Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh nói chuyện giữ lời, cô không trêu Hoắc Lãng nữa, mang cái chén trở về, cất cao giọng hỏi hai củ cải bên cạnh giếng: "Hai em khát không? Có muốn chị rót cho em miếng nước không?"
Thực mau Sớm Mầm cùng Hòa Cốc ngoan ngoãn truyền đến:
"Vâng! Cảm ơn chị Ninh Ninh!"
"Tư Ninh Ninh, em hôm nay thực lợi hại lắm đó! Em nghe lời chị chạy bài hát kia cho mấy bạn Chu Tiểu Thúy, em một chút không giấu giếm, tất cả đều dạy cho các cậu ấy?"
"Wow, bọn họ đã học xong rồi sao?"
"Đại bộ phận đã học xong rồi ạ, chỉ là Mao Đản quá ngốc, em dạy riêng cậu ấy mười mấy lần mà cậu ấy chỉ biết hát được có hai câu đầu tiên."
“Mỗi người bẩm sinh thiên phú không giống nhau, phải kiên nhẫn hơn chút nữa ~ nhưng mà em giỏi lắm í, phải tiếp tục duy trì nha!"
“Vâng!
Thằng bé ngẩng đầu lên, rất là nghiêm túc: "Tư Ninh Ninh, em sẽ! Em nhất định sẽ trở thành tấm gương tốt!"
"Haha, tốt ~"
Một lớn hai nhỏ lần lượt vào nhà, trong đám cây trước cửa, Hoắc Lãng âm thầm mắng một tiếng: "Thằng nhóc chết tiệt."
Suy xét thật kỹ, cách giáo dục trẻ con của Tư Ninh Ninh quả thực độc đáo có một không hai.
Này có lẽ là điểm khác biệt giữa một người phụ nữ trí thức và một người đàn ông thô bạo đi ...
Hoắc Lãng lắc đầu.
Việc dọn dẹp gần xong , Hoắc Lãng rút ra một cái dây mây, đem cây nhỏ cùng dây leo kết thành bó kéo ra một mảnh đất trống trãi, ước chừng hai ngày khô khô là có thể đốt hết.
Vội xong đâu đó, Hoắc Lãng hỏi Tư Ninh Ninh có cưa hay không, Tư Ninh Ninh vốn nói không có, nhớ tới cái gì đó, cô hỏi: "Cưa không có, lưỡi cưa được không?"
"Được."
Tư Ninh Ninh nhanh chóng rút lưỡi cưa ra.
Hoắc Lãng cầm lấy lưỡi cưa mảnh nhỏ đi đến rừng tre sau nhà, trong chốc lát từ chỗ rừng tre ra tới trong tay đã nhiều thêm một cây tre to bằng cổ tay.
Tùy tiện nhặt tảng đá bỏ hết cành cây, Hoắc Lãng đè cây tre lên bậc thềm rồi giẫm lên, gom lại thành một loạt ống tre dài khoảng bảy tám tấc, dài 40 phân .
Đại khái bày ra một chút, cảm thấy chiều rộng đủ rồi, đem toàn bộ đến giếng rửa sạch, tiến hành buộc các thanh lại với nhau.
Tư Ninh Ninh rót nước cho hai đứa nhỏ xong đi đến bên cạnh giếng xem Hoắc Lãng làm việc.
Nhìn thấy những đoạn tre được cắt tỉa rất ngay ngắn, Tư Ninh Ninh đột nhiên có một cái ý tưởng: "Cây tre dày có thể cưa được sao? Loại tre mèo ấy?"
Hoắc Lãng liếc mắt một cái, động tác tay không ngừng lại, chẳng mấy chốc mấy đoạn cây dây bị kéo vào nhau, giống như một cái bè nhỏ: "Có thể?"
"Em muốn làm cái gì?"
Tư Ninh Ninh chớp mắt: "Chỗ bên này ly uống nước quá ít, thường thì Hòa Cốc sang đây không đủ dùng."
Hoắc Lãng nhướng mày, bình tĩnh điều chỉnh từng ống tre, thấp giọng khàn khàn: "Đã biết, một lát sẽ làm."
"Hắc hắc.”
“Cảm ơn anh ~”
Sức lao động miễn phí, sai sử thật thoải mái a.
Tư Ninh Ninh xắn tay áo bước sang một bên, vừa ngâm nga giai điệu vừa rửa cái bình ngâm lúc nãy, đôi mắt cười cong cong, nốt ruồi ở đáy mắt run lên, linh động đáng yêu, tâm trạng tốt không cần dư thừa lời nói nào diễn tả ...
Đang nheo mắt, Hoắc Lãng đột nhiên rít lên một tiếng, nhanh chóng rút tay ra khỏi ống tre.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Vừa nói, Hoắc Lãng vừa xoay người sang một bên, tránh khỏi tầm mắt của Tư Ninh Ninh, bình tĩnh rút cái gai tre cắm vào ngón tay, máu chảy ra, nhanh chóng xoa xoa lau đi.
