Editor: Hye Jin
Nước trong suối rất trong, có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá nhỏ, từ đó có thể suy ra được nước rất sạch.
Nhưng vì hầu như không có ai đến đây, phía dưới đáy trơn trợt, nhiều cục đá đầy rêu xanh, Tư Ninh Ninh chân trần dẫm vào, đầu tiên là cảm thấy nước suối lạnh băng thực thoải mái, ngay sau đó trượt chân liên tiếp mấy lần.
Hai lần dẫm lên rêu, một lần giẫm phải hòn đá, một lần vấp phải hòn đá, mỗi lần như vậy, Hoắc Lãng đều đưa tay ra kịp thời giữ lấy Tư Ninh Ninh sắp rơi vào nước.
Kết quả là cầm tay nhau đi thành chuyện đưa nhiên.
Hoắc Lãng trầm giọng nhắc nhở: “Cong ngón chân một chút khi bước đi để tránh bị trượt chân.”
Tư Ninh Ninh cong ngón chân, đúng là đi vững chắc hơn một chút.
Hoắc Lãng một tay cầm Tư Ninh Ninh, tay kia cầm cuốc.
Hai người bước trên bờ suối, cây cối hai bên dần trở nên cao lớn, cứng cáp, tán cây như chọc thủng bầu trời.
Ánh sáng và bóng tối lốm đốm, vô số tia sáng vàng nhạt xiên xuống từ cành lá xanh tươi, rải rác trên mặt suối trong.
Rõ ràng cảnh tượng thật sự bình thường mà lại đẹp như họa, làm nhân tâm an bình.
Lần trước Tư Ninh Ninh phát sinh loại cảm giác này là khi cô 16 tuổi.
Lúc đó cô ở Úc, nghỉ phép tận hưởng sinh nhật, một ngày nọ chạng vạng lặn biển một mình, vô tình từ đáy biển nhìn thấy hoàng hôn cuồn cuộn nổi bọt sóng, lần đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy đó là cảnh đẹp nhất trong 16 năm cô sống trên đời ...
Chạng vạng hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt nước biển xanh nhạt.
Ánh sáng màu cam ấm áp và những con sóng xanh chồng lên nhau, và những bọt nước nhỏ được sóng kích thích, một khoảnh khắc ngắn ngủi thực sự chữa lành trái tim bị ba ruột bỏ rơi.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh không ngừng nhìn về phía tán cây trước mặt, tưởng Tư Ninh Ninh đang tìm cây hợp hoan, Hoắc Lãng nhắc nhở: "Em đi thêm một đoạn nữa mới có thể thấy."
"Được ạ!"
Tư Ninh Ninh gật đầu, chỉ nghĩ là đi thêm một đoạn nữa là thấy được ruộng đậu nành.
Theo dòng suối đi bộ lên thêm năm mươi mét, ánh sáng râm mát dần trở nên rõ ràng, một cây cổ thụ cong queo gần mặt nước trước mặt thu hút Tư Ninh Ninh.
Là cây hợp hoan mà Hoắc Lãng nhắc đến.
Thân cây cứng cáp, vỏ nứt nẻ đen xám, cành lá sum suê dưới nắng , những chùm hoa hợp hoan như những đốm lông hồng nhỏ nằm trên ngọn lá xanh mướt.
Cây hợp hoan không phải là lệch tán mà là có một cành cây thô nằm ngang chắn mặt nước, ấn tượng đầu tiên làm người ta cảm thấy là tán cây bị lệch.
Hoắc Lãng thấp giọng: “Tới rồi."
Tư Ninh Ninh "ừm" một tiếng, thu tay về, bị Hoắc Lãng dùng sức kéo lên bờ.
Lên bờ xong cô bắt đầu đánh giá ruộng đậu nành.
Con suối ở bên trái ruộng đậu nành, xung quanh là cây cối, chỗ ruộng đậu dành là nơi duy nhất trong khu rừng ẩm ướt và râm mát này được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, giống như lúc đi qua cây cầu dây vào đội sản xuất.
Trước đó những cái hố nông do cây trồng bị nhổ để lại có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất, cùng với một ít cỏ dại rải rác có hoa dại nở trắng trắng, hồng hồng.
Tư Ninh Ninh đặt giỏ xuống.
Trong giỏ có thức ăn, cô đã gói trước bằng giấy dầu, lo lắng sẽ thu hút kiến, cô kiễng chân lên vài bước rồi treo giỏ lên một cái cây nhỏ ở một bên.
