Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209: Con Dâu

Chương 209: Con Dâu Chương 209: Con Dâu

Editor: Hye Jin

Triệu Hoành Binh tới cũng không bao lâu, vừa vặn nghe toàn bộ những gì Hòa Cốc hát.

Gần đây mấy đứa nhỏ trong đội thay đổi không ít, Triệu Hoành Binh đều thấy được trong mắt, hắn rất vui khi thấy cảnh tượng như vậy.

Nhóm thanh niên trí thức tiện tay làm một chuyện, nhóm trẻ em trong xã có thể học được một số bản lĩnh.

Ít nhất thì có thể ... nhận thức được con chữ.

“Chú hai!"

"Chú Hoành Binh."

"Chú ~"

Đám củ cải thấy Triệu Hoành Binh thì mở miệng chào.

Triệu Hoành Binh bật cười "haha", khuôn mặt dịu lại xua tay: "Các cháu hát lại chú nghe."

Vừa nói , hắn vừa ngồi xuống mép bóng râm .

Bọn nhỏ tiếp tục bận việc của chính mình.

Bài hát này chỉ có khoảng hơn chục câu, sau khi Hòa Cốc hát vài lần thì các củ cải nhỏ khác cũng dần dần hát theo.

Giọng hát trẻ con non nớt, hát một bài hát hào hùng, hát về tương lai của chính mình, hát về tương lai của đất nước ...

So với xã viên không biết chữ, Triệu Hoành Binh tốt xấu nhận thức một chút, hắn nghe hiểu được ngụ ý rõ ràng trong ca từ mấy đứa nhỏ hát, lồng ngực run rẩy, khuôn mặt đen kịt cũng phải đỏ lên.

Nước mắt trào ra trên gương mặt một người đàn ông thô kệch, già nua ...

Triệu Hoành Binh vừa cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy vui mừng.

Thật khó chịu khi nghĩ đến sự đau khổ của những người lính đã hy sinh, vui mừng chính là giọng non nớt nhưng mang theo khí phách hiên ngang bừng bừng chí khí.

Triệu Hoành Binh nâng cánh tay lên, giả vờ lau mồ hôi lau đi nước mắt, hít thở sâu hai cái rồi ngồi xổm trước mặt Hòa Cốc: "Trần Hòa Cốc."

“Có chuyện gì vậy, chú Hoành Binh? ” Mặt Hòa Cốc nhăn lại. Mặc dù đã cố gắng kiềm chế một loạt các triệu chứng do rối loạn ám ảnh cưỡng chế gây ra, nhưng Triệu Hoành Binh lại bốc mùi mồ hôi quá nhiều, Hòa Cốc ngả người ra sau, khắc chế không bỏ chạy.

Triệu Hoành Binh nào biết được chứ, nắm chặt bả vai Hòa Cốc bả vai: "Vừa rồi là ai dạy cháu hát bài hát này."

Triệu Hoành Binh thực sự có suy đoán trong lòng, Tư Ninh Ninh là người duy nhất thường bận rộn ở bên sân đập lúa bên này.

Hòa Cốc sắc mặt tái nhợt, ngoẹo cổ nhìn sang chỗ khác, lắp bắp nói: "Tư Ninh Ninh, là do Tư Ninh Ninh dạy."

Triệu Hoành Binh xoa đầu Hòa Cốc: “Kỳ cục, cháu không gọi chị thì cũng phải gọi thanh niên trí thức Tư."

Sau đó, hắn muốn đêm Hòa Cốc về để viết lại lời bài hát.

Sớm Mầm thấy anh hai sắc mặt không tốt, đưa tờ giấy sang: "Chú Hoành Binh ơi, cháu chỗ này có sẵn, chú lấy cái này đi ... Thả anh hai ra, anh hai không được khỏe."

Sau đó Triệu Hoành Binh mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Cốc tái nhợt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Triệu Hoành Binh ấn Hòa Cốc ngồi xuống, đưa tay lắc lư để quạt cho Hòa Cốc: "Cháu bị say nắng?"

Sớm Mầm biết rằng anh hai của nó không phải bị say nắng, nguyên nhân thế nào lại không biết nói thế nào.

Thân thể nhỏ cũng không để đẩy chú Hoành Binh đi, Sớm Mầm đi vòng ra sau, kéo Hòa Cốc sang một bên: "Chú Hoành Binh, chú xem xong nhớ trả cháu nhé! Hai cháu về nhà ăn cơm ạ!"

Bàn tay nhỏ bé nhét tờ giấy vào tay Triệu Hoành Binh, Sớm Mầm kéo Hòa Cốc chạy về nhà.

