Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng nhìn cái biểu tình này là biết cô ấy không tiếp thu được hương vị của bánh bao nguyên cám, duỗi tay lấy trở về bị Tư Ninh Ninh nghiêng người trốn đi được.
“Làm gì? Đây là của em.”
Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, cúi đầu cắn hai miếng ăn hết nửa cái bánh bao cám trộn rau khô, chống cằm nỗ lực nhai nuốt.
Nội tâm lòng nắm chặt tay cổ vũ.
Làm tốt làm Tư Ninh Ninh, mày phải cố lên!
Cuối cùng cũng nuốt được nó, cổ họng của Tư Ninh Ninh bị cái vị thô ráp cào cấu hết cái cổ họng.
Hoắc Lãng đưa ấm nước sang: "Biết ăn không được còn bướng."
Tư Ninh Ninh lắc đầu, cầm chiếc ấm của mình lên lắc lắc ý bảo cô có mang nước.
Sau khi uống hai ngụm nước để giảm bớt nghẹn, liếm liếm môi: "Nên trung hòa một chút, em bình thường ăn lương thực tinh ngẫu nhiên ăn thêm chút lương thực phụ để điều hòa. Anh nữa ăn lương thực phụ nhiều, ngẫu nhiên phải ăn lương thực tinh."
Nói xong, đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh đảo một vòng, nghĩ đến một chuyện: "Ăn lương thực thô làm tổn thương đến dạ dành, nhất là lúc đi vệ sinh lao lực. Thật í, em chẳng có lừa anh."
Từ Thục Hoa mấy cậu ấy là như vậy, mỗi lần đi vệ sinh ít nhất nửa tiếng đồng hồ, về phòng cả người gần như gục ngã.
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, đột nhiên cảm thấy bánh bao cám rau trong tay không còn thơm nữa.
Nhưng hắn trước nay không lãng phí, ăn hết mấy cái bánh bao cám.
Tư Ninh Ninh ăn uống không lớn, ba cái bánh rán với một quả trứng, bụng đã no căng.
Đem giấy dầu về phía Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh giả bộ nghiêm túc cảnh cáo: "Em ăn no rồi, những thứ này của anh ấy, đừng có lãng phí! Nóng quá để đây qua trưa sẽ bị hư."
Sau đó, dưới ánh mắt của Hoắc Lãng, ngả người như con rắn lười biếng, dựa vào cây mộc cẩm tú cầu, duỗi eo ngáp một cái.
Đang là mùa dễ buồn ngủ, đặc biệt người ta hay bảo căng da bụng trùng da mắt, ăn no xong thì càng buồn ngủ.
Tư Ninh Ninh lau lau nước mắt: "Giá như có thể ngủ một giấc."
"Nếu em buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Hoắc Lãng hạ giọng: "Đến giờ anh gọi em dậy."
“…… Vâng.”
Dưới tàn cây cổ thụ, khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ tựa như tinh hoa, ảo ảnh, lúc này đây, cô gái rúc dưới tàng cây, gió lùa cành hoa, mưa hoa trắng xóa. Hình ảnh đẹp như trong giấc mộng.
Cái âm thanh "thình thịch", "thình thịch"quen thuộc ấy, giọng nói vừa quen vừa lạ lại vang vọng trong vành tai.
Người đàn ông cau mày thật sâu, từ từ cúi đầu xuống.
Không biết lòng bàn tay nắm một mảnh hoa từ khi nào.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cánh hoa xuất thần, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ từ siết chặt lòng bàn tay, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Gió thổi hoa lay động", vấn đề trong tâm chỉ có đương sự mới biết được.
...
Tư Ninh Ninh ngủ hẳn một tiếng mới tỉnh dậy, tỉnh dậy bên người có một sọt hoa tú cầu, chỉ 4 đóa bự thôi cơ mà nhìn từ ngoài vào là đầy cả một sọt.
Tư Ninh Ninh kéo giỏ tới xem xem, phát hiện thêm một cái gói xanh lá cây.
Cái gói nhỏ là nhiều lá xanh làm thanh, được quấn bởi một cái dây leo quấn quanh, hẳn là Hoắc Lãng lúc cô ngủ đã làm cho cô.
Tư Ninh Ninh có chút tò mò, rút sợi dây leo ra, tầng tầng lớp lớp lá xanh như cánh sen hé mở, lộ ra thứ được bao bọc ở bên trong.
Mâm xôi ...
Chính là cái gọi là bong bóng gai mà lần trước lên núi cô nhìn thấy.
Tư Ninh Ninh không ngờ ở gần đây cũng có.
Nhặt đại một viên lên cho vào miệng, ngọt đến mức đôi mắt cong lại thành trăng lưỡi liềm.
Vừa định ăn cái thứ hai, một bên đột nhiên vang lên một giọng nói : "Tỉnh rồi thì đi thôi!"
Hoắc Lãng bước ra từ bóng cây cách đó vài mét.
Tư Ninh Ninh gật đầu đứng dậy, muốn quấn lại cái bọc mâm xôi mà càng làm càng loạn, còn rớt không ít.
Chậc chậc mấy tiếng, mặt đanh lại, ngồi xổm xuống để nhặt lên phủi phủi.
Hoắc Lãng vươn tay ngăn lại: "Rớt rồi thì thôi, thứ này không đáng tiền, muốn ăn chỗ nào chẳng có."
Nói xong liền cầm cái đống lá cây bị cô gái nhỏ làm cho lộn xộn, sửa sang gọn gọn rồi buộc lại mới đưa lại cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh bĩu môi: "Anh nói chỗ nào cũng có, em sao không nhìn thấy?"
Hoắc Lãng không trả lời hỏi: "Hoa này anh mang hay em tự mình mang?"
"Em tự mình mang."
Giữa trưa, hoa lúa mì dại đã héo úa rồi, đành phải từ bỏ đi theo phía sau Hoắc Lãng, ngâm nga cười cười trở về ruộng đầu nành.
Tư Ninh Ninh đem mấy đóa hoa mộc tú cầu đến chỗ suối để ngâm, phủi tay đi đến chỗ bờ ruộng.
Cánh đồng đậu nành nói chung đã xử lý xong rồi, bây giờ chỉ đào hố gieo đậu là được.
Hoắc Lãng thân hình cao lớn, cường tráng, sức lực lớn, cuốc mấy cuốc trong đất đã nhiều ra một loạt hố nho nhỏ.
Tư Ninh Ninh nhặt túi hạt đậu trên đất, còn chưa kịp rải đâu đã nghe gọi Hoắc Lãng dặn dò: "Một hố khoảng 3 đến 5 hạt đậu là được rồi."
“Đã biết.”
Hai người, một người đào hố người kia gieo hạt, phân công công việc hợp lý, chỉ khoảng 10 phút thì đã trồng được một luống rồi, hiệu suất công việc vô cùng khả quan.
Mà cứ vùi đầu nặng nề làm việc, quá mức tẻ nhạt.
Nếu là làm một mình thì còn tốt, chứ mà hai người cùng làm, Tư Ninh Ninh chịu không được cái buồn tẻ này.
Cho nên an tĩnh chưa được hai phút đã bắt đầu nói luyên thuyên: "Anh hôm qua nói bên công xã Hồng Kỳ có nghề phụ, công xã chúng ta không có nghề phụ sao?"
"Vị trí địa lý khác nhau, các công xã vị trí cũng khác nhau. Giống như công xã Cát Lĩnh bên này trước kia có trường học, hai năm trước vì một số nhân tố đã đóng cửa, và không mở cửa nữa."
Tư Ninh Ninh gật đầu lại hỏi: "Em cảm thấy đội sản xuất chúng ta điều kiện địa lý không tồi, tứ phía có khá nhiều nơi ẩm ướt, không cần người nuôi trồng cũng có thể mọc ra bao nhiêu là nấm, kia nếu mà chú tâm trồng thì hiệu quả không phải càng rõ ràng sao?"
Hoắc Lãng dừng lại một lúc, như đang suy nghĩ về điều đó, một lúc sau mới trả lời: "Xã viên đều dựa vào ruộng mà sống, em bảo bọn họ trồng trọt còn được chứ còn trồng nấm thì chưa chắc sẽ được."
"Không biết thì có thể học nha! Lời đừng có mà nói chết như vậy chứ, dựa theo cách nói này của anh, công xã Hồng Kỳ bên kia trồng củ sen, bọn họ không phải cũng là sờ soạng mò mẫm mà làm thành giờ, đúng không?"
Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, nếu thực muốn làm sẽ không dễ dàng như vậy.
Liên quan đến lợi ích của toàn bộ đội sản xuất, nếu không có người thực sự am hiểu, tiến độ công việc chắc chắn sẽ bị cản trở khắp nơi.
Hoắc Lãng không hiểu chuyện này, nhưng thấy Tư Ninh Ninh nhiệt tình như vậy, hắn suy ra Tư Ninh Ninh có thể hiểu một chút, cho nên cứu vãn lời vừa rồi, giọng điệu ẩn ẩn mang theo sự dung túng mà chính Hoắc Lãng cũng không biết: "Nếu em biết thì thử xem, phàm là chuyện tốt, đội trưởng bên kia anh sẽ đi nói."
Tư Ninh Ninh hào hứng đáp: “Vậy thì em nghiên cứu một chút, nếu là được em lại nói cho anh nghe."
Cô đương nhiên không biết trồng nấm, cơ mà cô biết một số nguyên tác trồng nấm cùng đặc tính một số tập tính của nấm, có thể thử một chút.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh bỗng nhiên cảm thấy về sau có mục tiêu rồi, cuộc sống từ an nhàn sinh hoạt có thêm thử thách chờ cô nỗ lực để vượt qua.
Để trồng nấm thì cần "hạt giống".
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Hoắc Lãng, dưới vành mũ rơm rộng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thấm mồ hôi: "Em cần một số nấm để thí nghiệm ....."
Ngập ngừng một lúc lâu, Tư Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn Hoắc Lãng: "Khi nào chúng ta lại có cơ hội đi lên núi?"
Ý tứ chính là: Không riêng gì yêu cầu nấm, còn yêu cầu nấm còn tươi.
"Phải đợi mấy ngày nữa."
Hoắc Lãng trầm ngâm cân nhắc “Ừm....”, nhíu mày thật sâu: “Nếu mà em sốt ruột thì hai ngày này anh có thể rút thời gian rảnh rỗi giúp em đi hái một ít trở về."
Tư Ninh Ninh quá ngượng ngùng.
Lần này cô ra đây làm việc, nói là làm việc mà toàn bộ quá trình y như là đi chơi, hơn nữa còn chưa qua hết hôm nay đã bắt đầu nhớ thương đến lần sau ....
Nếu Hoắc Lãng hiểu được ý đồ của cô thì còn tốt, nếu mà không rõ thì nghĩ về cô thế nào.
"Không phải, em không vội, nhưng nếu có cơ hội có một ít anh tận lực hái giúp em một ít nha."
Tư Ninh Ninh ho nhẹ một tiếng, ném mấy viên đậu nành vào trong hố: "Nấm cũng phải chú ý mùa sinh trưởng, nếu là chờ đến lúc trời lạnh rồi, độ ẩm thay đổi bất lợi đến việc thí nghiệm gieo trồng."
Hoắc Lãng gật đầu, "ừm" một tiếng đáp ứng.
Lúc sau làm việc, hai người câu được câu mất trò chuyện, không quá hai giờ một mảnh đậu nành đã gieo trồng xong xuôi.
Hai ký hạt đậu vừa vặn gieo đủ mảnh ruộng này, Tư Ninh Ninh nhớ tới lời Hoắc Lãng dặn, ba đến năm hạt đậu trong mỗi hố là đủ, cho nên khi gieo hạ xuống cô đặc biệt nghiêm cẩn, không được ít hơn ba hạt và cũng tuyệt đối không quá năm hạt.
Bởi vậy hai cân đậu cuối cùng còn lại một phần nhỏ.
Tư Ninh Ninh đang khắp nơi tìm kiếm các loại đậu cùng lúa mạch, lúa mì, cho dù là lương thực mà thực tế chẳng dễ mua chút nào.
Nói chung, khi đi ra chợ đen tìm cũng đều là dạng sau khi chế biến. Đương nhiên nếu có quan hệ có thể tìm người chợ đen đánh tiếng trước, chỉ là thân phận Tư Ninh Ninh đặc biệt có hạn, lần sau khi nào có thể đi lên trấn thật khó mà nói.
Căng cái túi ra, đánh giá số lượng bên trong, đi đến một bên bờ ruộng, do dự mãi, Tư Ninh Ninh nương chỗ khuất bỏ một phần vào không gian.
Tư Ninh Ninh trong lòng cứ lặng yên mà nhắc mãi.
Mượn dùng trước ...
Cô sẽ từ một nơi khác hoàn trở về.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người đứng vững dưới bóng cây bên suối, định nghỉ chân xả hơi chút rồi về nhà.
Lúc này Tư Ninh Ninh rửa sạch mồ hôi trên mặt, lau qua loa qua một chút rồi nhón chân lên ngồi trên bàn đu dây.
Cảm giác chơi đánh đu thật là tuyệt, hơn nữa không khí trong rừng mùa hè quá tuyệt, cứ thế trở về Tư Ninh Ninh trong lòng có chút luyến tiếc, nghĩ như thế nào cũng muốn chơi một lần cho đủ mới được.