Sau đó mới ngồi xuống sườn núi phủ đầy cỏ, Tư Ninh Ninh vỗ nhẹ vết bẩn ở lòng bàn chân, mang giày và tất vào: "Có cần phải nhổ cỏ trước không?"
Mặt đất đầy cỏ dại dài hơn mười phân, Tư Ninh Ninh xem qua đất đai mềm xốp, có thể nhổ tận gốc.
"Ở đây cỏ không nhiều, anh làm một là được."
Hoắc Lãng đỡ cái sọt xuống, cầm từ trong sọt ra một bó dây thừng: "Hiện tại chưa cần em giúp đỡ, chốc nữa anh đào hố cần thả đậu nành vào sẽ gọi em."
Tư Ninh Ninh gật gật đầu, ngơ ngác nhìn sợi dây thừng trong tay anh ấy: "Không phải là trồng đậu nành sao? Anh mang theo dây thừng làm gì?"
"Cho em chút việc giải sầu, bằng không anh làm việc em đứng ngốc ở đây?"
Tư Ninh Ninh trừng mắt.
Cái gì mà đứng ngốc ở đây.
Cô có phải đồ ngốc đâu, không thể kiếm chuyện để làm sao?
Hoắc Lãng thở dài lắc đầu, lần lượt tìm kiếm xung quanh những thân cây đã chết dày bằng cẳng tay của trẻ con.
Thấy vậy, Tư Ninh Ninh đi theo Hoắc Lãng đi tìm.
“Đủ rồi.” Hoắc Lãng kêu dừng lại, ngồi xổm chỗ thân cây chất động, từng cái ấn ấn xem có rắn chắc hay không, nhặt ra những cây còn dùng được, sau đó tròng dây thừng lên chỗ cây hợp hoan.
“Anh cẩn thận một chút!”
Mặc dù thân cây đủ dày để chịu được trọng lượng của Hoắc Lãng, song không thể chủ quan, cây ẩm, có dấu vết rêu xanh, không chú ý có thể bị trượt chân.
Ngã từ trên cao xuống, là cao hay thấp đều không dễ chịu.
“Đã biết.” Hoắc Lãng bước lên cành cây và tiến về phía trước, bám chặt vào thân cây hợp hoan vươn mình ra mặt suối.
Ước lượng độ dài của sợi dây, Hoắc Lãng quấn thêm vài vòng quanh thân cây, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên cây như một con báo đốm.
Sau khi gom thân cây vừa nhặt được, hai đầu dây quấn quanh hai đầu thân cây, dần dần sẽ một cái xích đu hiện ra.
Hoắc Lãng buông ra, bàn xích đu đong đưa quanh mặt nước.
“Thử xem?”
Tư Ninh Ninh lắc lắc đầu, lông mày nhíu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Lãng, tuy là không muốn thử vẫn nghe lời bước lại gần.
Hoắc Lãng bước xuống nước, nắm lấy dây xích đu đưa cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh cầm sợi dây, dùng sức hai lần, mỗi lần muốn tập trung trọng tâm dừng ở chỗ bàn đu chần chừ thu chân về.
Bàn đu dây lơ lửng trên mặt nước, cách mặt nước khoảng 60 - 70cm, cách bờ gần hai mét.
Nếu mà sai lầm cả người sẽ rơi xuống nước, Tư Ninh Ninh không dám.
Hoắc Lãng ý thức được là từ trên bờ hay là trong nước Tư Ninh Ninh điều không thể bò lên được bàn đu được, cau mày: "Lại chờ một chút."
Nói xong cũng không lên bờ mà lội sang bờ bên kia, đẩy những tảng đá lớn xung quanh trồi lên khỏi mặt nước, tạo nên một con đường đá chồng chất từ bờ xuống chỗ bàn đu dây.
Hoắc Lãng lau mồ hôi, nâng lên đôi mắt đào hoa sâu thẳm, đứng ở trong nước đưa tay về phía Tư Ninh Ninh: "Thử lại xem ?"
Tư Ninh Ninh mí mắt rủ xuống, cô nhìn thoáng qua ống quần của Hoắc Lãng đã bị ngấm nước từ lúc nào, tâm tình không biết phải nói thế nào, tháo giày và tất ra đặt chỉnh tề nhau ngắn trên bờ, nắm lấy tay Hoắc lãng.
Đôi chân trắng nõn bước vào tảng đá, Tư Ninh Ninh nhẹ giọng gọi: "Hoắc Lãng."
