Editor: Hye Jin
Ý thức được bên người Hoắc Lãng không có cái gì gọi là tri kỷ Hồng Phấn, tâm tình tư Ninh Ninh càng thêm thông thấu.
"Anh bận việc, em chơi cẩn thận chút."
Hoắc Lãng khuôn mặt cứng rắn căng thẳng buông lỏng, cuối cùng phất tay lên bờ.
"Vâng."
Tư Ninh Ninh nở nụ cười rạng rỡ gật đầu, sau khi Hoắc Lãng quay người lại, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng lớn.
Kết quả này khá đúng với kỳ vọng.
Tâm trạng vui vẻ, Tư Ninh Ninh dùng ngón chân đá vào đá, xích đu càng lúc càng lắc lư, gió lướt qua má, tiếng gió lướt qua tai, tiếng cười trong trẻo và du dương vang lên như chuông bạc ở bên suối.
Mà xung quanh gần đó dường như cảm nhận được niềm vui của Tư Ninh Ninh tranh nhau hợp tấu cho cô nghe.
Mùa hè nóng nực luôn dễ khiến người ta cảm thấy nhàm chán, khi tiếng cười giòn tan này thỉnh thoảng vang lên, Hoắc Lãng vừa nhổ cổ vừa nhìn sang, trong lòng cảm giác được sự bình yên.
Tay cầm cuốc chậm lại nữa nhịp, ánh mắt dừng ở người con gái đằng xa kia.
Cô gái nhỏ mặc áo màu xanh ngọc bích, bàn đu đung đưa trong gió, đẹp như hoa, càng giống hoa hơn những bông hoa xung quanh kia.
Thôi tóm lại không dễ dàng mà nói ra tình cảm. Hà tất lừa mình dối người phủ nhận.
Nếu cô ấy hạnh phúc, hãy để cô ấy như vậy.
Cô ấy một cô gái còn thẳng thắn như vậy, hắn có cái gì ngượng ngùng chứ?
Hoắc Lãng bất lực lắc đầu, u ám trong lòng tiêu tan.
Hắn cúi xuống, chiếc cuốc trong tay gần như chỉ nhìn thấy được tàn ảnh, cỏ dại nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, lúc sau bên bờ ruộng cuốc một cái hố, ở trên phủ một lớp đất mỏng rồi xới tơi ra, chờ lần khác tới hoặc xã viên khác đến thì có thể dùng để bón cho cây.
Dưới bóng cây mát hơn dưới nắng to, hơn nữa lại ở gần mặt nước, đong đưa chân thỉnh thoảng lướt nhanh trên mặt nước, cảm giác thật sảng khoái.
Đung đưa một hồi, Tư Ninh Ninh cao giọng nói chuyện với Hoắc Lãng:
"Hoắc Lãng, em muốn mua bình gốm? Lúc trước đi trấn em không thấy nó."
"Những thứ như bình gốm, chậu, chỉ có chợ bán đồ ăn trong trấn mới có...""
"Em thiếu cái này."
"Thanh niên trí thức có, ngày thường không thiếu."
Tư Ninh Ninh đung đưa chân, ngón chân khuấy lên một chút gợn sóng: "Trước kia không phải nói muốn đưa đồ cho Lương viện sĩ sao? Đồ ở chỗ thanh niên trí thức đều là dùng chung không tiện lấy .... Em suy nghĩ muốn mua hai cái."
Hoắc Lãng trầm mặc một lát nói: "Chỗ anh có, quay đầu đưa em dùng."
"Anh có mấy cái? Anh ngày thường không dùng á?"
Hoắc Lãng nấu cơm miễn cưỡng lắm mới ra hình ra dạng, trong nhà là Sớm Mầm nấu, mấy thứ như muối dưa linh tinh chắc anh ấy không biết.
Tư Ninh Ninh ngửa cổ ra sau nhìn Hoắc Lãng, đại khái liên tưởng đến điểm này: "Vậy thì em sẽ đổi chỗ anh một cái đi! Đến lúc đó nếu anh có cái không dùng thì đưa cho em, em làm dưa chuột muối làm cho anh một phần."
Hoắc Lãng dừng động tác, chống cái cuốc mà xem Tư Ninh Ninh: "Một cái bình thì đáng là gì? Em cầm dùng đi.”
Xem một lát rồi lại bắt đầu làm việc: "Hòa Cốc thích ăn, em làm tiện tay làm cho anh một bình."
Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh đánh qua lại, như vậy cũng không phải là không được.