Rời khỏi sàn đập lúa, Hòa Cốc ngồi dưới bóng cây hít thở vài hơi, sắc mặt cũng dần hồi phục.

Sớm Mầm ngồi xổm trước mặt anh hỏi: "Anh hai, anh thấy khá hơn chưa?"

Hòa Cốc gật đầu.

Sớm Mầm hỏi lại: "Vậy chúng ta về nhà sao? Hay quay lại sân đập lúa?"

Còn một thời gian nữa mới đến thời gian tan tầm.

"Đương nhiên là về nhà thôi!" Hòa cốc đứng dậy giơ nắm tay chỉ về phía trước: "Đi nhanh đi, anh đói bụng rồi!"

"Được ạ!"

Hai củ cải nhỏ tràn đầy hứng thú không chờ được nữa, lần lượt chạy về nhà.

Bên kia, tại nhà Triệu Hoành Binh, Trần Liên Mễ đang bận nấu cơm trưa, nhìn thấy Triệu Hoành Binh ngồi ở bàn, vẫn luôn duy trì một cái tư thế nhìn tờ giấy, rốt cuộc nhịn không được nữa đẩy đẩy ông chồng vài cái: "Nhìn cái gì mà chăm chú thế? Trên mặt cười muốn nở hoa?"

Triệu Hoành Binh chậc chậc mấy tiếng: "Bà xem cái này đi, thanh niên trí thức Tư viết."

Nghe tin có liên quan đến Tư Ninh Ninh, Trần Liên Mễ hứng thú, tiếc là không biết chữ, chỉ có thể nhờ ông chồng nhà mình lão Triệu đọc cho nghe.

"Trên này viết: Không sợ phong tuyết.

Ta con cháu Trung Hoa đổ máu không rơi lệ ... "

Triệu Hoành Binh đưa những ngón tay thô ráp vuốt từng chữ từng chữ một đọc cho bà vợ mình nghe, sau một lúc mới hỏi: "Bà thấy viết có hay không?"

Trần Liên Mễ chưa kịp nói trả lời thì Triệu Hoành Binh vỗ bàn rầm rầm: "Này quá là tốt luôn ấy chứ!"

"......" Trần Liên Mễ cảm thấy kỳ quái và nhàm chán, xoay người muốn trở lại phòng bếp tiếp tục làm việc, nhưng Triệu Hoành Binh lại nắm lấy cánh tay của bà vợ: "Bà bà, tôi đang nói với bà đấy! Lời còn chưa nói đi gấp thế làm cái gì?"

Triệu Hoành Binh còn đâu phiền muộn khó chịu trước kia, gương mặt vui vẻ:

"Tôi thấy thanh niên trí thức Tư này không tồi, là tấm gương tốt, bà thấy sao?"

"Gần đây đám trẻ con đội chúng ta đều biến hóa nhiều lắm. Bà thấy không? Sáng nay Triệu Quang Trụ và ba hắn còn cản tôi lại, bà đoán xem bọn họ nói cái gì?"

"Nói thanh niên trí thức thật là có bản lĩnh, dạy cháu trai ngốc như heo nhà hắn viết được tận 2 chữ!"

"Chậc chậc chậc chậc, thanh niên trí thức Tư thật khó lường!”

Triệu Hoành Binh khen ngợi một hồi, rồi lại thâm trầm lắc đầu: "Bà nói chúng ta vứt đi một người, còn có 7 thanh niên trí thức, như thế nào thanh niên trí thức Tư xuất trúng vậy chứ? Làm việc còn có thể dạy chữ, không làm chậm trễ việc gì."

"Tôi có một cái ý tưởng, bà muốn nghe hay không?"

Trần Liên Mễ liếc mắt nhìn bàn tay to đen sì đang nắm lấy cánh tay của mình trong lòng thầm nói: "Ta không muốn nghe, có thể được không? Ông thả ta đi à?"

Triệu Hoành Binh không phải thực sự có ý hỏi Trần Liên Mễ chỉ là muốn có người nghe được ý tứ trong lòng hắn.

"Chúng ta lớn tuổi rồi, có biết chữ hay không cả đời này cứ vậy, đã qua rồi, chính là thế hệ con trẻ không giống, cần phải đọc sách, biết chữ, phải có văn hóa thì làm cái gì mới thoải mái, mới thành công được."

"Bà xem thanh niên trí thức Tư, người ta có văn hóa không giống xã viên, đồng dạng là việc cho heo ăn, đội sản xuất đều biết, người ta có thể cho heo ăn đến trắng trẻo mập mạp.”

“Bà nói xem đây có phải có bản lĩnh không?" Triệu Hoành Binh nắm bàn tay lại, giơ cánh tay lên không trung, dõng dạc hùng hồn mà hỏi ....

