Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Hòa Cốc Lém Lĩnh

Chương 206: Hòa Cốc Lém Lĩnh Chương 206: Hòa Cốc Lém Lĩnh

Editor: Hye Jin

"Em không có nghe lén, anh đi tìm Tư Ninh Ninh lại không đi tìm cái chỗ vắng vẻ, em đi tìm Tư Ninh Ninh liếc mắt một cái là thấy anh cả rồi."

Hòa Cốc duỗi chân phản kháng: "Hơn nữa xấu hổ có lợi ích gì? Anh cả so với Tư Ninh Ninh lớn nhiều như vậy, đã là đàn ông già, còn có cái gì mà ngượng ngùng. Anh phải không biết xấu hổ một chút, mặt dày một chút, muốn mặt mũi thì làm sao lấy được Tư Ninh Ninh làm vợ?"

Tìm nơi vắng vẻ làm cái gì?

Hắn chỉ tiện đường mang đài sen cho Tư Ninh Ninh thôi, đâu phải là hẹn hò ...

Nghe được lời nói của Hòa Cốc càng ngày càng không đàng hoàng, Hoắc Lãng lại đánh thêm vài cái: "Thằng nhóc chết tiệt, em từ đâu học được những lời này? Lần tới còn nói nữa anh cả vả miệng em."

Hòa Cốc thành thật nghỉ ngơi một chút, khi thoát khỏi chân Hoắc Lãng chạy ra khỏi phòng bếp, còn đĩnh sống lưng lớn tiếng nói: "Anh luôn bảo em và Sớm Mầm phải nghe lời Tư Ninh Ninh, vậy sao anh cả không cưới người ta về nhà? Nếu chị ấy là chị dâu của em em không chỉ nghe lời chị ấy nói còn hiếu kính chị ấy nữa, em cùng Sớm Mầm hiếu kính Tư Ninh Ninh."

Nhìn thấy anh rút thanh củi chỗ bếp lò ra Hòa Cốc che mông dậm chân bỏ chạy.

“Tiểu tử thúi.”

Hoắc Lãng mắng một câu, sau đó khẽ thở dài, đứng dậy trở về phòng, lấy trong tủ quần áo ra một cái hộp sắt.

Ngồi bên giường mở nắp hộp thiếc ra, ngoài vài tấm ảnh nhỏ đã ố vàng còn có một cuốn sổ nhỏ, mấy bó tiền.

Hoắc Lãng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới vợ, sinh con.

Gánh nặng đè lên vai làm hắn vô pháp tiếp thu, càng vô pháp chịu đựng việc bắt một người phụ nữ khác đi cùng hắn chịu liên lụy, chịu cực chịu khổ, phải gánh vác cái áp lực tâm lý này cùng hắn.

Huống chi……

Cô gái kia với 16, 17 tuổi, cả phụ nữ còn chưa tính.

Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, lấy ra một xấp tiền bỏ vào túi, sau đó trở tay cầm mấy tấm ảnh củ nhìn một hồi, đóng hộp thiết bỏ lại chỗ cũ.

Ra khỏi phòng tìm được dao chẻ củi bỏ vào sọt, Hoắc Lãng thu dọn vài thứ khác, sau đó nói với Hòa Cốc và Sớm Mầm vài câu rồi lên đường mang theo sọt cùng bình nước đi vào trong đội.

Bên kia, Tư Ninh Ninh đã dọn dẹp xong chuồng heo, đi về phía kho hàng, đi được nửa đường thì không hẹn mà gặp Hoắc Lãng tới lãnh nông cụ.

Hai người nhìn nhau một giây, trong lòng hiểu rõ không nói chuyện, gật đầu chào hỏi một cái rồi bước vào sân kho hàng:

"Chú Hoành Phát cháu đến lãnh cuốc."

"Chú, cháu đến lãnh đậu."

Triệu Hoành Phát đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng cùng nhau đi tới, lập tức cười nói: "Nha, trùng hợp à? Hai người cùng nhau đi?"

"Vâng, chú."

Hoắc Lãng tâm tình bị Hòa Cốc làm cho bất ổn, mâu thuẫn muốn chết cho nên không trả lời.

Còn Tư Ninh Ninh luôn nở nụ cười thân tình, thoải mái hào phóng nói: "Cháu với đồng chí Hoắc Lãng phân đến một chỗ, trên đường vừa vặn gặp phải... Như vậy cũng được, cháu đỡ phải đi tìm anh ấy."

Triệu Hoành Phát cười ha hả: “Cái này an bài tốt, đội trưởng chắc là đã cân nhắc cẩn thận."

Trong khoảng thời gian này, mèo con Tư Ninh Ninh mang về mấy ngày trước không ngừng quanh quẩn bên chân Triệu Hoành Phát, suýt chút nữa làm Triệu Hoành Phát vướng ngã.

Ba con mèo được nuôi trong nhà kho, Triệu Hoành Phát là người ở trong nhà kho nhiều nhất, đương nhiên ba con mèo này là người thân thiết nhất với chú ấy.

Sợ dẫm phải chúng, Triệu Hoành Phát cúi đầu nhặt chúng lên đặt lên bàn chỗ bàn viết sổ sách.

Cái bàn cao ước tính khoảng 80cm, ba con mèo cũng không lớn lắm, đứng cạnh bàn một lúc thì hướng về chỗ Triệu Hoành Binh kêu "meo meo" không ngừng.

Tư Ninh Ninh đi tới, gãi gãi cổ mèo con, mèo con lập tức thoải mái thở khò khè: "Chú, ba con mèo này có đặt tên không?"

"Ha ha có, đội trưởng có đặt tên, Đại Hoàng, Đại Hoa, Đại Hắc, nhìn màu sắc lông trên lưng có thể phân biệt được."

Triệu Hoành Phát cấp Hoắc Lãng cái cuốc, đưa Tư Ninh Ninh bao đậu: "Tên bình dân, dễ nuôi."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cô không ngờ đội trưởng sản xuất niên đại này nuôi mèo mà nghĩ đến việc đặt tên nữa cơ.

Triệu Hoành Phát tập trung vào công việc, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Đội trưởng chọn thực tốt, A Lãng người này đáng tin cậy, nếu là đổi thành thanh niên khác đừng nói là đội trưởng an bài chú cũng không đưa cho cháu đậu đâu."

Nói rồi lại nở nụ cười.

“Haha, vâng.” Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng một cái ngượng ngùng, cười khan.

Cầm lấy hai kg hạt đậu mà Triệu Hoành Phát phân, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng lần lượt bước ra khỏi sân, Triệu Hoành Phát đi theo sau lưng hai người cất cao giọng kêu lên: "Thanh niên trí thức Tư, túi đựng hạt đậu cũng giống như cái bao cám. Tái sử dụng ... Buổi chiều làm xong mang trả lại cho chú."

"Cháu biết rồi chú ạ!"

Đi ra khỏi con hẻm, Tư Ninh Ninh đưa cái túi đựng hạt đậu cho Hoắc Lãng, tiếp theo nghiêng cái sọt thò lại gần.

Ý là nhờ Hoắc Lãng giúp bỏ vào sọt sau lưng cô, kết quả anh ấy bỏ vào sọt bên hông của anh ấy.

Chậm chạp chẳng thấy sau lưng nặng thêm, Tư Ninh Ninh tò mò liếc mắt nhìn, liền thấy động tác của Hoắc Lãng.

Hai má Tư Ninh Ninh phồng lên , lông mày lưỡi liềm khẽ nhướng lên, chốc lát nhảy nhót vui vẻ đi bên cạnh Hoắc Lãng.

Hai người đi cạnh nhau nhưng vẫn luôn cách xa nhau một bước, cứ như vậy khi mà nói chuyện, Tư Ninh Ninh theo bản năng lệch về hướng Hoắc Lãng: "Em có phải cũng nên lãnh cuốc không?"

“Không cần đâu.” Giọng Hoắc Lãng vô cùng nặng nề: "Công việc của em là gieo hạt đậu”.

"Được rồi ..."

Xong câu đó hai người không nói chuyện nữa.

Yên lặng hơn mười phút, sau khi ra khỏi đội sản xuất, đi bộ theo con đường rừng đến chỗ ruộng đậu nành.

Đôi giày vải màu đen giẫm lên khẩu khí rơi vãi trên cành lá chết khô, Tư Ninh Ninh rốt cuộc nhịn không được, nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng: "Anh tâm tình không tốt sao? Vì cái gì mà vẫn luôn không nói chuyện?"

Hoắc Lãng tốc độ chậm lại nửa nhịp, Tư Ninh Ninh mới dừng lại, tiếp tục hỏi: "Anh hối hận rồi sao? Có phải không vui đưa em tới đây?"

"........" Hoắc Lãng trầm mặc nhìn Tư Ninh Ninh.

Đôi lông mày lưỡi liềm của cô gái nhỏ rối rắm nhăn lại, đôi mắt đen và trong veo nhìn thẳng vào hắn chính là đang đợi đáp án của hắn.

Tư Ninh Ninh đúng là còn nhỏ, nhưng dù gì vẫn là nữ đồng chí, không thể đối đãi như Hòa Cốc, Sớm Mầm.

Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, chỉ do buổi sáng Hòa Cốc làm ầm ĩ một hồi, hắn cảm thấy ở chung với Tư Ninh Ninh có điểm không dễ chịu, cảm thấy ở riêng một chỗ không thích hợp.