Chân trong chân ngoài, nửa vời không làm được cái gì ra hồn cả.
Người xưa không bao giờ nói sai.
Hoắc Lãng buộc xích đu xong xuôi, vác cái cuốc gom lá khô, củi khô gom về một chỗ, rồi lại đem toàn bộ đá bỏ sang một bên, có thể nói là cẩn thận vô cùng.
Làm xong bàn đu dây, hắn đi vào rừng tre kéo ra một cái cây tre mèo dày.
Hoắc Lãng trước mắt Tư Ninh Ninh cưa hết ống tre chất thành một ngọn núi nhỏ.
"A đủ rồi đủ rồi! .... Lát nữa anh mang mấy cái về đi!"
Bên cạnh giếng rửa sạch sẽ hết mấy ống tre xong, Tư Ninh Ninh chuyển hết chúng vào nhà, lưu lại mấy cái cho cô cùng Hòa Cốc dùng, còn lại về xem các cậu ấy có cần hay không.
Bận bịu lâu như vậy, trời cũng tối dần, ước chừng cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, Tư Ninh Ninh tính toán đem mấy cái bình bên giếng dọn vào nhà sau, bắt đầu nấu cơm tối.
Hoắc Lãng nhìn sắc trời định đưa hai đứa em về nhà, lại thấy Tư Ninh Ninh một mình làm việc vất vả, nghĩ nên giúp đỡ thêm một chút, làm xong nốt rồi đi.
Giữa mùa hạ, bận rộn ngày mùa đã qua đi rồi, bởi vậy nhóm thanh niên trí thức tan tầm sớm hơn so với bình thường một chút.
Mạc Bắc trở về từ đội sản xuất vừa đi đến sườn căn nhà thanh niên trí thức đụng phải Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đi bộ từ giếng trở về.
Tư Ninh Ninh xắn tay áo lên cao, cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn ôm cái bình còn đang rỉ nước.
Hoắc Lãng đi theo sau cậu ấy, người đàn ông cao gầy rắn chắc cầm một cái sọt, hoa gì đó không rõ lấp đầy cả cái sọt, màu trắng xen lẫn xanh non, thuần khiết tươi tắn cũng thực sự chói mắt.
Mạc Bắc dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào cái giỏ phía sau, những gì Lý Lăng Nguyên từng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn:
——Thanh niên trí thức Tư thích hoa, nếu cậu mà tặng hoa, nhất định sẽ làm thanh niên trí thức vui vẻ.
Hai tay Mạc Bắc vô thức siết chặt, ánh mắt từ hoa chuyển dời lên người Hoắc lãnh, vẻ mặt lạnh tanh.
Luôn miệng nói không có ý tứ với Tư Ninh Ninh, nói sẽ giữ khoảng cách với Tư Ninh Ninh, đây mà là bảo trì khoảng cách à?
Mạc Bắc chỉ cảm thấy trong lòng một bụng hỏa khí, ánh mắt bất thiện từ Hoắc Lãng chuyển dời sang Tư Ninh Ninh, nhưng khi bắt gặp đôi mắt trong veo và sáng ngời kia, Mạc Bắc cảm thấy áp lực, thật nghẹn khuất.
Hắn rất muốn hỏi Tư Ninh Ninh:
Tại sao lại tin tưởng Hoắc Lãng không tin hắn?
Mục đích của người đàn ông đó quá rõ ràng rồi, không nhìn thấy sao?
Cậu thông minh, cơ trí đi đâu hết cả rồi?
Nữ nhân ngớ ngẩn.
"Đã về? Nghỉ một lát đi bữa tối có ngay."
Tư Ninh Ninh đứng đối diện Mạc Bắc, phát hiện cậu ấy nhăn mày, bộ dạng mất kiên nhẫn, khách sáo chào hỏi rồi thôi, quay sang Hoắc Lãng: "Giúp em để trước cửa là được, thời gian không còn sớm nữa anh mang Sớm Mầm với Hòa Cốc về đi, tối cho hai đứa nhỏ ngủ sớm một chút."
"Được."
Hoắc Lãng gật đầu đáp lại, đi theo Tư Ninh Ninh về hướng cổng, chỉ là khi đi ngang qua Mạc Bắc, Hoắc Lãng thiện chí gật đầu .
Nam nhân hiểu tâm tư nam nhân nhất, Mạc Bắc nói những lời kia, bao gồm cả ánh mắt cậu ta nhìn Tư Ninh Ninh bây giờ, Hoắc Lãng rõ ràng.
Cho nên, Mạc Bắc làm lơ cũng được, căm thù cũng thế, Hoắc Lãng đều có thể hiểu được.
Hắn sẽ không coi khinh, tuyệt không coi trọng.
Cái chuyện "tranh giành tình cảm" không phải là chuyện ở cái tuổi của hắn sẽ làm, so với như vậy, hắn nguyện ý tôn trọng quyết định của Tư Ninh Ninh.
Sau khi Hoắc Lãng cùng em trai và em gái rời đi, Tư Ninh Ninh vào nhà nấu cơm, còn Mạc Bắc cũng trở về nhà nhà thanh niên trí thức.
Hình ảnh cô gái đừng bên cửa sổ, Mạc Bắc sắc tối đen, mấy lần siết chặt tay lại buông ra, cuối cùng là thỏa hiệp từ bỏ giãy giụa, từ bên hông vặn cái nắp bình nước, nghiêng đổ ra lòng bàn tay.
Vài bông hoa vàng theo làn nước lọt thỏm trong lòng bàn tay ...
Là bồ công anh.
Ở hình dạng hoa, nó có ý nghĩa "vui vẻ".
Mà đến khi nó phát triển hình câu hoa xù xù mềm mại, nó lại mang một ý nghĩa đặc biệt quan trọng khác ...
Giống như thiếu niên hay thay đổi tâm tư, rõ ràng cưỡng chế bản thân không được thích, vậy mà vẫn động tâm, ánh mắt vẫn dõi theo ...
Hắn là kinh thường Hoắc Lãng miệng không đúng lòng, hành vi đê tiện, nói là bảo trì khoảng cách vậy mà còn đưa hoa lấy lòng, mà chính hắn ....
Vùng vẫy trong suy nghĩ ngổn ngang, cuối cùng Mạc Bắc cũng nhẹ nhàng thở dài, ghim mấy đóa hoa không có cơ hội tặng cho người ở bồn bạc hà bên bậu cửa sổ.
Trong số những người bạn cùng trang lứa, Mạc Bắc có thể trưởng thành hơn một chút, nhưng ở trước mặt Hoắc Lãng, thực dễ dàng có thể nhìn ra ưu khuyết điểm trên người Mạc Bắc.
Có khí phách hăng hái, nhưng nhiều hơn là non nớt, thiếu kiên nhẫn.
Ví dụ như hôm nay, lời nói và việc làm của Hoắc Lãng hiển nhiên không phù hợp với lần giao thiệp trước, Mạc Bắc nhận định động cơ của Hoắc Lãng không thuần, lại bởi vì tức giận trong lòng kia, lựa chọn coi thường bàng quan.
Hắn thậm chí cảm thấy Tư Ninh Ninh không muốn nghe những gì hắn nói, vì vậy hắn chờ Tư Ninh Ninh khi nào ăn đau khổ thì mới nhớ được.
Cách làm của Mạc Bắc có sai không?
Không có.
Chỉ là Mạc Bắc không nghĩ đến việc bên trong đó còn một cái hiểu lầm.
Trong chậu cây nhỏ màu xanh lá cây đột nhiên xuất hiện một ít hoa, quá chói mắt, Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn trở về vừa mới về liền la làng: "A Mạc lão đại, hoa từ đâu ra vậy?"
"................" Mạc Bắc khẽ cau mày, đi tới bên kia xếp lại đống sách lộn xộn trên giường: "Chính mình lớn lên".
"A? Ồ ..."
Lý Lăng Nguyên cũng không biết về bạc hà, nếu không phải là được Tư Ninh Ninh phổ cập khoa học một phen hắn còn không biết có cái gọi là bạc hà, cho nên Mạc Bắc nói vậy .... hắn tin.
Tống Thư Hãn: "Tớ hôm nay trở về nghe được tin tức, nói là hai ngày này vội xong có thể nghĩ được hai ngày, các cậu có tính toán gì không?"
“Thiệt hay giả a?”
Lý Lăng Nguyên hưng phấn cực, chống nạnh tay kia vắt cái khăn, suy nghĩ một chút: "Kia tớ phải đi đến huyện, tớ phải gửi thư cho mẹ, báo cho bà ấy mừng sự tích anh hùng của tớ."
Tống Thư Hãn đẩy mắt kính cười cười: "Thôi đi! Đi cày mà còn có thể bị trâu kéo lăn lộn trong bùn, cái gì mà sự tích anh hùng?"
"Phi, phi, phi! Đừng có xen vào chuyện người khác. Cậu á chỉ biết chọn khuyết điểm mà nói, không thèm phản ứng cậu."
Lý Lăng Nguyên trừng mắt Tống Thư Hãn vài cái, lúc sau mới quay sang Mạc Bắc: "Mạc lão đại, cậu an bài thế nào?"
Mạc Bắc suy tư một hồi: "Nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
"Nếu thật là ngày nghĩ tớ khẳng định sẽ lên trấn một chuyến."
Hắn cần gửi đến Bắc Kinh một phong thơ, đồng thời còn cần mua một số đồ vật.