Editor: Hye Jin
Cái đu dây lắc lư, Tư Ninh Ninh mặc áo xanh ngọc lắc lư, giống y như một cái lá non rơi xuống vậy.
Tiếng cười vui vẻ có lúc giòn tan, có lúc trầm khàn như tiếng thì thầm, gió thổi từ đâu đến phảng phất mang theo sự dịu dàng mà ngay cả chính làn gió cũng không nhận ra.
Hoắc Lãng yên lặng nhìn cảnh tượng vô tư trước mặt, hắn nhìn ra được cô gái nhỏ thích đu dây, lông mày giãn ra, giọng nói khàn khàn dịu dàng: "Nếu em thích có thể ở chỗ thanh niên trí thức làm một cái."
“A?” Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, xoay người: "Cái này đội sản xuất cho phép sao?"
“Chọn cái cây cổ thụ chắc một chút là được."
Cây nhỏ không chịu nổi trọng lượng, tùy tiện làm cái đu dây khẳng định là không được.
“Được ạ.” Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vậy để em trở về nhìn xem có chỗ nào thích hợp hay không?"
Nếu có thì cũng có thể làm một cái.
Nhàn rỗi không có gì làm có thể chơi một chút, hoặc thì Hòa Cốc rồi Sớm Mầm sang cũng có thể chơi.
Nghỉ ngơi một lát Tư Ninh Ninh bước xuống, vớt hoa cẩm tú trên dòng suối, bỏ vào trong sọt.
Cùng lúc đó Hoắc Lãng đã tháo xong dây thừng, cuộn lại bỏ vào trong sọt tre.
Hai người giống như lúc đến, nắm tay đi dọc bờ suối trở về.
Trở lại đội sản xuất , Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng cùng nhau đến nhà kho báo cáo tình hình bên ruộng đậu nành đồng thời trả lại cuốc và cả đậu thừa.
Triệu Hoành Phát hơi ngạc nhiên khi thấy vẫn còn thừa hạt đậu, còn tự hỏi lần đầu tiên Tư Ninh Ninh làm việc không biết có xuất hiện sai lầm hay không, bất quá có Hoắc Lãng cùng đi, cho nên lo lắng liền đánh trở về.
“Công việc bên ruộng đậu nành làm xong cả rồi đúng không?"
Hoắc Lãng gật đầu.
“Được rồi.” Triệu Hoành Phát từ trong ngăn kéo lấy ra quyển tập ghi công điểm và cái bút máy cũ, viết xuống công điểm.
Chỗ bên kia quá xa,Triệu Hoành Phát không tiện đến đó để kiểm tra. Một phần là Hoắc Lãng là người đáng tin cậy, Triệu Hoành Phát tin tưởng.
Dư quang trong mắt nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang kiễng chân nhìn vào cuốn tập, Triệu Hoành Phát nghỉ cô gái này đang tò mò xem được bao nhiêu công điểm, sang sảng cười "ha hả": "Miếng đất bên kia không lớn, công việc vụn vặt, A Lãng 8 công điểm, cháu 5 công điểm, trong đó một công điểm là phần thưởng do dư đậu."
"Hì hì .... cảm ơn chú!"
Tư Ninh Ninh đưa ngón tay xoa mũi, cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp mình nhìn trộm.
Cơ mà số công điểm cô đồng ý, không có ý kiến gì.
Thậm chí công điểm ít hơn chút cũng chẳng sao, dù sao cơ bản đều là Hoắc Lãng làm.
Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, không tiện nói cho Triệu Hoành Phát biết.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến đây, đôi mắt nai tơ thoáng nhìn Hoắc Lãng.
Lúc sau chào Triệu Hoành Phát, cô lấy túi cám đã cất ở đây lúc sáng, vẫy tay chào rồi rời đi trước: “Chú, đồng chí Hoắc Lãng, cháu đến chuồng lợn trước. "
"Ai ai, được, đi đi!"
Tư Ninh Ninh đi rồi, Hoắc Lãng cũng đang chuẩn bị về nhà, nhưng Triệu Hoành Phát đột nhiên mỉm cười kéo lại hỏi : "A Lãng, cái kia như thế nào? Thanh niên trí thức Tư quen làm công tác văn hóa, cùng làm việc với người ta, ứng phó thế nào?"
Hoắc Lãng dừng bước .
Hồi tưởng lại khoảng thời gian ở chung, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi môi hồng phấn chúm chím của Tư Ninh Ninh ....
Trầm mặc một hồi, Hoắc Lãng đưa tay xoa đầu: "Thanh niên trí thức Tư hay nói, hòa đồng."
“Haha, tốt quá rồi.” Triệu Hoành Phát vỗ vỗ vai Hoắc Lãng, vừa cười vừa nói: A Lãng, cháu cũng không còn nhỏ nữa! Chú thấy cháu với thanh niên trí thức Tư hợp đấy, hiện tại có được cơ hội, nắm cho chắc."