Nhưng lời nói đó giật giật trên đầu lưỡi, Hoắc Lãng quay đầu nhìn sang một bên, phun ra hai chữ hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình: "Không có."

"Nếu không, anh tại sao trả lời không dám nhìn thẳng vào em?"

Lời kia vừa thốt ra trong đầu Tư Ninh Ninh bỗng nhiên nhảy ra một lời kịch:

Ngươi nói ngươi tứ đại giai không, lại nhắm chặt hai mắt. Nếu là mở to mắt nhìn ta, ta không tin ngươi hai mắt trống rỗng ...

Đây là lời thoại xuất phát từ Tây Du Ký năm 87, là lời của quốc vương của Nữ nhi quốc nói với Đường Tăng.

Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, Tư Ninh Ninh lại quên mất có một số thứ từ đêm trở về từ huyện, đã có sự thay đổi vi diệu.

Thế nên tới khi ý thức được thì bỗng nhiên im lặng.

Xung quanh trở nên yên tĩnh một lúc, bầu không khí trở nên có chút gì đó khó xử.

Lúc này, Hoắc Lãng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô, lại lần nữa lặp lại câu trả lời vừa rồi: "Anh nói không có."

Hai người thật ra có chút khó xử và ngượng ngùng, dù sao Hoắc Lãng cũng là đàn ông, hắn sẽ không để Tư Ninh Ninh xấu hổ, cũng không để cô ấy chủ động hóa giải xấu hổ, cho nên thực mau thu hồi tầm mắt, nâng hàm ý bảo tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc sau, hắn chủ động giới thiệu tình hình gần cánh đồng đậu nành cho Tư Ninh Ninh:

"Qua bên kia phải đi qua một con suối nhỏ, chỗ rộng nhất hơn chục mét, chỗ hẹp 5 6 mét, mực nước đến ngang bắp chân ... Lát nữa e là cần phải tháo giày."

"Vâng."

Tư Ninh Ninh gật đầu, sau khi bị phân tâm, cô trở lại dáng vẻ thường ngày, cẩn thận nghe Hoắc Lãng nói, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.

"Địa hình ở đây không tệ, bên cạnh có cây cối, bên cạnh có một con suối nhỏ, rất mát mẻ, giữa con suối nhỏ và sườn ruộng còn có một cây hợp hoan, tính toán thời gian đúng thời gian nở hoa ... Giống như là đi vào núi, xung quanh còn không ít bụi hoa lá."

Hoắc Lãng hiếm khi mà nói dài một hơi, cuối cùng dừng lại thở chậm, ánh mắt liếc sang sườn mặt của Tư Ninh Ninh, yết hầu nuốt nước miếng lăn lộn một hồi, dời tầm mắt, trong mâu thuẫn bổ xung một câu: "Nếu em thích thì có thể hái về một ít."

Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, phát hiện Hoắc Lãng thay đổi hơn trước nhiều, đôi môi vô thức cười lên: "Được a!"

Lại đi thêm nửa giờ thì đến chỗ dòng suối Hoắc Lãng nhắc đến.

Tư Ninh Ninh ban đầu nghĩ sẽ đi qua giống như lần vượt qua sông nhỏ vào đại đội ngày đầu tiên về nông thôn, là đi ngang mà băng qua.

Không ngờ Hoắc Lãng bảo họ phải đi ngược dòng ngược dòng khoảng 200 mét.

"Có mảnh đất nào gần đây không? Cán bộ ghi cộng điểm cho em bao nhiêu hạt đậu như vậy, hẳn là không lớn đi?" Tư Ninh Ninh cởi giày và tất, kéo quần lên. Suy nghĩ chắc nhiều lắm là hai mảnh, vị trí địa lý còn xa xôi, chỉ tính chuyện bỏ công đi từ đội sản xuất thì khai hoang một mảnh gần đội sản xuất thích hợp hơn chứ nhỉ?

"Trước kia từ đội sản xuất bên kia lại đây đều là đường đi, nơi này dựa vào sườn núi, hai năm trước có một đợt mưa to, ở trên sập xuống ép nơi này còn lại một mảnh nhỏ."

Hoắc Lãng xắn ống quần, dẫn đầu dẫm chân vào trong nước: "Mảnh này dựa gần vào cánh rừng, cành khô lá rụng, đất đai màu mỡ, bên cạnh lại có nguồn nước, trừ bỏ ngẫu nhiên đến đây làm cỏ cơ bản không cần xử lý thêm ... Cho nên nơi này vẫn lưu lại đến hiện tại."

"Thì ra là như vậy ... "

Bình Luận (0)
Comment