Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Mạc Bắc Kỳ Lạ

Chương 216: Mạc Bắc Kỳ Lạ Chương 216: Mạc Bắc Kỳ Lạ

Editor: Hye Jin

Trên bàn lục đục phát ra tiếng đụng đũa nhẹ, không ai nói chuyện với ai.

"Cả một buổi chiều làm việc vất vả, lớn như vậy sao có thể không đói bụng ...."

Tống Thư Hãn liếc nhìn Tư Ninh Ninh giống như là vô tình liếc phải, lại hình như có thâm ý khác: "Lúc này đi rồi hẳn là thật sự không thoải mái."

Từ Thục Hoa và những người khác dừng lại, nhìn nhau: "Vậy thì chúng ta để dành lại một ít cho thanh niên trí thức Mạc, trong đĩa vẫn còn khá nhiều, mỗi người ăn bớt một đũa, còn chừa lại 5, 6 miếng ..."

Tư Ninh Ninh im lặng ăn hai ngụm cơm , cuối cùng thở dài: "Các cậu ăn đi, chốc lát tớ lại làm riêng cho cậu ấy .... Thịt ăn không vô phỏng chừng là nóng trong người."

Nói rồi, Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn Lý Lăng Nguyên: "Tớ nhớ Mạc Bắc có lương thực tinh, trong chốc lát cậu hỏi xem, xem hắn ăn cái gì thì mang lại đây, tớ sẽ nấu cho cậu ấy."

Giờ phút này, Tư Ninh Ninh cảm thấy Mạc Bắc không có oan ức gì sất, cô đây mới là oan ức đây này.

Biết rõ người ta không thích mình còn phải dính lên ....

Chính là thực sự mặc kệ cũng không quá yên tâm.

Đều là do thời tiết nóng bức gây họa.

Sau khoảng thời gian này, cơ bản có thể thích ứng rồi, nhỉ?

"Sau này mọi người làm việc đừng miễn cưỡng, uống nhiều nước hơn, nếu cảm thấy không thoải mái thì đến chỗ mát nghỉ ngơi một lát.”

"Tuy nói mọi người hỗ trợ lẫn nhau, một khi thật vội rất khó rút ra thời gian nhàn rỗi. Còn nữa cũng mỗi một người đều cần tranh công điểm lấp đầy bụng."

Ý tứ là chú ý hỗ trợ lẫn nhau không sai, nhưng hoàn cảnh của mỗi người là không giống nhau.

Đều ở chung một mái hiên, vướng bận chuyện của người khác, không giúp đỡ không được, giúp đỡ lại trì hoãn chính mình, làm hai người đều xấu hổ, mỗi người tự chú ý nhiều chút.

Nhóm thanh niên trí thức cũng minh bạch chuyện này cho nên đều lên tiếng: "Ừm ... Chúng ta đều nhớ kỹ, thanh niên trí thức Tư."

Lý Lăng Nguyên ăn xong trở về phòng thì đem tin tức nói cho Mạc Bắc, lúc đó Mạc Bắc đã đặt hộp cơm qua một bên, người đang ngồi bên giường cau mày đọc sách.

"Mạc lão đại, thanh niên trí thức Tư nhờ tớ bảo cậu cậu muốn ăn cái gì, có thể lấy qua cho cậu ấy làm.""

Mạc Bắc tay đang lật trang sách dừng lại một chút, mày nhăn thành hình chữ xuyên 川 dần dần dãn ra, ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Nguyên hỏi: "Cô ấy thật sự nói như vậy sao?"

"Kia còn có thể giả sao? Tống Thư Hãn cũng ở đấy, không tin cậu hỏi Tống Thư Hãn! đi."

Tuy bảo Mạc Bắc đi hỏi nhưng vừa nói xong Lý Lăng Nguyên đã lên tiếng: "Tống Thư Hãn cậu nói có phải hay không? Thanh niên trí thức Tư có nói?"

Tống Thư Hãn đẩy kính thở dài: "Đúng vậy, thanh niên trí thức Tư thực sự đã nói như vậy."

Ngón tay mảnh khảnh của Mạc Bắc đè đè trang giấy, trầm mặc một hồi đóng quyển sách lại, đứng dậy chậm rì rì lấy gạo ra.

Tổng thể cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn lại moi ra cái gói giấy dầu hình trụ dài từ trong túi, trong đó có gói mì mà hắn mua được ở chỗ chợ đen.

Mạc Bắc đặt túi gạo lại chỗ cũ, đưa gói giấy dầu cho Lý Lăng Nguyên, người ta còn chưa kịp đón lấy thì cầm ngược trở lại.

"Làm sao vậy? Mạc lão đại?"

"Tớ sẽ tự đi."

Mạc Bắc cụp mi, chân dài cất bước đi ra bên ngoài.

Lý Lăng Nguyên có chút bối rối, nghĩ đến cái gì đó liền chạy đuổi theo hạ giọng nhắc nhở: "Này này, Mạc lão đại, chú ý chút! Lịch sự chút, khách sáo chút, đừng làm cho thanh niên tri thức Tư tức giận nữa á!"