Trong lúc Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ thì Hoắc Lãng tiện đã nhắc đến Hòa Cốc và Sớm Mầm thì nhắc luôn: "Dù sao hai đứa nhỏ là trẻ con, về sau còn dài .... đồ ăn ngon còn có nhiều cơ hội. Em đừng quá chiều bọn nhỏ, dành đồ lại cho mình đi."
"Em cũng đừng ngượng ngùng sai sử bọn họ, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, đặc biệt là Hòa Cốc.”
Hoắc Lãng nhớ lại Hòa Cốc đầy năng lượng nhảy nhót ban sáng, càng nghiêm túc hơn: "Anh thấy nó đã khỏe hơn rồi, về sau không cần đến chỗ em cọ cơm."
“Tùy em ấy mới được. ” Tư Ninh Ninh bật cười nhìn bộ dạng khó chịu của Hoắc Lãng: “Hơn nữa anh thường ngày bận rộn không thể chăm sóc được. Hai đứa nhỏ ở nhà rất nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì ...."
“Trẻ con nhà ai trong đội chẳng phải như thế?" Hoắc Lãng ngắt lời Tư Ninh Ninh: "Em đừng nuông chiều bọn nó."
Cũng không phải là nuông chiều, bất quá sau một thời gian dài chung sống với Tư Ninh Ninh, tính cách của Hòa Cốc và Sớm Mầm thực sự đã thay đổi một chút, ngay cả khẩu âm cũng thay đổi.
Rất nhiều phương diện chú ý hơn rất nhiều, không phải vô tâm như trước kia.
Ít nhất về lời nói và hành động, quả thật Hòa Cốc và Sớm Mầm hiểu chuyện, càng có logic trật tự hơn trước ...
Đây là công lao của Tư Ninh Ninh.
“So sánh làm cái gì chứ?” Tư Ninh Ninh khẽ khịt mũi, khinh bỉ Hoắc Lãng cũ kỹ: "Bọn nhỏ hiểu chuyện thì hiểu chuyện, có khả năng chăm sóc mình thì có khả năng, kia cũng phải chú ý một chút, bằng không có chuyện xảy ra anh muốn khóc cũng không kịp."
Hoắc Lãng bị Tư Ninh Ninh làm cho không nói nên lời, thật lâu sau mới nói: "Vậy thì đúng như lời em nói ...... có lương thực tinh thì giữ cho mình ăn đi, đừng dành hết cho bọn nhỏ."
Lập lại câu "để lại cho chính mình", Tư Ninh Ninh đại khái hiểu ý chính của cuộc trò chuyện này.
Cô cong môi đắc ý, cọ vào đá làm xích đu bay lên cao: "Em biết rồi, em có tính toán của chính mình."
Nghe được lời này, Hoắc Lãng liền biết Tư Ninh Ninh hoàn toàn không nghe lời mình.
"Em cho bọn nhỏ ăn ngon, phải nhận tiền tương đương, em không muốn thu thì không cần quân tâm bọn nó có nguyện ý hay không anh cũng không cho nó đến chỗ thanh niên trí thức nữa."
Tư Ninh Ninh nghe xong quay đầu trừng Hoắc Lãng: "Anh như thế nào như vậy? Có tiện nghi còn không chiếm còn đưa thêm tiền?"
Hoắc Lãng thấp giọng cười: "Kia em cũng như vậy thôi."
...
Tư Ninh Ninh bị nói cho á khẩu, không trả lời được u oán "hừ" quay người đi.
Hoắc Lãng nhướng mày, cười càng ngày càng vui vẻ.
Hai người ở bên này trò chuyện vui vẻ thì ở bên chỗ sân đập lúa đội sản xuất cũng đã xảy ra một sự kiện.
Đám củ cải nhỏ đóng đô chỗ sân đập lúa, nhìn chằm chằm để tránh gà và chim sẻ mổ thóc, còn thường thường nhìn tờ giấy từ chỗ Tư Ninh Ninh ngập ngừng đọc vài câu.
Ngẫu nhiên sẽ có đứa nhỏ chỉ vào chữ trên giấy hỏi những củ cải bên cạnh: "Chữ này đọc là gì?"
"Hình như đọc là Phiên?"
"Rõ ràng là chữ Nhà."
Không đồng ý kiến, đám nhóc tì ra sức cãi nhau đến mặt đỏ tía: "Rõ ràng đọc là Phiên."
"Nói là Gia là Gia."
"Ai nha, các cậu cãi nhau cái gì?"
Chu Tiểu Thúy xem mà cọc, đẩy hai cái đầu trọc ra hai bên: "Nếu không biết thì đọc lại một lần đọc qua sẽ biết chữ đó là chữ gì thôi."
"Có vẻ hợp lý đó..."
"Ừm ... cũng được!"
Hai cái đầu trọc nhỏ bị thuyết phục, khoanh chân ngồi xổm trên mặt đất, lại bắt đầu cúi đầu đọc vang lên.
Bọn họ dừng lại, Chu Tiểu Thúy đảo mắt sang một bên, phát hiện ra một điều mới lạ.
"Hì hì, Sớm Mầm Hòa Cốc các cậu đang đọc cái gì đó? Sao lại không giống bọn tớ?"
Chu Tiểu Thúy vươn cổ đến gần Sớm Mầm, cầm hai tờ giấy so sánh: "A, thật sự là khác nhau !"
"Đây là bài hát do chị Ninh Ninh dạy."
“Bài hát?” Chu Tiểu Thúy tò mò hỏi lại, hơi lớn tiếng làm mấy củ cải khác tò mò cũng bò tới: "Bài hát gì, bài hát gì đó?"
"Chị Ninh Ninh nói là bài hát "Không sợ phong tuyết."
"Hay không? Hát như thế nào? Sớm Mầm cậu hát nghe thử đi!"
"Đúng rồi, đúng rồi Sớm Mầm hát nghe chút đi."
Sớm Mầm xấu hổ, co rúm mình lại nép vào bên cạnh Hòa Cốc.
Hòa Cốc ngẩng đầu: "Các cậu đều quên rồi đúng không! Việc nào ra việc nấy! Trong tay đã đọc xong chưa?"
Hòa Cốc khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt nhìn đám củ cải một cái: "Lần trước là ai kéo chân sau? Vốn dĩ học được những điều mới bởi vì một đám các cậu không nỗ lực! Các cậu nếu là còn như vậy chân sau chân ngoài làm việc nửa vời tớ mách mẹ các cậu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Cốc thanh tú, tuy rằng bây giờ non nớt chưa trưởng thành song có thể thấy được nét tương đồng với anh cả Hoắc Lãng.
Vừa mới xụ mặt, trên người phảng phất giống Hoắc Lãng không thể tả được, cả đám củ cải nhỏ thành công bị uy hiếp, chi chi ai ai cúi đầu đọc tờ giấy trong tay không dám lén phén nữa.
Hòa Cốc thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người: "Chờ các cậu học xong tớ sẽ dạy cho các cậu."
Dù hơi miễn cưỡng nhưng Tư Ninh Ninh nói rồi, phải biết chia sẻ với nhau.
"Ồ ồ! Thật tuyệt!"
"Hòa Cốc là tốt nhất luôn á."
"Ai nha được rồi! Đừng lắc tớ."
"Gần tan tầm rồi, tớ sắp chết đói rồi đừng có lắc."
Đói không đói, chỉ là nhớ thương đồ ăn trong nhà Tư Ninh Ninh làm mới là thật.
Nghe nói Hòa Cốc vội vàng về nhà, mấy cái củ cải nhỏ dường như mở ra năng lực đặc biệt, ban đầu chỗ nào không nhớ đều nhớ tất, chỗ nào ngập ngừng không suôn sẻ đều suôn sẻ tất, mười phút đã hoàn thanh nhiệm vụ.
Hòa Cốc nhăn mặt, không nói lên lời, nói lời phải giữ lấy lời cho nên dạy mọi người ca hát:
“Không sợ phong tuyết
Ta con cháu Trung Hoa đổ máu không rơi lệ.
Không hối hận, sức mạnh Trung Hoa.
Niềm tin kiên định như sắt. Không sợ khổ, không sợ mệt.
Ghi nhớ lòng quả cảm liệt sĩ cách mạng
Đầy ngập nhiệt huyết
Ca ngợi thiếu niên Trung Quốc dũng cảm không lùi bước…”
Ban đầu Hòa Cốc hơi lúng túng, nhưng sau khi hát được hai lần, dần nhẹ nhàng suôn sẻ.
Trên sân đập lúa không ít xã viên đang bận việc, nghe tiếng hát ngắt quãng từ một phía, người lớn động tác tay chậm lại, nhìn về phía dưới bóng cây bên kia.
"Hát gì thế này? Nghe hay thật?"
Một chú lớn tuổi đáp: "Chú nghe không rõ, à hình như đang hát ca ngợi anh hùng? Nghe lại một chút."
"Nha đội trưởng sao anh đứng đây, đứng bao lâu rồi? Có phải muốn điều động xã viên đi sang chỗ khác à?"
Có người phát hiện Triệu Hoành Binh đang đứng bên rìa sân đập lúa.
Triệu Hoành Binh nghiêm túc cau mày, khuôn mặt đen nhăn lại, xua xua tay đi thẳng đến chỗ dưới bóng cây bên kia.