Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Hoa Nở

Chương 210: Hoa Nở Chương 210: Hoa Nở

Editor: Hye Jin

Triệu Hoành Binh tức giận chắp tay ra sau lưng, đi vài bước đến cái bàn: "Cái bà này không chịu nói đạo lý."

Nói đạo lý? ! ! !

Đừng có mà nói cái gì mà đạo lý, bà đây Trần Liên Mễ không muốn nói.

Ném cái tạp dề lên bàn, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Triệu Hoành Binh "chậc" một tiếng, đi theo phía sau nắm lấy cánh tay của vợ: "Bà cái bà vợ này, tôi mới nói bà có mấy câu bà chạy cái gì? Không nấu cơm còn đi đâu."

"Còn nấu cơm à?"

Trần Liên Mễ hất tay Triệu Hoành Binh ra, hung dữ mà quát: "Không nấu cái gì sất."

"Ôi trời ơi cái bà này!"

Triệu Hoành Binh cũng bước lên, hai người càng lúc cãi càng hăng tiết thì bỗng nhiên nhà chính truyền đến âm thanh "kẽo kẹt", hai vợ chồng quay người xem thì thấy Triệu Quang Trụ đứng ở cửa.

Khóe miệng Triệu Quang Trụ giật giật: "Đội trưởng, ta, ta đến không đúng lúc, ta, trễ chút lại đến ..."

"Triệu Quang Trụ có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói chuyện."

"Đúng vậy! Thời điểm gì chứ, mau mau vào đi! Bên ngoài nóng như vậy ... Nếu có chuyện muốn nói thì tôi rót nước cho hai ông."

Mới vừa rồi còn cãi nhau tung tóe, thế mà nháy mắt hai vợ chồng kiềm chế tính tình, bầu không khí lại trở nên hài hòa.

Người một nhà cãi thì cãi, đóng cửa lại cãi nhau còn trước mặt người ngoài vợ chồng Triệu Hành Binh vẫn phải giữ mặt mũi cho đối phương.

"Ai, ai! Được!" Triệu Quang Trụ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu bước vào trong phòng.

Trong nhà Triệu Hoành Binh, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau thì ở bên kia, cách đội sản xuất hai dặm, ruộng đậu nành, Tư Ninh Ninh đang chuẩn bị cho bữa trưa.

Tính toán thời gian không còn sớm, chờ Hoắc Lãng cuốc xong cỏ, mặt trời đã ngả bóng trên đầu, từng đợt nóng như thiêu như đốt, không gian cảnh vật phía trước có chút méo mó.

Hoắc Lãng cởi mũ rơm đi về phía bóng râm bên dòng suối, vừa lấy vành mũ vừa quạt gió.

Khi đến dòng suối, hắn hất nước nên để rửa mặt, rửa cánh tay, không hề nghĩ ngơi một chút, ngồi dậy đi đến chỗ Tư Ninh Ninh: "Đi thôi."

“Đi chỗ nào?”

"Tìm chỗ nào đó ăn cơm."

"Vâng."

Tư Ninh Ninh nhìn hoàn cảnh ẩm ướt bên dòng suối, không chút do dự, cẩn thận xuống xích đu đáp xuống tay Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng đeo sọt, vác cái cuốc lên vai. Cứ đứng như vậy ôm sọt chờ đợi.

Sau khi Tư Ninh Ninh mang giày vào, Hoắc Lãng xoay người đi về phía trước.

“Trước đây anh có thường xuyên đến đây làm việc không? ”

Tóc đuôi ngựa của Tư Ninh Ninh lắc lư theo sau, chạy chậm theo phía sau: "Thoạt nhìn anh giống như rất quen thuộc với nơi này."

"Đã tới vài lần."

"Trước kia núi vây xung quanh địa giới xung quanh đây heo rừng nhiều, thường xuyên tuần núi, qua lại nhiều nên đem địa hình nhớ đại khái."

"Thì ra là như vậy."

Trong núi cây cỏ nhiều, chim muông vô cùng nhiều, trừ cái này ra còn không ít ong mật, ong bướm.

Đàn ong bướm không quản ngại nắng nóng dưới cái nắng to, lượn quanh những khóm hoa dại hai bên đường mòn.

Tư Ninh Ninh đi theo phía sau Hoắc Lãng, thỉnh thoảng sẽ vươn tay bắt bướm đang lởn vởn phía trên.

"Nơi này nhiều ong mật vậy trong núi có mật ong không?"

"Thỉnh thoảng có thể bắt gặp, nhưng cố tình đi tìm thì chưa chắc có thể tìm được."

Ong mật xây tổ thực chú ý, còn có cánh, đôi khi xây trên vách đá, đúng là thấy mật ong sáng rực rỡ bên kia cũng chưa chắc lấy được.