Hoặc là nói đang tìm kiếm sự đồng tình từ Trần Liên Mễ thì thích hợp hơn.

Trần Liên Mễ vẫn luôn nhìn trúng Tư Ninh Ninh, nhìn cách mà bà đối xử với con bé là biết.

Lời khen của Triệu Hoành Binh khiến Trần Liên Mễ cảm thấy khá yên tâm, cực kỳ thoải mái: "Được rồi, tôi hiểu ý ông mà, tôi cũng nghĩ như vậy, hai ta nghĩ cùng một chuyện, đúng không?"

“Đừng lo lắng, chuyện này giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành." Trần Liên Mễ mỉm cười, vỗ vỗ cái tay Triệu Hoành Binh, quay người đi vào nhà bếp.

"Làm được? Bà có thể làm được? Làm sao có thể? Bà có ý tưởng." Triệu Hoành Binh nhíu mày bối rối đi theo phía sau vào phòng bếp: "Nói tôi nghe coi?"

"Chuyện này không phải dễ xử lý sao? Sáng sớm mai tôi lên thị trấn gọi lão đại nhà ta trở về, đi sớm chút, đến lúc đó xem có mua được thịt hay không, giữa trưa hoặc là buổi chiều, tìm cái cớ gọi thanh niên trí thức Tư sang ăn cơm, để hai đứa nhỏ gặp nhau ...."

“Dừng lại, dừng lại, bà đang nói cái quái gì vậy?!” Triệu Hoành Binh xua tay, cái tò mò biến thành không nên lời: "Chuyện này liên quan gì đến lão đại, bà không biết thì đừng có làm loạn, làm như gặp mặt giới thiệu hai đứa quen biết làm đối tượng không bằng ...."

“Ủa? Sao? ” Lần này đến lượt Trần Liên Mễ ngạc nhiên: “Ông khen thanh niên trí thức Tư khen muốn nở hoa, không phải muốn thanh niên trí thức Tư làm con dâu ông à?"

Phát hiện ra bàn tính trong lòng bà vợ, Triệu Hoành Binh nổi trận lôi đình: "Gì? Con dâu? Trời ơi cái bà này. Con mẹ nó tôi nói vậy từ khi nào?"

"Tôi nói bà này, bà không được đánh cái chủ ý kia.""

Triệu Hoành Binh đứng ngoài cửa nhà bếp vỗ bang bang vào cái cửa: "Người ta thế nào cũng là con gái từ trong thành tới, chuyện này truyền ra ngoài người trong thôn mỗi ngày chạm mặt, người ta nghĩ cái gì về tôi? Không biết xấu hổ."

Thanh niên trí thức là từ thành về, Tư Ninh Ninh còn đặc biệt hơn, từ thủ đô tới, người lớn lên xinh đẹp, có văn hóa, việc gì cũng có thể làm, mọi thứ đều xuất sắc.

Nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài, liền tính Tư Ninh Ninh không lên tiếng thì cả cái đại đội này đều sẽ chọc vào xương sống của Triệu Hoành Binh hắn.

Cái gì mà sớm có dự mưu, xúi giục con gái nhà người ta, tiên thủ hạ vi cường, ông sớm đoán bọn họ sẽ nói những lời này.

Trần Liên Mễ vốn tưởng rằng Triệu Hoành Binh có chung ý tưởng với mình, nhưng bây giờ nghe Triệu Hoành Binh nói, bà biết bà hiểu lầm rồi.

Mà ngay cả như vậy, Trần Liên Mễ cũng không thể nghe nổi lời Triệu Hoành Binh.

"Bụp."

Con dao phay cắm trên tấm thớt: "Đúng thanh niên trí thức Tư cái gì cũng tốt, Bảo Khang nhà chúng ta cũng không kém? Ông xem ở đại đội chúng ta, cả đại đội khác có bao nhiêu người có thể được như Bảo Khang, có thể vào xưởng cao su?"

"Làng trên xóm dưới ai mà không ghen tị với Triệu Hoành Binh ông? Không khen con trai ông có bản lĩnh."

"Có cái bát sắt một tháng mười mấy đồng tiền lương, nếu thanh niên trí thức Tư đi theo Bảo Khang chẳng phải chịu khổ ... Làm sao có thể không xứng với thanh niên trí thức Tư? Mắc cái mớ gì ông chửi bới nó?"

"Người ta thanh niên trí thức Tư còn chưa nói cái gì đâu, ông còn ghét bỏ, ông làm cha như vậy à?"

"Tôi làm sao ghét bỏ Bảo Khang, tôi không ủng hộ cái chuyện này thì là ghét bỏ à?""

Bình Luận (0)
Comment