"Được rồi, lải nhải như bà già."

Tống Thư Hãn móc cổ Lý Lăng Nguyên mang người về phòng: "Chuyện này chúng ta không tiện xen vào, để tự cậu ấy đi thôi."

Lý Lăng Nguyên mở tay Tống Thư Hàng ra, bối rối nói: "Cậu nói cái gì? Tớ tại sao không hiểu?"

Tống Thư Hãn "hừ hừ" cười, nhíu mày lắc đầu: "Tớ nói cậu lải nhải như vậy, chỉ định cả đời làm cẩu độc thân.”

"Lăn con mẹ cậu đi!"

Vừa nghe cả đời làm hòa thượng, Lý Lăng Nguyên lập tức quên mất chuyện vừa xảy ra, lại cùng Tống Thư Hãn xô qua đẩy lại.

Bên kia, Từ Thục Hoa cùng những người khác tiếp nhận công việc dọn dẹp phòng bếp, Tư Ninh Ninh rửa sạch hộp cơm rồi cất vào phòng, vốn dĩ muốn lấy sổ ra, ngẫm lại bản vẽ quần áo, kết quả vừa ra ngoài cửa, tầm mắt tối sầm.

Là cả bầu trời sầm tối, giữa không trung một đám mây đen lớn.

Mấy lần trước thời tiết có dấu hiệu mưa nhưng không hề mưa, lúc này chắc chắn mưa rồi.

Mà tích tụ bao nhiêu lâu, nhìn trận chiến này, mưa có lẽ không nhỏ đâu.

Đang ngó trời ngó mây, Tư Ninh Ninh đột nhiên cảm giác được có người đứng ở bên cạnh, liền thu hồi ánh mắt quay đầu lại nhìn, không phải đại oan ức .... à không.

Là Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh liếc nhìn xuống dưới, Mạc Bắc đang cầm cái gì đó trong tay.

Được bọc trong giấy dầu, dài và hình trụ, Tư Ninh Ninh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết bên trong có gì.

Mì trứng lúc trước cô bán cho Mạc Bắc, cô có thể không nhận ra sao?

Tư Ninh Ninh duỗi tay, Mạc Bắc đưa đồ sang.

Sau đó, Tư Ninh Ninh xoay người bước vào nhà, còn Mạc Bắc thì lẳng lặng đi theo cô vào nhà.

"Cậu ngồi chờ đi, một lát là xong."

"Tớ nhóm lửa cho cậu."

Tư Ninh Ninh nhìn thấy bóng đen dưới chân cô liền biết Mạc Bắc đang đi theo, vốn dĩ cô muốn bảo Mạc Bắc đợi ở đại sảnh đi, nghe được câu này của Mạc Bắc, bất ngờ không thể tin được: "Cậu nói cái gì?"

Mạc Bắc chỉ nhìn Tư Ninh Ninh một giây, là quay đầu dời đi ánh mắt, môi mím chặt: "Tớ giúp cậu nhóm lửa."

“Hả … Nhóm lửa á.” Tư Ninh Ninh nhíu mày, tự hỏi Mạc Bắc sao thế này?

Mờ mịt cào cào cái đầu, gật đầu đồng ý: "Được rồi, cậu nhóm lửa đi?"

Trong bếp vẫn còn tia lửa, Mạc Bắc ngồi chỗ bếp lò, gom một nắm lá khô nhét vào, nhét vào khói đặc bốc ra, thực mau ngọn lửa nhỏ cháy lên.

Tư Ninh Ninh ở chỗ bếp mở gói giấy dầu ra, dưới ánh đèn mờ ảo hắt vào từ cửa sổ vẫn có thể thấy được màu trắng của mì trứng: "Như vậy đủ ăn chưa?"

"ừm."

Mạc Bắc gật đầu.

Bởi vì suy đoán Mạc Bắc ăn không vô do bị cảm nắng, Tư Ninh Ninh đánh giá không nên ăn dầu, cho nên cô tính toán làm món ăn thanh đạm chút.

Nước dùng suông quá nhạt nhẽo, sau khi nghĩ lại, Tư Ninh Ninh nảy ra ý tưởng.

Đổ đẩy nước vào nồi, Mạc Bắc đang đun sôi, Tư Ninh Ninh đi ra ngoài nhúm một nắm nhỏ hành lá và một nắm lá non từ tua củ cải, ở bên giếng rửa sạch rồi đem vào phòng, cắt thành đoạn ngắn, vừa lúc nồi nước cũng đã sôi.

Tư Ninh Ninh cho mì vào trong nồi, thấy nó đã chín một nửa, Tư Ninh Ninh đang định lấy ra để vào hộp cơm, sờ soạng một hồi không thấy sửng sốt hỏi: "Hộp cơm cậu đâu? Không mang lại đây?"

"Hộp cơm của tớ ..." Mạc Bắc do dự đứng lên: "Tớ đi lấy."

