Editor: Hye Jin
Nam thanh niên trí thức bên này thấp giọng tán gẫu, còn cách vách nữ thanh niên trí thức bên kia truyền ra âm thanh vui đùa ầm ĩ:
"Chỗ nào tới thế?"
"Nhiều như vậy!"
"Trời ạ, này cũng quá là xa hoa đi!"
Mày của Lý Lăng Nguyên nhăn lại như sâu róm, ghé vào cửa sổ dùng sức thò ra ngoài thăm dò: "Chuyện gì a? Sao mà náo nhiệt quá nhỉ?"
"Qua đó nhìn cái là biết thôi."
Tống Thư Hãn nói xong đứng dậy đi ra ngoài: “Dù sao cũng đã đến giờ ăn tối rồi, tớ đi trước, hai cậu theo nhanh nhé!"
Lý Lăng Nguyên xua tay, quay đầu hỏi ý tứ của Mạc Bắc: "Mạc lão đại?"
"Cậu đi trước đi, tớ theo liền."
"Được rồi."
Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên trước sau đi đến chỗ nhà chính chỗ nữ thanh niên trí thức bên kia, vừa bước vào các đồng chí nữ ý cười ngăn không nổi.
Lý Lăng Nguyên bước tới hòa vào cuộc vui: "Chuyện gì? Chuyện gì? Náo nhiệt thế này? Cho tớ vui với."
Tưởng Nguyệt nhanh chóng đẩy chậu gỗ ở góc bàn vào giữa: "Cậu nhìn xem, đây là cái gì? "
Lý Lăng Nguyên trợn to mắt: "Ui nha mẹ ơi? Thịt, thịt lấy đâu ra vậy?"
Trong chậu gỗ là một khối thịt lớn, nặng ít nhất ba bốn cân!
Từ Thục Hoa cười giải thích: "Trên đường trở về, tớ bắt gặp đồng chí Hoắc Lãng hướng bên này đi, nói là người khác đưa ... Mang đến cho chúng ta một ít, một phần là để cho Hòa Cốc Sớm Mầm sang đây ăn cơm, dư lại một bộ phận cho chúng ta ..."
"Haiz ... Nói ra thì quá ngượng ngùng luôn ấy, ngày thường chiếu cô hai đứa nhỏ là Ninh Ninh. Chúng ta là chiếm lợi từ Ninh Ninh."
Từ Thục Hoa vừa nói vừa ngượng ngùng mà ôm mặt: "Thịt này, tớ xem liền giao cho Ninh Ninh tới phân phối đi!"
Tư Ninh Ninh không nói lời nào, Tống Tiểu Vân các cậu ấy đều tỏ vẻ đồng ý, cô thuận tiện giải thích hai câu: "Lúc trước tớ nghe nói đồng chí Hoắc Lãng giúp công xã khác bắt lợn rừng, thịt này chắc là người ta cố ý đưa tới để cảm ơn.
Tình huống này cô cũng chỉ là phỏng đoán, cụ thể có phải như vậy hay không thì Tư Ninh Ninh cũng không rõ.
Nhưng thịt đã nhận rồi, hơn nữa không nghe lý do thoái thác của anh ấy sao?
Một phần là thức ăn cho Sớm Mầm và Hòa Cốc, và một phần là cho thanh niên trí thức, đại khái anh ấy lo lắng Hòa Cốc cùng Sớm Mầm quấy rầy nhóm thanh niên trí thức.
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh tiếp tục giải thích: "Mặc dù ngày thường tớ chăm sóc Hòa Cốc và Sớm Mầm, nhưng chắc chắn sẽ có những chỗ làm phiền mọi người. Thịt đã nhận rồi vậy thì phân nhau ăn đi."
"Thịt quý ai cũng biết, chúng ta cắt chút thịt thừa hoặc là miếng nhỏ, dính chút thức ăn mặn là được .... Đừng quá mà .... ưmmm. Người ta vốn là hảo ý, đừng có quay đầu lại làm người ta cảm thấy chúng ta chưa hiểu việc đời."
"Tớ thấy hợp lý, chủ ý này hay, tớ ủng hộ thanh niên trí thức Tư!
"Tớ cũng ủng hộ."
Thịt này là xuất hiện đột ngột xuất hiện, đám thanh niên trí thức đều ngượng ngùng vô cùng, ngày thường Tư Ninh Ninh mang mấy đứa nhỏ bọn họ chẳng giúp đỡ cái gì, cuối cùng chiếm được chỗ tốt cả một đám có thể bình thản ....
Ngượng ngùng thật sự ngượng ngùng, có nghĩ đến nói không ăn, Tư Ninh Ninh làm thì cậu ấy ăn là được, nhưng mà nó là thịt đó đa.