"Hả?"
Hoắc Lãng đỡ Tư Ninh Ninh ngồi xuống chỗ bàn xích đu, hơi khom người muốn kiểm tra khoảng cách chỗ tảng đá và bàn đu, phòng ngừa chốc lát Tư Ninh Ninh duỗi chân đong đưa mà đụng trúng.
Đôi tay còn chưa chạm vào cục đá thanh âm của Tư Ninh Ninh vang lên: "Đối với một vãn bối, một đứa nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ có anh thôi."
Lời này ý vị không rõ, có vẻ là ám chỉ điều gì đó.
Tư Ninh Ninh đang chất vấn ngược lại Hoắc Lãng.
Nếu như Hoắc Lãng chỉ coi cô là một vãn bối, hà tất phải làm hết thảy những chuyện này.
Hoắc Lãng lừa cô hay là lừa dối chính bản thân mình?
Tay của Hoắc Lãng khẽ nhúc nhích, đặt lên hòn đá dùng sức đẩy, cục đá trong nước không hề động đậy.
Yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, lựa chọn không hiểu hàm ý trong đó: "Giống như trẻ con, được người khác che chở, không tốt sao?"
Tư Ninh Ninh dùng hai tay siết chặt dây xích đu, nhìn Hoắc Lãng, cố gắng nhìn thấy điều gì khác trong đôi mắt đó, cô không cho Hoắc Lãng có cơ hội chuyển chủ đề, ném một câu hỏi khác: "Anh chỉ đối với em như vậy hay với người khác cũng vậy?"
Tư Ninh Ninh có thể cảm thấy rõ ràng chính mình có cảm tình với Hoắc Lãng, cũng có thể cảm nhận được Hoắc Lãng không phải không có chút ý tứ gì với cô, dù sao thì cảm giác của cô chỉ là cảm giác của cô, chính đương sự thừa nhận không giống nhau.
Nếu câu trả lời của Hoắc Lãng ngược lại với suy đoán của cô, không nghi ngờ gì nữa, Tư Ninh Ninh sẽ lập tức rút đi sự chú ý của mình với anh.
Cô không thích mặt nóng dán mông lạnh, càng không thích duy trì một mối quan hệ ái muội không rõ ràng, mơ hồ vô nghĩa.
Thực không thích.
Có khả năng cũng được, không cũng được. Phàm là đề cập đến vấn đề tình cảm Tư Ninh Ninh có khuynh hướng phải xuất phát từ hai bên, không phải một bên chủ động bên kia không hề phản ứng, một bên chủ động không tôn nghiêm chạy theo bên kia.
Hoắc Lãng thân thể rùng mình một cái, nghiêm mặt nhìn Tư Ninh Ninh.
Người ta không hề sợ hãi mà nhìn thẳng và hắn, ý tứ rõ ràng, một hai phải có đáp án.
Giờ khắc này hắn phải trả lời thế nào. Hoắc Lãng không thể rõ ràng hơn, thế nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc kia, lời đến miệng rồi hắn không thể nào nói ra được.
Đôi mày dần dần nhăn chặt lại, bực bội thở ra một hơi, khó chịu bất lực mà thừa nhận: "Em đại khái sẽ là người duy nhất?"
Tư Ninh Ninh đôi mắt sáng lên: "Thật sao?"
Hoắc Lãng xoa xoa đầu, không trực tiếp trả lời vào trọng tâm câu hỏi: "Nói cho cùng không phải ai nguyện ý tiếp cận một nam nhân già còn mang theo hai đứa nhỏ."
“Nam nhân già?” Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, "phụt" cười thành tiếng, cô là bị Hoắc Lãng chọc cười, ánh mắt quét Hoắc Lãng từ trên xuống dưới: "Anh?"
Tư Ninh Ninh thực mau nhớ ra đây là những năm 1970, không phải thời đại của cô.
Trong bối cảnh thời đại này, không có gì ngạc nhiên khi một người đàn ông tầm tuổi như Hoắc Lãng trên tay đã ôm hai ba đứa nhỏ rồi, mà Hoắc Lãng đến "đối tượng" còn không có, sẽ bị gán cho là "nam nhân già" cũng chẳng có gì lạ.
Nói đi nói lại, theo thẩm mỹ niên đại này, trừ bỏ một đôi em trai em gái, Hoắc lãng vô cùng ưu tú, đến nay không có đối tượng một phần là chính anh ấy kiên trì.