Nói xong còn chớp chớp đá mắt Hoắc Lãng mấy cái.
Bởi vì hằng ngày làm việc quanh quẩn ở kho hàng, nước da Triệu Hoành Phát không giống những người đàn ông cùng tuổi trong đội, nếp nhăn trên gương mặt không hằn sâu, cười rộ lên còn hòa ái hơn rất nhiều.
Nghe được chú ấy nói cái gì, Hoắc Lãng bất lực, nhất thời muốn phản bác, giải thích: "........ Chú."
Triệu Hoành Phát xua xua tay: “Được rồi, chú không muốn nghe cháu nói nhiều như vậy. Thím Liên Mễ giới thiệu đối tượng cho cháu, cháu không chịu, trước kia không muốn cùng cô nương thân cận, bây giờ vất vả lắm có một, này cháu còn không nắm chặt cái cơ hội này trong lòng bàn tay thì còn đợi tới bao giờ? Cháu còn chần chừ cái gì nữa?"
"Sao một thanh niên trai tráng lại nghiêm nghị đến thế?"
"Hai đứa nhỏ kia còn nhỏ, chờ về sau lớn lên một chút, hiểu biết thế nào là đối nhân xử thể, biết bởi vì hai đứa nhỏ mà chậm trễ cả đời cháu .... Cháu cho rằng bọn nó không để ý sao?"
“Nghe chú khuyên một câu đi, thích hợp thì phải suy xét cho chính mình."
“Chú, việc này lòng cháu có suy tính." Hoắc Lãng nhíu mày, đôi chân dài thẳng tắp bước ra khỏi kho hàng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Lãng đi xa, Triệu Hoành Phát lắc đầu, khẽ thở dài than vãn.
Đứa nhỏ này là một người kia kiên định, có trách nhiệm, chẳng biết bao giờ đứa nhỏ này mới có thể thông suốt, bao giờ mới giác ngộ?
Trách nhiệm vướng bận anh hùng, chỉ hy vọng thanh niên trí thức Tư kia là người thông thấu, có thể giúp đứa nhỏ kia một tay ...
Ở bên kia , Hoắc Lãng đã về nhà.
Căn nhà vắng lặng, ngoại trừ tiếng gà mái gáy ngoài sân, tiếng đung đưa của rừng tre trước sau sân nhà.
Hoắc Lãng đẩy cửa sân ra, thời điểm bước vào sân đã tháo cái áo khoác bên ngoài, lộ ra cơ thể rắn chắc.
Ném cái áo lên giường tre, đi vào sân sau.
Thân thể mệt mỏi không thể chịu nổi, nắng thì nắng nhưng hắn không như thường ngày ra ngoài giếng xối vài gáo nước mà ngồi trên cái ghế bập bênh dưới mái hiện nhà bếp.
Hoắc Lãng nhắm mắt thở ra một hơi dài y như quả bóng xì hơi .
Hai tay ôm trán, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, tầm nhìn bị chặn lại, Hoắc Lãng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trong đầu mê muội, vô số giọng nói xa xôi lần lượt vang lên bên vành tai:
"A, A Lãng ... Đây là cuối cùng, trận chiến cuối cùng, tớ ... Nhiệm vụ của chúng ta kết thúc, đã hoàn thành ...
"Hoắc Lãng, Hoắc Lãng! Đừng, đừng, đừng đem tớ ném ở đây một mình .... muốn, mang tớ trở về! Tớ, nhà tớ ở Giang Tô, ở Giang ...
"Mẹ tớ là người mù .... Tớ còn em trai em gái, tớ ... không trở về không được .... Tớ, tớ...... không yên tâm. A Lãng, A Lãng ..... giúp ..... giúp tớ ........."
“A Lãng ——”
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế "A Lãng" đem Hoắc lãng từ trong mộng bừng tỉnh.
Người đàn ông rắn chắc gần như bật ra khỏi ghế bập bênh, mồ hôi và nước mắt nóng hổi lăn dài, như thể vừa được vớt được vớt lên khỏi mặt nước.
Hoắc Lãng tay trái nắm chặt, đường gân tay chân nổi lên, tay phải che mặt cúi người thở dốc không ngừng.
Qua khe hở giữa hai lòng bàn tay, tầm mắt nhìn thấy mặt dây chuyền đang đung đưa trên ngực, yết hầu lăn lên lộn xuống, chậm ra buông bàn tay che mặt, cầm cái mặt dây chuyền lên.
Một cái vỏ đạn ...
Trong quá khứ, có thể am hiểu về súng là một loại vinh dự cực cao.
Và bây giờ, cái vỏ đạn này thời thời khắc khắc nhắc nhở Hoắc lãng đây là trách nhiệm, và hắn đã nhận lời.