"Ồ"

"Vậy có thể bắt được con thỏ sao? Ách ... không phải giống lần trước dùng súng bắn, em muốn là sống, thỏ con."

"Hay là anh nói em biết dùng phương pháp nào có thể bắt được?"

Hoắc Lãng liếc mắt cô gái nhỏ: "Muốn ăn, hay là giữ lại nuôi chơi?"

"Em muốn nuôi thử xem."

Thỏ con đáng yêu như vậy, hầu như chẳng bao nhiêu thịt, khẳng định cô không phải chộp tới để ăn.

Tư Ninh Ninh muốn đưa vào không gian, nhưng ở trước mặt Hoắc Lãng, cô không thể trực tiếp nói ra, chỉ có thể uyển chuyển hỏi : "Đội sản xuất có cho phép không?"

"Thỏ ăn cỏ, nhìn chung cũng giống như nuôi gà, số lượng có hạn."

Đó là có thể nuôi!?

Chưa kịp vui vẻ thì Hoắc Lãng bổ một câu: "Hiện tại không thấy nhà nào nuôi thỏ, thú rừng trên núi không được tùy ý bắt, có biết không?"

Rốt cuộc nói đi nói lại vẫn không được.

“… Hiểu rồi. ” Tư Ninh Ninh heo héo thở dài.

Hoắc Lãng khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa đung đưa đung đưa, không nói nhiều mà đem lời này ghi tạc trong lòng.

Đi dọc theo con đường mòn trong ba hoặc năm phút, cả hai lại bước vào rừng.

Cây cối xung quanh không còn rậm rạp như lúc nãy bên suối, ánh nắng rải rác tràn vào, mặt đất khô cằn.

Không quen địa hình, Tư Ninh Ninh chỉ có thể dựa vào Hoắc Lãng phía trước dẫn đường.

Cô đi theo sau Hoắc Lãng, tay nhỏ không hề nghỉ ngơi hết hái hoa này hái hoa kia, bỏ hết cành lá sau đó bện thành một vòng hoa, rất là tinh xảo, xinh đẹp.

Lắc bó hoa từ bên này sang bên kia để xem xét, đến cả bản thân cô còn phải gật đầu vừa lòng, mơ hồ trước mắt một mảng trắng đập vào mắt, giương mắt lên nhìn một cây cổ thụ cao ngất như chiếc ô lớn.

Hoa và lá rất ít và nhỏ, có hàng nghìn nhánh lớn nhánh nhỏ, ở đầu mỗi nhánh có một quả cầu hoa màu trắng kết tụ từ vô số bông nhỏ.

Đó là cây mộc cẩm tú, hoa thật đẹp, thật là to.

Vừa thấy bước chân Tư Ninh ninh dừng lại.

Suy nghĩ của cô ấy có thể tương đối thô tục, không giống như một số người nói "những thứ đẹp đẽ" chỉ cần nhìn là được mọi người cùng nhau thưởng thức blah blah. Cô là vừa ý bông hoa đầu cành kia, rất muốn chiết một nhánh mang đi.

Cho nên tay nhỏ vô thức nắm lấy góc áo của Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng chỉ nhìn một cái rồi buông cái sọt và cái cuốc xuống: "Liền ở chỗ này đi."

Hoắc Lãng biết ở đây có cây cổ thụ hoa, ngay từ lần đầu tiên lên núi hắn đã biết Tư Ninh Ninh thích hoa cỏ cây cối.

Có lẽ vì lý do này, mỗi lần đi ra ngoài chỉ cần biết được chỗ đó gần tảng lớn hoa hoặc là những loài hoa đặc thù, trong lòng hắn nghĩ đến Tư Ninh Ninh.

Còn ngày hôm nay ...

Nói trắng ra, có thể coi là hắn đã lên kế hoạch từ trước .

Tuy là ngay từ đầu hắn chỉ muốn cảm ơn cô ấy.

Còn bây giờ ... Ai có thể cự tuyệt chứng kiến một "bông hoa nở rộ”?

Hoắc Lãng nheo lại ánh mắt, dùng cuốc gom lá rụng tạo thành một khoảng đất sạch sẽ.

Tư Ninh Ninh đứng dưới gốc cây, nhảy lên nhảy xuống vài lần không thể với tới được hoa, từ bỏ trở về cái sọt: "Em mang theo bánh rán hành cùng trứng gà. Còn có rau hành tây trộn, em không biết anh có ăn quen hay không, nếm thử một chút đi!"

Vừa nói vừa mang đồ ra.

Giấy dầu bao lại bánh rán hành với trứng kho, còn hộp cơm thì là hành tây, mở cái nắp ra liền thấy màu đỏ tươi rực rỡ.

Là ớt bột.

Khác với dầu ớt, ớt bột có màu sắc bắt mắt hơn nhưng không ngấy, vị cũng không cay.

