Editor: Hye Jin
Cái mâm trống không bỏ vào sọt, mượn chiều cao thả vào không gian, Tư Ninh Ninh đeo lại cái sọt, cùng Sớm Mầm tìm cái gì đó đậy thức ăn trên bàn.
Tư Ninh Ninh nhắc nhở: "Bánh có thể ăn trực tiếp vào buổi trưa, muốn hâm nóng thì nổi nửa phải chú ý nha!"
"Cái hành tây trộn này chị ăn thấy rất ngon, không biết em với Hòa Cốc có ăn quen hay không cho nên chị nấu thêm hai quả trứng gà ngâm."
“Trứng gà ngâm là cái gì vậy ạ?" Sớm Mầm tò mò ngẩng đầu lên.
“Ách……”
Tư Ninh Ninh bị câu hỏi này kẹt lại.
Những năm 70 không có trứng ngâm á?
Không thể đi?
Tư Ninh Ninh cảm thấy có lẽ là xã viên cho rằng trứng ngâm quá phiền toái, hoặc là nguyên liệu không đủ, cho nên dứt khoát không làm.
Mà có ít người con nít tuổi còn nhỏ, chưa thấy qua là chuyện bình thường.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút, Tư Ninh Ninh giải thích : "Ừm ... thịt kho em biết không? Cư như vậy cho trứng vào nước thịt kho vào nấu, nấu chín rồi tiếp tục đập cho nứt ra rồi nấu tiếp cho đến khi đổi màu thì mới ngon.
Sớm Mầm có cái hiểu có cái không hiểu gật đầu: "Thì ra là vậy. Dì Liên Mễ từng nuôi một con gà đen, cái trứng gà đen đen này em còn tưởng là do gà đen đẻ."
"Đây không phải là trứng gà đen."
Tư Ninh Ninh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Mặc dù gà đen đen thui nhưng mà trứng đẻ ra giống như trứng bình thường, màu sắc không có khác biệt."
Sớm Mầm gật đầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trước khi đến phòng chính, cô đã nghe thấy tiếng Hòa Cốc ở sân trước phun ra nước súc miệng "lộc cộc lộc cộc nhảy nhót: "Anh cả anh về rồi!"
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, không ngờ Hoắc Lãng lại quay lại vào lúc này.
Lúc này, Hòa Cốc giọng nói lại truyền đến: "Anh cả anh trở về đúng lúc quá đi, Tư Ninh Ninh tới! Anh, anh nhanh lên ..."
Nói đến câu phía sau giọng của Hòa Cốc rõ ràng hạ thấp hơn không ít.
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh gần như thắt lại.
Đang nghĩ ngợi, bước chân nhoáng đã đi vào nhà chính đối mặt với chân dài Hoắc Lãng bước vào trong phòng.
Hoắc Lãng rất là có tinh thần trách nhiệm cá nhân, còn là thanh niên trai tráng, lao động chính trong nhà, nói chung ngày mùa bận rộn phân việc gánh trên vai không phải chuyện đùa, bận xong việc của mình còn tận dụng mọi thời gian trợ giúp người khác.
Ví dụ như hôm nay khẳng định sáng sớm sẽ đi ruộng đậu nành, đội sản xuất sẽ không phân cho anh ấy công tác mới, chính là bây giờ thế nào?
Hai giờ trước Hoắc Lãng đã ra khỏi nhà, đem trâu đội sản xuất cho nó ăn thậm chí còn đánh trâu đi một vòng sân đập lúa.
Hoắc Lãng vắt khăn quanh cổ lau mồ hôi, buổi sáng trời vẫn còn mát mẻ mà áo đã ướt đẫm mồ hôi, trước khi vào sân còn cởi bốn cúc áo, vốn là tính cởi trần ngồi bên giếng tắm một phen, nghe Hòa Cốc nói Tư Ninh Ninh đến vội cài cúc áo lại.
“Sao lại tới đây? Không phải chờ anh buổi sáng vội xong rồi ra cửa sao?" Có lẽ sáng sớm vẫn không nói chuyện, thanh âm Hoắc Lãng trầm thấp khàn khàn.
Tư Ninh Ninh bĩu môi, thành thật trả lời : "Nghĩ đến buổi trưa không trở lại, nên đem đồ ăn buổi trưa của Hòa Cốc và Sớm Mầm đến."
Giọng nói rơi xuống Hòa Cốc tranh thủ cơ hội thò đầu ra khỏi cửa: "Tư Ninh Ninh, hôm nay chị làm cái gì ngon?"
Hoắc Lãng dùng tay đè cái đầu thằng bé lại, ấn trở về: "Anh đã chuẩn bị xong cả rồi, em mang về đi, bọn nhỏ ăn không hết nhiều như vậy."
Hắn không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới, Tư Ninh Ninh liền hỏi: "Anh làm cho bọn nhỏ ăn cái gì? Bánh bao nguyên cám?"
Đôi mắt nai tơ của cô gái nhỏ mở to, nhìn thẳng vào Hoắc Lãng không chút che giấu, hiển nhiên đang chờ đợi câu trả lời của hắn, ý tứ trong mắt là không hài lòng.
Hoắc Lãng cổ họng cuộn trào, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng đột nhiên có cảm giác mình đã làm chuyện không thỏa đáng, bị người ta bắt được.
Không tự nhiên xoa xoa tóc, tránh ánh mắt của Tư Ninh Ninh, đi tới bàn, rót một ca đầy nước, uống ""ừng ực ừng ực"".
"Ngẫu nhiên ăn chứ không phải là thường xuyên ăn."
Hoắc Lãng có thể thấy Tư Ninh Ninh rất thích trẻ con, cũng rất được bọn trẻ yêu thích, hắn không hiểu chính là trong nồi bánh bao nguyên cám là hắn ăn, còn khoai lang đỏ là Hòa Cốc cùng Sớm Mầm ăn.
Tư Ninh Ninh không rõ ràng lắm chuyện quanh co lòng vòng trong đó, hơn nữa nói thật Hoắc Lãng mới đúng là đương gia Trần gia, người ta cho em trai em gái ăn cái gì, cô có quyền gì mà nhúng tay vào.
Cơ mà đồ vật đã đưa sang rồi đương nhiên không có đạo lý lấy về.
Tư Ninh Ninh bước qua ngưỡng cửa: "Nếu bọn nhỏ ăn không hết thì buổi chiều anh ăn, em cũng không phải làm không công, anh đã đưa cho em phiếu gạo ..."
"Em đi chuồng heo, xong việc thì đi ruộng đậu nành, chúng ta đi sớm chút thì buổi chiều có thể trở về sớm một chút."
Nói xong, Tư Ninh Ninh đã bước ra khỏi sân.
Hoắc Lãng nhìn người rời đi, đi vào phòng bếp với cái "vật trang sức" Hòa Cốc đu trên người, Sớm Mầm cũng đi theo.
Thứ mà Tư Ninh Ninh đưa tới là hai cái chén cùng một cái đĩa, dùng một cái chậu gỗ đậy lại, nổi bậc trên bàn nhìn là thấy.
Hoắc Lãng bước tới, trực tiếp mở ra, chiếc bánh rán hành bóng mỡ. Mím môi, mở cái khác ra là hành tây cắt nhỏ trộn cùng với trứng gà, càng xem các nhíu mày.
Hoắc Lãng quay đầu lại, liếc nhìn hai đứa em: "Ngày thường ở thanh niên trí thức hai em cũng là ăn cái này?"
Hòa Cốc gật gật đầu, một lúc sau lại lắc lắc lắc: "Không có trứng gà."
Sớm Mầm giơ tay lên: "Nhưng có thịt."
Hoắc Lãng nhíu mày càng chặt hơn, lại hỏi: "Ăn đều là lương thực tinh?"
Hòa Cốc gật đầu: "Đúng vậy, có cơm, mì sợi còn có bánh canh ... Anh cả Tư Ninh Ninh nấu cơm ăn rất ngon."
Sớm Mầm liên tục gật đầu, rất ủng hộ những gì anh hai của mình nói.
"Hai đứa em là hai cái chày gỗ."
Hoắc Lãng đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, vươn tay vỗ trên đầu hai đứa nhỏ một đứa một cái, không quá mạnh, đủ làm hai đứa nhỏ ngồi co ro trên ghế trước bếp lò im thin thít.
Chẳng trách mà mỗi ngày khi hai cái đứa này trở về từ nhà thanh niên trí thức đều bảo bữa trưa ăn ngon thế nào.
Có thể không ngon à?
Đều là lương thực tinh, cả thịt và trứng, còn bỏ cả dầu ....
Nơi nào là hỗ trợ nấu ăn.
Nuôi con còn chưa được như thế.
Hít sâu một hơi, cau mày quét Sớm Mầm và Hòa Cốc.
Hai đứa nhỏ phảng phất nhận ra cái gì đó, thu lại tâm tư chơi đùa, quy củ ngồi trước mặt Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng không lên tiếng, phòng bếp yên tĩnh hồi lâu, ngay cả tiếng gà mái ở sân trước cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng tròn trịa của Sớm Mầm, trên mặt Hòa Cốc rõ ràng huyết sắt không còn gầy ốm xanh xao như trước kia, Hoắc Lãng thở dài một hơi.
Thay vì khiển trách hai đứa nhỏ, mà là thấm thía thành thật nói chuyện với nhau: "Hai em có phải cảm thấy, cho người ta phiếu gạo cho nên có thể mở cái bụng mà ăn?"
Hai đứa nhỏ nhìn hắn, Hòa Cốc không lên tiếng, Sớm Mầm có chút sợ hãi: "Anh cả ...."
"Trong đội sản xuất có nhà cả năm không gián đoạn xuống đất làm việc, một năm đổi công điểm chỉ có chút lương thực, đổi thành thương thực phụ vài lần mới miễn cưỡng duy trì không bị đói chết."
"Thanh niên trí thức từ thành phố về, làm việc không có kỹ năng bao nhiêu, có được bao nhiêu công điểm? Tư Ninh .... Thanh niên trí thức Tư còn là nữ đồng chí."
Hòa Cốc luôn thực tính Tư Ninh Ninh, nghe đến đây đã hiểu ý tứ anh cả, ăn năn xin lỗi: "Anh cả, em sai rồi ..."
Hòa Cốc nhận ra bọn họ đã sai, nhưng cần phải nói sai ở chỗ nào.
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, lồng ngực áp lực vô cùng vẫn phải kiên nhẫn đem hai đứa em kéo đến trước mặt, từng bước dẫn đường: "Những cái tiền hay phiếu đó đều là hữu hạn, lương thực tinh giá cả anh không cần nói các em vẫn có thể biết."
"Cho dù là hỗ trợ, người ta không có nghĩa vụ cho các em ăn ngon, uống ngon, trừ cái này còn mang các em chơi đùa, hầu hạ các em ngủ .... Người ta hoàn toàn không cần làm, nhưng Tư Ninh Ninh làm."
"Làm người phải biết ơn, biết không?"
"Phân tình nghĩa này, các em trăm lần, ngàn lần phải trả lại, nếu không thiếu một phân tình nghĩa chính là đuối lý.
Bởi vì điều này đã vượt quá mong đợi ban đầu, nó không còn chỉ là “hỗ trợ", càng không phải là nấu cơm bình thường.
Hành động của Tư Ninh Ninh đã vượt ra ngoài sự quan tâm của những người hàng xóm bình thường, mà là tình yêu thương, quan tâm, giáo dục đứa nhỏ tận tâm tận lực.
Hoắc Lãng thật lâu không thể bình tĩnh.
Hòa Cốc và Sớm Mầm tương đối đặc thù, không cha không mẹ, những năm gần đây, Hoắc Lãng thành cha thành mẹ nuôi bọn họ lớn lên, cho dù là bên trong hay bên ngoài đều cho hai đứa nhỏ thứ tốt nhất.
Nhìn xung quanh, toàn bộ đội sản xuất, lớn nhỏ không một ai có thể so sánh được với Hòa Cốc và Sớm Mầm.
Nhưng hai đứa nhỏ trưởng thành, những thứ này là chưa đủ.
Tình cảm ấm áp như người mẹ, Hoắc Lãng không có cách nào cho hai đứa nhỏ được.
Hiện tại Tư Ninh Ninh cho bọn nhỏ ....
Đây là "ân tình", đối với Hòa Cốc và Sớm Mầm là "ân tình nuôi dưỡng", đối với Hoắc Lãng mà nói là một loại trợ giúp lớn lao.
Hoắc Lãng khắc sâu vào tâm khảm ân tình này, đồng thời phải giáo dưỡng Hòa Cốc và Sớm Mầm nhớ.
"Nhớ kỹ hay không?"
"Nhớ kỹ!"
“Nhớ kỹ, anh cả.”
Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp lại.
Hoắc Lãng gật đầu "ừm", phất tay để cho hai đứa nhỏ đi, nên làm gì làm.
Sớm Mầm trở lại sân trước tiếp tục cho gà ăn, Hòa Cốc nhìn thấy vẻ mặt của anh trai mình dịu đi, liền dán vào đùi Hoắc Lãng, giống như miếng dán thạch cao, ngẩng đầu đảm đương làm vật trang trí trên người Hoắc Lãng: "Anh cả, anh thích Tư Ninh Ninh sao?"
"Nhất định là thích Tư Ninh Ninh, bằng không hôm qua không tặng chị ấy đài sen, không thể tưởng tượng được làm sao em biết được đúng không? Là em thấy được."
Hòa Cốc cực kỳ đắc ý.
Giây tiếp theo, Hoắc Lãng nhấc lên đè người trên đầu gối, vỗ mông hai cái: "Còn nhỏ đã học ngồi góc tường nghe chuyện người khác rồi có phải hay không?"
Hoắc Lãng giả bộ tức giận: "Em là con trai, không phải bà thím nhiều chuyện, không biết xấu hổ sao?"