Hắn là cứu rỗi của đồng đội, còn hắn? Ai đến cứu rỗi hắn?
Là Tư Ninh Ninh sao?
Có lẽ mỗi một người ở trong bóng đêm đều khát vọng bắt được ánh sáng tươi đẹp.
Hoắc Lãng không dám nghĩ nhiều, nhưng nếu nhất định phải đưa ra một câu trả lời thích đáng.
Câu trả lời của hắn, hắn nguyện ý bảo hộ cô gái có nụ cười rạng rỡ đã chữa lành hắn kia.
Một trái tim đã bị áp lực đè nén quá lâu, lúc này cơ thể, tâm trí, mọi giác quan của Hoắc Lãng đều đang kêu gào hắn muốn hắn đi gặp người con gái kia, dù chỉ là chốc lát ...
Nắm chặt vỏ đạn trong lòng bàn tay, Hoắc Lãng đứng dậy ra giếng, xối liên tục mấy thùng nước, thẳng đến khi cảm xúc sôi trào bị kìm nén cùng với hơi nóng bị áp chế xuống dưới mới trở về phòng thay một thân quần áo sạch sẽ.
Lại nhớ tới cái áo trên giường tre, lại quay cuồng một vòng xong mới kéo cánh cổng đi đến phương hướng nhà thanh niên trí thức.
Khác với tâm trạng phức tạp của Hoắc Lãng, lúc này tâm trạng Tư Ninh Ninh đặc biệt tốt.
Hôm nay xong việc xong sớm, còn gần hai tiếng nữa mới đến bữa tối , Tư Ninh Ninh đang định quay lại nhà thanh niên trí thức dọn dẹp một chút rồi vào không gian trồng đậu, khó liệu được là nữa đường gặp được Hòa Cốc cùng Sớm Mầm.
Hai đứa trẻ đứng đợi ở đó như thể đoán được Tư Ninh Ninh sẽ đi ngang qua vậy nên đứng đó chờ trước vậy.
Vừa thấy Tư Ninh Ninh xuất hiện, hai đứa nhỏ nhảy lên vui vẻ cùng nhau về chỗ thanh niên trí thức.
"Chị Ninh Ninh, đây là loại hoa gì vậy ạ? Xinh quá, còn xanh mơn mởn luôn!"
Mộc tú cầu ngẫu nhiên mới thấy, gần đội sản xuất không có.
Sớm Mầm vừa thấy bông hoa cẩm tú cầu màu trắng viền xanh xanh nháy mắt đã bị thu hút.
"Cái này được gọi là mộc tú cầu ... Còn có một loại hoa tú cầu nữa thân thấp hơn, loại này màu nhiều hơn, nào là hồng, trắng, xanh, tím đều có. Đều là mọc thành từng mảng, hằng năm khi nở hoa đẹp như tiên cảnh vật đó."
"Oa, đẹp như vậy sao? Em có thể nhìn thấy sao?"
"Ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn biết chữ, về sau đi ra khỏi đội sản xuất ba, đi ra khỏi tỉnh H, em nha khi đó em sẽ phát hiện ra bên ngoài biết bao nhiêu thứ xinh đẹp, hiếm lạ, nhiều đến đếm không xuể. Thôi, trước đi rửa tay đi!"
"Vâng!"
Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào bể bên cạnh giếng, lấy hoa cẩm tú cầu trong giỏ sau ra, ra lệnh cho hai đứa nhỏ đi rửa tay, sau đó lấy hộp cơm trống và cái gói là xanh dưới đáy sọt ra.
"Bên trong là bong bóng gai."
Tư Ninh Ninh đang rửa hộp cơm ở bên cạnh, giao cái bên trong cho hai củ cải.
Hòa Cốc vừa thấy lá cây bao thành cái bọc nhỏ, ánh mắt sáng ngời.
Sớm Mầm không trầm ổn bằng Hòa Cốc, nghiêng đầu nói: "Chị Ninh Ninh, anh trai em cũng hay buộc đồ kiểu như vậy, y hệt gói này luôn á."
Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, vừa định nói, Hòa Cốc giơ nắm đấm nhỏ gõ vào đầu Sớm Mầm.
"Ai da!"
Hòa Cốc lớn tiếng la: "Đồ ngốc, Tư Ninh Ninh cùng anh cả ra ngoài, cái này chắc chắn anh cả làm."
Dứt lời, ánh mắt về phía Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc chờ đợi được khích lệ: "Đúng không, đúng không? Tư Ninh Ninh!"
“Đúng vậy, là em nói đúng." Tư Ninh Ninh liếc nhìn Hòa Cốc oán trách một hồi lâu, véo cái má lắc nhẹ.
Tay cô căn bản không dùng sức, Hòa Cốc càng giống như là hưởng thụ, phồng má ngoan ngoãn để cô véo.