Nếu thích ăn cay, thì dùng ớt bột trộn với một số món ăn kèm.

“Anh tự mình có mang đến.” Hoắc Lãng liếc mắt nhìn thấy Tư Ninh Ninh lấy ra cái gì, xoa xoa đầu ngồi xuống trước mặt Tư Ninh Ninh, xếp bằng gọn gàng, lấy từ sọt ra một cái túi vải nhỏ.

Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm động tác của Hoắc Lãng, anh ấy lấy ra 4 cái bánh bao nguyên cám trộn rau khô.

Là cái bánh cô thấy lúc ở Trần gia.

Hai người đối tập, không phải là vấn đề một hai điểm.

Tuy nhiên, Hoắc Lãng không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn rất thẳng thắn: "Có thể ăn no là được rồi."

Trước đây đây, lúc khó khăn nhất, ngay cả vỏ cây, rễ cây còn phải gặm, trời lạnh không gì ăn, một quả ớt khô bằng ngón tay cũng có thể sống được một ngày.

Không có lý nào khi cuộc sống khá lên thì bắt đầu phô trương, ngại cái này ngại cái kia.

Tư Ninh Ninh thực sự ngưỡng mộ Hoắc Lãng, đặc biệt là sau khi suy luận một cách mơ hồ về những gì anh ấy trải qua trong quá khứ.

"Em không nói bánh bao nguyên cám trộn rau khô không tốt, hiện tại hoàn cảnh khác với trước kia, hơn nữa anh là lao động chính trong nhà, mỗi ngày ăn như vậy làm sao được?"

Tư Ninh Ninh đã chuẩn bị đầy đủ hết, hơn nữa lần này còn mang theo đũa.

Cầm đôi đũa gắp một chiếc bánh rán hành, kẹp hành tây vào giữa rồi cuộn lại đưa tới trước mặt Hoắc Lãng, nâng hàm ý bảo cầm đi: "Ngẫu nhiên yêu quý bản thân mình một chút, ăn uống đầy đủ."

Lại nói anh ấy làm việc ở huyện một tháng thế nào cũng kiếm được 10-20 đồng, không phải điều kiện không cho phép. Làm gì mà khổ như thế?

Hoắc Lãng nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra phía trước, nhướng mày: "Giống con thỏ lần trước?"

Tư Ninh Ninh khuôn mặt bất lực 囧 mà trừng Hoắc Lãng: "Mau cầm đi, tay đã muốn mỏi rồi."

Hoắc Lãng không trả lời, mà từ trong túi lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho Tư Ninh Ninh.

"Nếu em muốn lưu Hòa Cốc lại chỗ em ăn cơm thì đây là tiền và phiếu, nếu ít hơn anh sẽ không cho hai đứa nhỏ sang."

“……”

Tư Ninh Ninh có chút không nói nên lời, làm sao có thể ăn nói ngang tàng như vậy chứ?

Đã thương lượng từ trước, Tư Ninh Ninh cũng không từ chối nữa, nhận đồ xong thì lại đẩy đẩy cái bánh về phía trước: "Vậy bây giờ anh có thể ăn được chưa? "

Hoắc Lãng gật đầu, đưa tay sang tiếp.

Tư Ninh Ninh thở ra một hơi vừa lòng, Hoắc Lãng cắn một ngụm, có vẻ anh ấy ăn thực ngon. Tư Ninh Ninh híp mắt cười, thật vui vẻ.

Cất xấp tiền đi, Tư Ninh Ninh tiếp tục thảo luận: "Ở đây còn có nè, anh gắp đi ... Hành tây trộn cuốn vào bánh ăn hoặc không thích thì ăn không cũng được, a ... còn có trứng nữa."

Cô gái nhỏ nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo, cũng không biết cười ngây ngô cái gì? Đem toàn bộ đồ ăn đẩy trước mặt hắn.

Hoắc Lãng ăn xong miếng bánh, tay kìm lại Tư Ninh Ninh đừng cho gắp trứng gà cho mình: "Anh tự mình ăn, em cũng ăn."

"Vâng!"

Một bữa trưa nhàn nhã, thoải mái, ăn đến lửng dạ, xuất phát từ tò mò với bánh bao nguyên cám trộn rau khô, Tư Ninh Ninh bẻ nửa cái nếm nếm thử, cắn miếng đầu tiên liền hối hận.

Nó cứng, khô, nhai nhai thì giống như đang nhai cát ... Hình như không có muối cũng không có gia vị, hương vị nhạt nhẽo khó mà nuốt xuống.

Có thể tóm gọn trong hai từ: Khó ăn.

Ba chữ chính là: Rất khó ăn!

Khuôn mặt Tư Ninh Ninh nhăn lại thành bông hoa cúc.

Bình Luận (0)
Comment