Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204: Chuẩn Bị

Chương 204: Chuẩn Bị Chương 204: Chuẩn Bị

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh đưa tay phẩy phẩy, tùy tiện dùng dao phay gõ gõ vào trứng gà trong nồi cho nó có vết rạn, sau đó đậy nắp nồi lại mở lửa nhỏ.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này cô cầm cái chậu rửa rau thường ngày hay sử dụng, tính toán hái chút dưa chuột chuẩn bị ngày mai có thể trực tiếp cầm đi ăn.

Trong không gian cho dù là cây hay là rau, đều sinh trưởng rất tốt, rau xanh tươi tốt, về phần dưa chuột cô không ngừng tìm cớ lấy ra bên ngoài, thế mà tiêu hao quá là chậm.

Cách đây không lâu làm cái giàn đều mấy cây dưa nó leo, giờ đã bị ép đến biến hình, cộng thêm thổ địa phì nhiêu, sản lượng không ngừng tăng lên gần như gần đôi bình thường, làm mấy xào dưa chuột trong lung tung rối loạn kinh khủng.

Cái này chưa tính là gì, quan trọng nhất là giàn mướp đang ra hoa, chuẩn bị đơm hoa kết trái mới ...

Lúc đầu là do cô vô tình gieo quá nhiều hạt, nhìn cây mướp phát triển chắc nịch thật sự không đành lòng lãng phí, cho nên kế tiếp phải tốn bao nhiêu là công sức, chặt thêm tre lại chống thêm giàn cho nó leo. Ai ngờ càng làm càng thành cái dạng này.

Bây giờ có luyến tiếc thì cũng phải từ bỏ mà thôi.

Tư Ninh Ninh nghiến răng, tùy tiện đặt cái chậu xuống đất, đeo găng tay vào rồi nhổ dây dưa trong 8 luống, chỉ chừa đúng một luống để ngày thường ăn.

Nhặt bỏ dưa chuột chất đống bên cạnh, đeo những dây leo vừa nhổ ra cuộn gọn lại, một phần sẽ ném vào chuồng heo trong không gian, còn lại để dành cho đợt sau cho heo ăn.

Dù chỉ để lại một luống, chắc chắn một điều là sản lượng cao, còn lớn mau nữa, cho dù toàn bộ thanh niên trí thức bảy tám thanh niên há mồm ăn, mỗi ngày ăn cũng có thể cung cấp được tất.

Nhưng phải nói rằng, mấy luống nhổ đi hết, tầm nhìn trước mắt trống trải đi không ít.

Tư Ninh Ninh ngồi dưới đất lau mồ hôi, thở hổn hển, không quan tâm dưa chuột đã rửa sạch hay chưa, cô cầm một quả đưa lên miệng nhai.

Ăn dưa chuột xong, Tư Ninh Ninh ngồi nghĩ thêm một lát, trở vào phòng bếp nhìn vào trong nồi, nước kho béo ngậy không ngừng cuộn cuộn, sắp tràn ra khỏi nồi rồi, Tư Ninh Ninh nhanh chóng tắt bếp.

Trứng đã chín có thể ngâm trong nước kho đã có thể ăn được rồi, không cần đun lửa nhỏ.

Đương nhiên, đun lửa nhỏ ăn càng ngon cơ mà yêu cầu có người phải canh chừng mọi lúc, Tư Ninh Ninh tạm thời không có điều kiện kia.

Vừa rồi bận rộn chỗ ruộng rau một hồi, lúc này còn chưa buồn ngủ, Tư Ninh Ninh dứt khoát đi gieo thêm chút bắp cải.

Ăn hay không không quan trọng, trồng đi rồi lại nói, vạn nhất về sau hữu dụng thì sao?

Thay vì trồng rau cô kỳ thật càng muốn trồng thêm một số ngũ cốc, đậu các kiểu.

Một mặt, lương thực này thuộc về lương thực, về phương diện khác, giống như là nuôi heo, vật nuôi các loại chỉ có ăn ngũ cốc, các loại đầu mới có thể mập lên.

Có cho ăn bao nhiêu dây dưa, rau lá cũng chỉ toàn nước, không có dinh dưỡng gì để nói, có đôi khi bởi vì nhiều nước quá, gián tiếp tăng lên tần suất bài tiết của heo, thậm chí còn có thể cho heo ăn càng ăn càng gầy.

Điều kiện trong không gian, lúa nước không trồng được, còn mấy loại lúa mạch đậu nành thì chắc là được. Hiện tại trên tay không có hạt giống, Tư Ninh Ninh tính toán ra không gian thì lưu ý một chút, nhìn xem có thể từ đội sản xuất lấy được một ít.

Vỗ sạch đất trên găng tay, Tư Ninh Ninh tìm một cái chậu đặt sang một bên, đổ đầy nước rửa sạch dưa chuột rồi bay nhanh vào phòng tắm tắm rửa rồi ra khỏi không gian.

Chờ tới khi lưng đặt xuống giường, nhịn không được mà than thở một câu.

“Thật đúng là … Từ bao giờ ngủ đã trở thành một loại hưởng thụ thế này? ” Khẽ than một tiếng, Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra, nương theo ánh sáng từ ánh trăng mờ ảo bên cửa sổ để xem giờ.

1h21p rồi ...

“Ngủ đi ngủ đi! ” Tư Ninh Ninh lật người, cưỡi lên chăn bông nhắm mắt lại.

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu không ngừng, một con châu chấu chui ra từ vết nứt của gạch ngói, cố gắng bay vào bụi cỏ, chiếm trước tiên cơ nhấm nháp sương sớm, thế mà vừa mới nhảy ra đã bị một cái lưỡi dài ngang trời xuất hiện, cuốn nó vào trong bụng.

Sống lưng đầy mụn cóc, thực mau bị các côn trùng nhỏ khác thu hút, nhảy vào trong bụi cỏ biến mất không còn tung tích.

Trùng trùng điệp điệp lá tre đung đưa trong gió, lá đen che khuất vầng sáng, dường như đã ngàn năm trôi qua, dường như chỉ là một cái chớp mắt giữa không gian màu trắng bạc trăng tròn biến đi mất thay thế bằng vầng tròn đỏ.

Sáng sớm một tầng sương nhẹ bao phủ khắp núi rừng, giữa những cánh đồng và lối đi, những giọt sương uốn cong trên đám cỏ dại mảnh mai, từng lớp “ tích tắc” rơi xuống, những con bọ ngựa chân dài xanh ngắt vô tình vặn eo, nhanh chóng men theo bãi cỏ xanh trước khi bị phát hiện, nhảy hướng đi chỗ khác.

Căn nhà thanh niên trí thức ồn ào náo nhiệt, có người cố nén phỏng tay nắm lấy một củ khoai lang trong nồi, xoay người chạy ra ngoài:

"Mau mau mau ôi trời ơi nhanh lên! Buổi sáng tớ nằm mơ dậy muộn."

"Các cậu hôm nay làm việc ở đâu?"

"Chỗ ruộng Lục Đạo, các cậu thì sao?"

"Bọn tớ làm ở phía sau của đội sản xuất ..."

Tư Ninh Ninh sau khi tắm rửa trở về, nghe mọi người bàn tán, thuận miệng đề một câu: "Hôm nay tớ đi sang cánh đồng đậu nành bên kia núi, đường đi quá xa nên buổi trưa không quay về, trưa các cậu cần ăn cơm nóng thì nhìn xem ai về trước thì nhờ nhé!"

Từ Thục Hoa: "Cách đội sản xuất rất xa sao? Một mình cậu đi có an toàn hay không?"

Tư Ninh Ninh cười nhẹ đáp lời: "Không phải mình tớ, còn có những người khác. "

Từ Thục Hoa gật đầu, không nói gì nữa.

Sau bữa ăn, bảy tám thiếu niên thiếu nữ giải tán, Tư Ninh Ninh dọn dẹp nhà cửa bên nữ thanh niên trí thức rồi vác sọt ra cửa.

Vẫn còn quá sớm để đến chuồng heo, thay vì đến đội sản xuất, Tư Ninh Ninh từ đường nhỏ chỗ bờ ruộng đi sang Trần gia.

Thanh niên trí thức là khoảng 8h ra cửa, còn xã viên đội sản xuất sẽ sớm hơn một bước.

Gần đây, do thời tiết nắng nóng và đang gấp rút thu hoạch, mặc dù thời gian bắt đầu vào buổi chiều bị lùi lại một giờ, nhưng để tránh cái nắng gay gắt, thời gian bắt đầu cũng sớm hơn vào buổi sáng.

Thanh niên trí thức đại khái tầm 7h đến 7h30. Hoắc Lãng là xã viên đội sản xuất, lại là thanh niên trai tráng, đương nhiên so với nhóm thanh niên trí thức còn sớm hơn, bởi vậy khi mà Tư Ninh Ninh đến Trần gia thì Trần gia chỉ có Hòa Cốc và Sớm Mầm.

Sớm Mầm tự lập, tóc tai đã chải gọn, đang ở trong sân dùng dao băm cỏ cho gà ăn.

Trái lại Hòa Cốc, thằng bé đang ngồi xổm dưới mái hiên, một tay cầm bình tráng men còn tay kia cầm bàn chải đánh răng, nheo mắt ngủ gật.

Tư Ninh Ninh vỗ vỗ vào cổng sân nhà: "Sớm Mầm, Hòa Cốc."

"Chị Ninh Ninh!"

"Tư Ninh Ninh!"

Hòa Cốc ngay lập tức tỉnh dậy, gần như đứng dậy ngay lập tức với Sớm Mầm.

Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu, trực tiếp giải thích mục đích chuyến thăm của mình: "Anh cả của em đã nói với hai em chưa? Hôm nay chị với anh cả hai em đi đến chỗ ruộng đậu nành, giữa trưa không trở lại."

“Anh cả đã nói rồi ạ, còn chuẩn bị đồ ăn giữa trưa cho bọn em trước nữa." Sớm Mầm quay người sang một bên, tay nhỏ chỉ về phương hướng phòng chính.

Đi thẳng vào sảnh nhà chính, vượt qua hai cải cổng rộng mở chính là phòng bếp.

Tư Ninh Ninh nhìn sang, mơ hồ có thể nhìn thấy khói bay từ trong bếp.

"Anh ấy cho hai em ăn cái gì?"

Hòa Cốc đi đến bên cạnh Tư Ninh Ninh hai bước: "Là khoai lang đỏ với bánh cám ăn với rau rộn."

"Khoai lang đỏ là lương thực phụ, ăn một lần còn có thể, bánh bao cám với rau khô thì có dinh dưỡng gì?" Tư Ninh Ninh đẩy cái đầu Hòa Cốc sang một bên: "Ngoan ngoãn đi đánh răng đi."

Ánh mắt nhìn về phía Sớm Mầm, Tư Ninh Ninh tháo cái sọt xuống: "Chị cũng chuẩn bị một ít, đi thôi chúng ta vào trong tìm hai cái chén."

Sớm Mầm rất ngoan ngoãn, đã từng sang nhà thanh niên trí thức ăn cơm rồi, cho nên cô bé chỉ nghĩ đơn giản là ý tứ của anh cả, vì thế gật đầu, dẫn Tư Ninh Ninh cùng đi vào phòng bếp.

Nhà ở nông thôn rộng rãi hơn một chút so với nhà ở thành thị, xã viên cảm thấy phòng ở của mình chen chúc đó là trên thực tế một nhà mấy thế hệ ở bên nhau.

Mà Trần gia chỉ có ba người, bởi vậy trong ngoài cực kỳ rộng rãi.

Tư Ninh Ninh dọc theo đường đi nhìn vào phòng bếp, trong bếp vẫn còn hơi nóng, khói nóng bốc lên từ trong nồi, cô tò mò mở nắp nồi tre hấp ra, bên trên có khoai lang đỏ, còn có mấy cái to bằng nắm tay màu nâu xám, chắc là bánh bao mà Hòa Cốc vừa nói.

Bảo Sớm mầm lấy chén với cái đĩa ới, Tư Ninh Ninh bày đồ đã chuẩn bị ra.

Bánh rán hành lá được bày ra đĩa, cho hành tây thái nhỏ trộn và hai quả trứng ngâm vào trong chén, rồi trong sọt ra lấy mấy quả dưa chuột nhỏ xanh ngắt.

"Chị Ninh Ninh ơi, có phải là quá phong phú không ạ! Anh cả mà thấy nhất định sẽ nói phô trương."

Nhìn trứng gà và bánh, Sớm mầm đã muốn chảy nước miếng rồi, không kịp nuốt nữa.

Có trứng gà, còn có bánh rán lương thực tinh, còn có đồ ăn kèm, cái này quá là hạnh phúc luôn!

Hoắc Lãng là một người anh cả tốt, không bao giờ trừ khấu trừ khẩu phần ăn của các em, trứng gà nuôi thường là để trong nhà mình ăn, phần lớn tình huống là đánh trứng gà nấu một nồi canh thật lớn.

Giống như bây giờ mỗi người ăn một quả trứng gà không nhiều, còn có lương thực tinh nữa.

Sớm Mầm nhìn chiếc bánh rán có lớp vỏ vàng nhạt, trong lòng không khỏi lẩm bẩm vài câu : Thanh niên trí thức Tư quá là tuyệt vời luôn, người thì xinh đẹp, nấu cơm ăn ngon mà làm còn đẹp thế nữa, anh cả làm bánh đen thui, chẳng thể nào so sánh nổi."

"Lại đâu phải ngày nào cũng ăn, em sợ cái gì? Anh ấy mà nói thì bảo anh cả đến nói chị." Tư Ninh Ninh hơi cúi đầu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Sớm Mầm: "Hiện tại hai em đều đã lớn rồi, nên điều chỉnh chế độ ăn uống thích hợp, bằng không về sau không thể cao được.

Sớm Mầm ngượng ngùng cười, không nói gì cả.

Tư Ninh Ninh không biết liệu cô bé là tán thành lời cô nói hay là đơn thuần không dám phản bác.

Bình Luận (0)
Comment