Thức ăn mặn, thịt khó mà có được, thanh niên trí thức cá biệt có một số cá nhận điều kiện đặc biệt tốt, ngẫu nhiên đi vào trấn còn ăn được bữa ngon, vấn đề là khoảng thời gian vừa rồi căn bản bận rộn đâu có cơ hội đi vào trong trấn.
Bây giờ miếng thịt to lớn như vậy ở trước mặt, chỉ cần nhìn thôi là đã chảy nước miếng ròng ròng rồi, không nở cự tuyệt!
Tư Ninh Ninh nhìn bọn họ đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt như sói đói, khóe miệng co giật, cong cong mi thử đề nghị: "Chúng ta còn có mấy quả ớt cay, tới hôm nay cắt một miếng nhỏ xào ăn?"
Mấy người nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm miếng thịt trên bàn, hiện tại đều đang nhìn Tư Ninh Ninh, gật đầu như những đứa bé ngoan: "Được a!"
"Mạnh mẽ, mạnh mẽ ủng hộ! ! ! !"
Tư Ninh Ninh thở dài bất lực, bưng cái chậu gỗ đi ra ngoài cửa: "Giúp tớ lấy con dao phay với!"
"Được, tớ lấy!"
Tư Ninh Ninh từ miếng thịt lớn cắt một miếng thịt rộng bằng hai ngón tay, đổ đầy nước vào ngâm rồi dùng dây gai xâu phần thịt còn lại vào móc trên gác bếp.
Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, Tư Ninh Ninh chỉ phụ trách miếng thịt nhỏ trong chậu kia, những việc khác đều do người khác làm.
Có lẽ là bởi vì gần như miễn phí ăn thịt, có lẽ là thật sự ngượng ngùng cho nên muốn giúp đỡ biểu hiện một chút, ai ai đều thực tích cực.
Tư Ninh Ninh buồn cười và bất lực, thế nhưng nghĩ đến một màn vừa rồi phản ánh hết được thế cục những năm này, cô cười không nổi, chuyên tâm xử lý thịt heo.
Thịt heo rừng mùi tanh nồng, còn tanh hơn cả thịt cừu.
Tư Ninh rửa sạch bằng nước, sau đó xát muối hai lần rồi xách xuống bếp. Lấy một ít hạt tiêu, dùng dao đập dập, cho thêm xì dầu và muối rắc lên thịt, xoa đi xoa lại nhiều lần.
Sau khoảng ba năm phút, Tư Ninh Ninh mang cái chén to ra thả thịt vào trong ướp.
Khoảng thời gian đợi cô nhặt mấy quá ớt xanh dưới bàn, dao phay "phặp phặp" nhanh gọn.
Tưởng Nguyệt đứng bên cạnh bàn thở dài: "Thảo nào cậu nấu ăn ngon thế chứ, trước đây khi ở nhà, mẹ tớ chỉ cắt thịt ra thành khúc rồi thả vào nồi xào xào ... Xem cậu đi? Chỉ một miếng thịt mà làm nhiều bước thế?"
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Heo nuôi trong nhà không cần phiền vậy, đây là lợn rừng, cậu trước kia chưa ngửi được mùi tanh này? Làm sao ăn nổi?"
"Thịt còn không có mà ăn, đừng nói mà tanh cho dù trên đó dính cơm heo rửa sạch xong tớ cũng ăn được."
"Nhưng mà phải nấu chín, tớ không ăn thịt sống."
“Eo ôi, ghê tởm muốn chết!"
Tư Ninh Ninh bị lời nói của Tưởng Nguyệt làm cho cạn lời, khuỷu tay trực tiếp đẩy Tưởng Nguyệt sang một bên: "Tránh đi đi, ánh sáng đã bị cậu che hết rồi."
Tưởng Nguyệt lại nghiêng người sang chỗ bếp, dán lên người Từ Thục Hoa cười hi hi ha ha: "Hiện tại cũng không bận như trước, nấu cơm chúng ta chia nhau làm, khôi phục lại như hồi trước? Nếu như có cái gì đó ăn ngon tỷ như thịt đồ chẳng hạn thì Ninh Ninh hỗ trợ làm ha."
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Được! Tớ thế nào cũng được."
Tư Ninh Ninh không nghĩ nấu ăn là việc khó khăn gì, hơn nữa mấy cậu ấy công việc nhiều hơn cô nhiều, nếu cô vẫn biểu hiện trạng thái thanh nhàn, không quan tâm hợp lý hay không, dần dà rất có khả năng xuất hiện vấn đề trong nội bộ.
Nhiều chuyện không bằng ít đi một chút, vả lại có tình huống gì đó thì cô sẽ phối hợp với các cậu ấy, cũng không ảnh hưởng đến cá nhân, Tư Ninh Ninh cảm thấy điều đó không quan trọng.
Dù sao thì cuộc sống, chẳng phải như vậy sao?
Lỗ nặng thì không ăn chứ còn những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi không có gì đáng để so đo.
Ai mà không bận?
Cậu tốt thì giúp tớ, tớ tốt thì giúp cậu, giúp đỡ lẫn nhau cũng liền qua.
Nửa tiếng sau, một đĩa thịt heo xào ớt xanh bốc khói nghi ngút, do có thêm nước tương nên màu sắc chung của món ăn đậm hơn, kèm theo mỡ heo dầu bóng, càng nhìn càng thấy ngon.
Lúc đó, Tư Ninh Ninh đi vào phòng bếp mang theo phần lương thực chính của mình, từ phòng bếp đi ra, Từ Thục Hoa cùng những người khác mặt mũi cười như hoa: "Nào, Ninh Ninh ngồi ở chỗ này!"
“Ngồi ở chỗ nào cũng được, mau ăn đi!” Tư Ninh Ninh cười ngồi ở mép ghế bên cạnh Tưởng Nguyệt.
Theo giọng nói rơi xuống, trên bàn tổng cộng có bảy đôi đũa, trong đó có năm đôi đều duỗi về phía đĩa thịt, tốc độ nhanh đến mức Tư Ninh Ninh phải thầm tặc lưỡi.
Chỉ đáng ngạc nhiên là mọi người đều không phải chính mình ăn mà đều gắp miếng thịt đầu tiên cho Tư Ninh Ninh.
Năm đôi đũa va chạm giữa không trung, không chỉ Tư Ninh Ninh mà cả 5 người kia còn sửng sốt không ít.
"Haiz … Ăn thịt còn không tích cực được như vậy, có tiền đồ hay không?"
Tưởng Nguyệt xem thường, rồi mới quay sang cười cười: "Tư Ninh Ninh, cậu tự mình gắp, mặc kệ bọn họ."
“Nói người khác cậu không phải cũng y vậy sao?" Lý Lăng Nguyên cãi lại, thả miếng thịt vào chén Tư Ninh Ninh: “Thanh niên trí thức Tư, cậu ăn đi!"
"Còn có tớ, còn có tớ ..."
Hai miếng thịt lần lượt được đưa vào trong chén, Tư Ninh Ninh đúng là nói hết nỗi, đuổi hết hành động này đi, chạy nhanh ôm cái chén: "Các cậu đây là làm cái gì đây?"
Thấy mọi người muốn biện giải, Tư Ninh vội vàng la lên: "Tớ muốn ăn tớ tự mình gắp, các cậu đừng ép tớ, đũa các cậu đều dính nước miếng ...."
Trên bàn ai nấy đều cười gượng.
Từ Thục Hoa giải vây: "Được được rồi, chính cậu tự gắp đi. Mau lại đây ngồi đi đồ ăn muốn nguội cả rồi!"
Tư Ninh Ninh lại ngồi xuống bàn.
Trải qua đoạn nhạc đệm vừa rồi mọi người lại ồn ào náo nhiệt, cười ồ lên, nhưng có một ngoại lệ.
Đó là Mạc Bắc.
Hắn là người duy nhất không duỗi cái đũa vào cái chén của Tư Ninh Ninh.
Khi đến hắn đã từ miệng Lý Lăng Nguyên nghe được ngọn nguồn của thịt này rồi.
Có câu nói thế nào nhỉ? Tình địch gặp nhau đỏ mắt.
Hoắc Lãng đưa tới, hắn sẽ ăn sao?
Tất nhiên sẽ không.
Nhìn cái đĩa thịt kia thôi, Mạc Bắc đã cảm thấy tức lồng ngực, cộng với tiếng ồn ào xung quanh, cảm xúc dâng trào, nhất thời không kiềm chế được, Mạc Bắc đã cầm hộp cơm đột nhiên đứng lên.
Toàn bộ bàn ầm ĩ, bởi vì lần này hoàn toàn dừng lại.
"Làm sao vậy? Mạc lão đại?"
Mạc Bắc thở dốc một hồi, không thích ứng được với sự khác thường của chính mình, càng không thích ứng với sự thay đổi không khí đột nhiên thay đổi.
Im lặng một hồi, yết hầu lăn lên lăn xuống, đi ra khỏi băng ghế: "Các cậu ăn đi, tớ hôm nay nóng trong người!"
Đúng vậy, nóng trong người.
Bất quá không phải nóng trong người bình thường, mà là tức giận đến bốc hỏa.
Lý Lăng Nguyên gãi gãi đầu: "Nóng, nóng trong người? Thật vất vả mới ăn thịt, ăn xong tự nhiên nóng trong người sao?"