Tư Ninh Ninh gật đầu, sau khi Mạc Bắc rời đi, cô lại nhìn vào nồi, sợi mì để lâu càng mềm, không ngon cho nên lấy ra một cái chén sứ dày, lấy ra trước để kiểm soát độ dai.

Vớt hết nước ra ngoài, rửa sạch một chút, đợi phần nước còn lại khô và bay hơi, Tư Ninh Ninh đổ một ít dầu ăn vào, ném một ít hạt tiêu, hành lá cắt nhỏ, thêm 3 muỗng nước tương, nửa gáo nước, nửa muỗng muối, đậy vung lại, đợi sôi.

Trong lúc đợi,Tư Ninh Ninh cắt nửa quả dưa chuột, dao làm bếp âm thanh kêu liên tục nhanh chóng đem nửa quả dưa leo thành sợi mỏng, vừa mới thả cuống dưa chuột xuống thì Mạc Bắc đã đem hộp cơm lại đây.

Tư Ninh Ninh nhận lấy hộp cơm từ tay Mạc Bắc, vừa mở ra đã thấy có điều không ổn. Nhíu mày giương mắt nhìn về phía Mạc Bắc.

Cô không nói, chỉ yên lặng nhìn Mạc Bắc .

Bầu khí yên lặng trong chốc lát, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Mạc Bắc thoáng hiện lên một tia bối rối và ngượng ngùng, ánh mắt mất tự nhiên đảo qua một bên, phun ra ba chữ: "Hmm ... không ăn."

Tư Ninh Ninh không hề nể nang: "Không ăn sao không nói sớm? Sớm biết thế thì tớ đã làm ít mì hơn rồi, quá lãng phí."

Hộp cơm đặt trên bàn, cô lấy dưa chuột gần bệ bếp bỏ vào chén mì: "Trước tạm dùng cái chén này đi."

“... Ừm.” Mạc Bắc đi tới phía sau Tư Ninh Ninh, trước sau bảo trì khoảng cách một bước, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Tớ có thể ăn được."

Sợ Tư Ninh Ninh không hiểu ý tứ, Mạc Bắc cố gắng giải thích kỹ hơn: "Cả mì cả cơm."

Tư Ninh Ninh ngập ngừng hỏi: “Vậy tớ thêm cho cậu chút canh, cậu có thể ăn?"

Ngoài món thịt heo xào ớt xanh, hôm nay cô không nấu món nào khác, giờ có muốn làm cũng không có nguyên liệu.

Cũng may, Mạc Bắc không kén chọn, gật đầu đồng ý rồi.

Tư Ninh Ninh ngại cậu ấy vóc dáng cao quá, đứng ở sau lưng có cảm giác áp bức, thực không thoải mái, cho nên bảo cậu ấy ở bên ngoài ngồi, Mạc Bắc nghe lời đi ra ngoài không có gì tranh luận nữa.

Tư Ninh Ninh nhấc nắp nồi lên, cho hai thìa gia vị vào bát mì, bất giác mà thở dài.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tổng cảm thấy Mạc Bắc rất lạ.

Đôi khi nó cảm thấy quá lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng đôi khi lại cảm thấy kỳ lạ ...

Ừm ... nói thế nào nhỉ?

Giống như, giống như, thiếu niên tới tuổi phản nghịch?

Tư Ninh Ninh lắc đầu, rũ bỏ ý nghĩ kỳ quái, lưu loát trộn mì, cầm hộp cơm bỏ thêm hai muỗng nước canh, bưng hết lên nhà chính.

"Mì tương, ăn đi."

"Lộc cộc", Tư Ninh Ninh đặt bát xuống bàn, đang định rời đi, Mạc Bắc đột nhiên ngăn cô lại: "Tư Ninh Ninh."

"Hả?"

Tư Ninh Ninh quay lại, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp đối diện nhau.

Mạc Bắc lúc đầu còn thờ ơ, nhìn Tư Ninh Ninh như thế này, hắn căng thẳng không giải thích được, một lúc sau mới hỏi: "Cậu thích hoa?"

Ơ? Đây là cái vấn đề quái quỷ gì?

Tư Ninh Ninh thoáng ngẩn ra, khi nghĩ đến cảnh ba người đối mặt nhau một giờ trước, cô cảm thấy mình đã nhận ra điều gì đó.

Mạc Bắc tự dưng hỏi như vậy, cậu ấy ám chỉ mấy cái bông hoa cẩm tú cầu kia?

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, cong môi cười: "Cũng không phải là thích, nhưng là nhìn thấy tâm tình sẽ tốt .... Có lẽ .... ừm...."

Tư Ninh Ninh gãi trán không chắc chắn: "Có lẽ là bởi vì con người luôn khao khát hướng tới những thứ tốt đẹp, đại khái vậy đó?"

“Thì ra là như vậy.” Mạc Bắc nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Kia vẫn là thích.

Cảm thán một câu xong, Mạc Bắc sắp xếp lại suy nghĩ, trở lại dáng vẻ bình tĩnh và lãnh đạm thường ngày, lịch sự nói "Cảm ơn" với Tư Ninh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment