Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Em Không Đùa Anh Nữa

Chương 213: Em Không Đùa Anh Nữa Chương 213: Em Không Đùa Anh Nữa

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh thở dài, vừa buồn cười vừa tức giận: "Em đấy, là nam nhi phải chú ý không được ăn hiếp con gái, biết không? Em còn là anh trai, phải bảo vệ Sớm Mầm."

Hòa Cốc bĩu môi và bày tỏ quan điểm bất đồng: "Em không ăn hiếp người khác, cũng không bắt nạt Sớm Mầm. Em ấy là em gái em, em chỉ giỡn thôi. Hơn nữa chỉ là em đối với em ấy vậy thôi, người khác không được."

Còn lắc lắc cái đầu nhỏ: "Nếu không sẽ khiến cho bọn họ biết sự lợi hại của em!"

Ôi trời! Còn là một tiểu tử bá đạo nha!

Tư Ninh Ninh đang định răn dạy, Sớm Mầm đột nhiên đứng dậy: "Anh cả."

Một câu "anh cả" thành công làm Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn sang.

Bên sườn nhà người đàn ông cao lớn rắn chắc, hai ông tay xắn lên, trên eo còn đeo theo cái sọt, trong tay còn cầm hai cái bình miệng tròn, đi về phía bên này.

Hoắc Lãng chứ còn ai nữa?

Mà anh ấy xách theo là bình gốm mà lúc ở bên chỗ ruộng đậu nành cô nhắc đến, bình làm dưa muối ...

"Ai nha ..."

Đổ nước rửa sạch cái hộp cơm gác lên bên giếng, Tư Ninh Ninh đứng dậy đi nhanh về phía Hoắc Lãng: "Em giữa trưa mới nói, anh vội đem tới cho em vậy?"

Quá là hiệu xuất đi!

Tan tầm sớm, vừa lúc không có việc gì khác để làm nên anh đi tìm."

"Kia cảm ơn anh trước!"

Tư Ninh Ninh vẫy vẫy cái tay ướt, thuận thế muốn tiếp cái bình.

Nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn chìa ra phía mình, cả cánh tay của cô gái nhỏ cũng mảnh khảnh, lo lắng cô ấy không ôm được hết nên chỉ buông một cái.

"Hì ~"

Đôi môi nhỏ nhắn của Tư Ninh Ninh nhoẻn miệng cười, cong mắt đầy ý cười nhìn Hoắc Lãng, dẫn đầu ôm cái bình đến bên cạnh giếng, Hoắc Lãng đi theo phía sau.

"Anh cả!"

Sớm Mầm muốn như bình thường ở nhà, anh cả về nhà thì sẽ thân mật mà quanh quẩn chung quanh anh cả, kết quả vừa mới đứng dậy thì bị Hòa Cốc kéo cánh tay lại.

“Anh cả!" Hòa Cốc cũng gọi một cái, Hoắc Lãng gật đầu đáp ứng, sau đó đặt bình xuống, cúi đầu giúp Tư Ninh Ninh lấy nước.

Lúc này Hòa Cốc mới lặng lẽ tiến lại gần Sớm Mầm lẩm bẩm: "Đừng có mà đi quấy rối anh cả, chúng ta tự chơi.

Hai mắt Sớm mầm mê mang, ngoan ngoãn gật đầu.

"Còn lại em làm là được.""

Tư Ninh Ninh đè cái tay múc nước của Hoắc Lãng, đem thùng tiếp lấy để sang một bên: "Cái bình này đã lâu không dùng đến, bụi bám trên mặt phải ngâm một lát rồi mới rửa sạch được."

Nhìn thấy Hoắc Lãng chậm chạp không có ý định rời đi, lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh thoáng hiện lên vẻ khó hiểu: "Anh có phải là muốn gọi Hòa Cốc Sớm Mầm trở về đúng không?"

“Không phải.”

"Hả?"

"Không phải em muốn làm cái bàn đu dây sao?"

Hoắc Lãng thò tay vào cái sọt bên thắt lưng một cuộn dây thừng: "Em chọn chỗ đi, còn lại giao cho anh."

"... À, thì ..."

Tư Ninh Ninh không ngờ Hoắc Lãng đến đây là vì chuyện này, tưởng anh ấy thuận miệng nhắc đến thôi cho nên trở về cô còn cân nhắc qua, nếu là suy xét làm một cái bàn đu dây thì phải nhờ Hoắc Lãng ghé sang xem có cái cây nào thích hợp hay không?

Miễn cho biến khéo thành vụng bị thương, cấp thêm phiền phức với đội sản xuất.

Tư Ninh Ninh chống eo, mắt lướt quanh một vòng, không có chủ ý gì tốt nên dò hỏi Hoắc Lãng: "Em cũng không biết chỗ cây nào có thể làm được bàn đu dây .... Liền nghĩ giờ đang nóng nực, có thể tìm một nơi râm mắt là được, nếu không vị trí anh chọn giúp em?"

“Được rồi . ” Hoắc Lãng gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một lúc: "Em có cái cuốc hay có cái lưỡi liềm không?"

Lưỡi liềm không có, có một cái cuốc .... à không, nửa cái .... em lấy cho anh."

Hoắc Lãng nhướng mày, cái cuốc còn có thể còn nửa cái?

Tư Ninh Ninh lon ton chạy tới trước cửa nhà thanh niên trí thức, cô vừa mới về nhà đã đi thẳng tới giếng, còn chưa có vào nhà đâu.

Tháo cái dây cột cửa, vào nhà kéo đằng sau cánh cửa ra đem cái gọi là nửa cái cuốc đi ra ngoài.

Đưa cái cuốc cho Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh xấu hổ gãi gãi trán bên trái: "Cái này được không? Nếu không, em đi mượn đội sản xuất một cái."

Cô không biết là làm cái bàn đu dây vì sao phải dùng cái cuốc, nếu mà không cần thiết lắm thì có thể đối phó dùng tạm, còn nếu yêu cầu cái cuốc hoàn chỉnh vậy chỉ có thể đi mượn.

Hoắc Lãng cầm cầm cái cuốc: "Cái này được rồi."

Vừa nói, chân dài vừa bước ra ngoài, băng qua lối đi đến bụi cây đối diện giếng.

Giếng nước nằm ở góc phải căn nhà thanh niên trí thức.

Hoắc Lãng chọn nơi tiếp giáp với cái giếng, nhưng diện tích chung quy là đối diện với cửa nhà của nữ thanh niên trí thức, ngoại trừ có một hàng cây ở giữa, còn có một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi.

Hoắc Lãng đến, tính toán ở trước cửa chọn một cây là được, nghe Tư Ninh Ninh yêu cầu tránh nắng nên đành từ bỏ.

Gần điểm thanh niên trí thức không phải cây thì là tre, trừ chỗ trồng rau bên kia ngày thường đại bộ phận ánh sáng mặt trời không chiếu vào được.

Vừa vặn chính là nơi mà nắng chiếu vào vừa lúc dưới tán cây kia.

Mà thanh niên trí thức ngày thường làm việc khoảng tan tầm mới có thể khoan thai nghỉ ngơi một chút, nếu là đặt ở mùa đông còn có thể cọ chút nắng ấm áp.

Mùa hè thì quá nắng, vẫn là thôi đi.

Hoắc Lãng nghĩ đến đây đã khom người vung cuốc bắt đầu làm việc.

Nơi này cây cối nhiều thực thất đều là thân cây đã bị dây leo chằng chịt, có một số cây si nhỏ, bởi vì mọc quá rậm rạp, cho dù không dọn dẹp thì cả đời có thể chỉ lớn như vậy.

Hoặc là nói là chất dinh dưỡng không đủ, cho nên bị đào thải.

Hoắc Lãng rõ ràng tình hình cho nên động tác nhanh như chớp, thực mau thu dọn sạch sẽ một vòng.

Dù là thế nhìn chung quanh vẫn cảm thấy không hài lòng, cho nên tiếp tục cúi đầu mở rộng xung quanh.

Mục đích không chỉ để có thể chơi đánh đu mà còn đảm bảo chung quanh an toàn.

Cỏ dại, cây cối nhiều, là chỗ ẩn náu cho rắn, côn trùng, chuột, kiến linh tinh.

Tư Ninh Ninh thấy lưng anh ấy ướt đẫm mồ hôi, liền trở lại phòng bếp lấy một cái chén to, từ không gian lấy ra hai chai nước khoáng lạnh, pha một chén trà chanh lạnh.

"Nghĩ ngơi uống miếng nước đi."

Tư Ninh Ninh cầm cái chén đưa cho Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng liếc nhìn cái chén, rồi ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, cầm cái chén uống một hơi: "Lạnh?"

"Buổi sáng ra cửa ngâm vào nước giếng, trong bếp còn nữa .... Anh uống đi, nếu là không đủ thì em rót thêm cho anh."

“Đủ rồi.” Hoắc Lãng nhẹ ngưởng cộ ừng ực uống hết chén nước to, nước tràn ra hai bên khóe môi.

Tư Ninh Ninh đang đợi tiếp cái chén trong tay Hoắc Lãng, Hoắc Lãng đang ngẩng cổ uống nước, bản năng đi theo cái chén, lơ đãng thoáng nhìn, không biết như thế nào ánh mắt tập trung chỗ yết hầu đang lăn lên lộn xuống kia.

Nước tràn rơi xuống, gương mặt góc cạnh quyến rũ đến khó hiểu ...

Nếu chọc một cái cảm giác thế nào nhỉ?

Yết hầu tựa y như cơ bụng, đường mỹ nhân ngư, là chân ái nhìn thế nào cũng bị thu hút.

Gãi gãi cái ngón tay vào quần áo, khắc chế xuống, ngón trỏ hơi nóng, hơi ngứa, dấu hiệu muốn làm chuyện xấu.

Liếm môi, nhìn chằm chằm cái yết hầu vẫn đang trượt lên trượt xuống, vô thức tiến lên một bước, đồng thời duỗi ngón trỏ ra, run rẩy nâng cánh tay lên, chậm rãi tiến lại gần.

Gần……

………………………

Càng gần, thêm chút nữa liền sẽ đụng tới ....

A ——

Ý đồ tác loạn bị người ta nắm bắt lấy cái cổ tay, Tư Ninh Ninh hoàn hồn ngay lập tức.

Người đàn ông đang siết chặt cổ tay của cô, khuôn mặt tuấn tú nhất thời bị cái chén che lấp, chỉ có lộ ra một nửa mặt, trầm mặc hỏi: "Em muốn làm cái gì?"

Âm thanh khàn khàn, giọng điệu mang theo chút nghi vấn, Tư Ninh Ninh cảm nhận được cảm giác bị áp bức, xâm lược.

Hoắc Lãng ôn nhu, đồng thời tính cách anh ấy .... ngông cuồng.... bá đạo.

Dáng vẻ nhanh nhẹn, cứng cáp như con báo lớn, lúc ôn nhu như con mèo to xác, khi lãnh đạm thì y như "quái thú" trong đêm tối, nhìn xuống vạn vật, lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt ngoạn chết đối phương.

Mạnh mẽ, nguy hiểm và đáng sợ, đồng thời khơi dậy khát vọng chinh phục tận đáy lòng con người.

Tư Ninh Ninh nuốt nước bọt, không được tự nhiên hơi hơi nhoẻn miệng cười: "Nơi đó, có một cái lá cây."

Cổ tay bị Hoắc Lãng siết chặt, có vẻ vì bị kinh sợ, ngón trỏ có phần hơi chùng xuống, nghiêng nghiêng sang một bên, chỉ vào vai phải của Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng hơi nhìn sang một bên, quả nhiên bên vai dính một cái lá khô.

Từ từ nới lỏng cổ tay Tư Ninh Ninh, cho tới khi trên cổ tay trắng nõn của cô gái để lại năm dấu ngón tay rõ ràng, mi mắt nhăn lại, thở dài áy náy, nhưng khuôn mặt bày ra bộ dạng nghiêm túc y như lão cán bộ:

"Em là nữ đồng chí, không phòng bị với đồng chí nam thì đừng làm ra hành động dễ hiểu lầm như vậy."

Vừa nói yết hầu lăn lên xuống liên tục.

Tư Ninh Ninh bắt được động tác nhỏ này, sinh ra tâm tư muốn chơi xấu, bày ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội chớp chớp mắt: "Em chỉ là muốn giúp anh lấy cái lá xuống thôi, anh hiểu lầm cái gì a?"

"Không có gì?"

Hoắc Lãng mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên.

Giác quan của hắn tương đối nhạy bén, ngay từ đầu đã nhận ra được động tác của Tư Ninh Ninh.

Bàn tay càng lúc càng gần, Hoắc Lãng đương nhiên biết mục đích ban đầu của Tư Ninh Ninh không đơn giản là lấy cái lá xuống được.

Khi hắn ý thức được khả năng kia, tay nhanh hơn não cầm lấy cổ tay của Tư Ninh Ninh.

Ngay khoảnh khắc đó, tâm hắn loạn nửa nhịp.

Điểm này là điều không thể chối cãi.

“Được rồi, không đùa anh nữa!"

Hoắc Lãng ôn nhu hay nghiêm túc thấy nhiều rồi, cái loại nghiêm trang mà thẹn thùng này lần đầu tiên cô thấy.

Tương phản quá lớn, quá hiếm lạ.

Tư Ninh Ninh nhịn cười: "Anh uống xong chưa?"

“Uống xong rồi.”

Hoắc Lãng trả lại cái chén cho Tư Ninh Ninh, ngẫu nhiên vô tình chạm nhẹ tay vào nhau, đón lấy khuôn mặt tươi như hoa của cô gái kia, Hoắc Lãng nghiêng người giả vờ bận rộn ngụy trang, che giấu đến sống lưng cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment