Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Tự Mình Công Lược

Chương 217: Tự Mình Công Lược Chương 217: Tự Mình Công Lược

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, bị âm thanh ngoài cửa hấp dẫn.

Giếng nước bên kia truyền đến âm thanh của Từ Thục Hoa cùng Tưởng Nguyệt các cậu ấy nghị luận: "Tớ nói này trước cửa sao mà sạch sẽ thế? Ai làm vậy? Còn làm cả cái bàn đu dây?!"

"Đi! Qua nhìn nhìn đi!"

"Này! Để tớ ngồi, Tiểu Vân đẩy đẩy hộ tớ!"

Tư Ninh Ninh theo tiếng nói đi ra, Tưởng Nguyệt đã ngồi trên xích đu, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân ở một bên đẩy.

Tư Ninh Ninh: Lại bằng thực lực được yêu thích, thật là làm người buồn rầu ┐ ( ′ - ' ) ┌

Tưởng Nguyệt nhìn thấy Tư Ninh Ninh, liền hỏi: "Tư Ninh Ninh, có phải cậu làm cái này à? Ngày thường cậu tan tầm sớm nhất, tớ biết là cậu không thể nào là người khác."

Biết rằng lời nói của Tưởng Nguyệt không có ác ý, cong môi cười cười, nửa giả nửa thật giải thích: "Cũng không phải là tớ ... Hôm nay đồng chí Hoắc Lãng đến đây, tớ bảo thường ngày Hòa Cốc đến bên này không có gì chơi, nói một hồi liền làm cái bàn đu dây này?"

"A? Cho trẻ con chơi á? Tưởng Nguyệt bước xuống khỏi bàn đu dây, nắm chặt cái dây thừng: "Cái này dành cho trẻ con chơi, tới đu nửa ngày rồi, sẽ không cho tớ ngồi hoài đi?"

"Đừng nghĩ bậy, dây thừng dày mà, làm sao có thể dễ dàng bị đứt được chứ, yên tâm chơi đi."

Lời nói như Đinh Hải Thần Châm, ba cô nương cực kỳ yên tâm, Tống Tiểu Vân đẩy Tưởng Nguyệt nói: "Cậu chơi đi, cậu chơi xong đến lượt tớ thử a."

Giọng nói của các cô gái ngoài cửa liên tục truyền đến, lúc đầu nghe thấy Tư Ninh Ninh được các đồng chí nữ khác hoan nghênh, khóe môi Mạc Bắc cong lên không khống chế được.

Thẳng cho đến khi nghe được tên của ai đó, tươi cười thu liễm đi, nhấp môi làm một cái động tác trợn trừng mắt không hề hợp với khí chất, lúc sau ôm hộp cơm nghiêm túc ăn.

Lương thực tinh cùng với mì tương đen kiểu Bắc Kinh, do chính Tư Ninh Ninh làm.

Mạc Bắc nghĩ: Thật đáng tiếc nhà thanh niên trí thức ở khu bên này, độc môn độc hộ, giả sử nhà thanh niên trí thức mà sát vách Trần gia hắn không chừng sẽ mang hộp cơm đi dạo quanh, tốt nhất là trước mặt nam nhân kia, một ngụm một ngụm mà ăn.

Tặng hoa thì có gì hơn người? Tư Ninh Ninh nhận thì thế nào?"

Đây là Tư Ninh Ninh làm cho hắn.

Độc nhất vô nhị!

Mạc Bắc hai mắt sáng ngời, lấy mắt thường cũng nhìn thấy được hắn vui vẻ, giống như được gió xuân thổi qua.

Có câu nói như thế nào nhỉ?

Hmmm......Đúng rồi!

Thông suốt rồi, tinh thần cũng sảng khoái.

Chạng vạng tối gió nổi lên, đến tầm 7 giờ tối trời đã tối hẳn, gió càng lúc càng mạnh. “Ầm !” Tiếng gió kêu như tiếng khóc, nghe có phần dọa người.

Từ Thục Hoa đóng cửa chính lại, Tư NInh Ninh đem cửa sổ đang lắc lư đóng lại.

Cửa sổ bên này ban đầu được làm bằng kính mờ, đã lâu không ở nên đã sớm bị vỡ.

Lúc thanh niên trí thức từ thành đến thì thời tiết nóng nực, cho nên bọn họ không sửa chữa gì cả, cứ để vậy.

Tống Tiểu Vân thở dài: "Không biết nổi gió bao lâu, lớn như vậy thế nào mà ngủ được?"

Tưởng Nguyệt tiếp lời: "Cậu còn lo lắng không biết có ngủ được không. Tớ hiện tại đang suy nghĩ, căn nhà này kiên cố hay không, có sập hay không? Chao ôi ... Nếu cái kiểu này gió không nhỏ dần đi chúng ta cũng đừng nên ngủ, nghe thấy manh mối gì chúng ta nhanh chân chạy còn kịp."

Đang nói, Tưởng Nguyệt nhìn thấy Tư Ninh Ninh động tác leo lên giường phía đối diện, vội vàng la lên: "Tớ vừa nói xong, cậu sao lại nằm xuống rồi?"

Tư Ninh Ninh bất lực cực kỳ: "Vậy thì thế nào? Trong nhà có gió thổi mạnh như vậy, đèn dầu cũng không thể thắp sáng, cũng không thể ngồi ngây ngốc với nhau đúng không?"

Tưởng Nguyệt vừa nghe lời này liền không tìm được điểm nào để phản bác, lúc này Tư Ninh Ninh lại lên tiếng, nhưng là nói giỡn: “Nếu không chúng ta đều ngủ đi, cậu ngồi canh a, có động tác gì thì kêu lên một tiếng? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau bỏ chạy."

“Phốc ——” Từ Thục Hoa không nhịn được cười trước, cười hả hả, đẩy chậu rửa mặt xuống đáy giường, leo lên giường: “Tớ ban ngày mệt quá, sạch sẽ rồi đi ngủ đi ... Trong đội nhiều nhà đất nung không à còn chẳng lo lắng, nhà chúng ta là nhà gạch, lo lắng cái gì đâu?"

Tưởng Nguyệt còn đang giằng co, Tổng Tiểu Vân đẩy một cái: "Được rồi, ngủ đi! Được nằm ngủ sớm không có nhiều cơ hội lắm đâu.”

Mọi người xung quanh lần lượt lên leo giường đi vào giấc ngủ, Tưởng Nguyệt giậm chân, cũng leo lên giường.

Ở phía bên kia, phía bên nhà Triệu Hoành Binh:

Giữa trưa bị Triệu Quang Trụ cắt ngang câu chuyện, xong vội bắt đầu làm việc, chuyện về Tư Ninh Ninh vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện.

Sau khi tắm xong liền leo lên giường, Triệu Hoành Binh mặc một cái áo ba lỗ, hai tay ôm phía sau đầu, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, Triệu Hoành Binh nhìn Trần Liên Mễ đang ngồi bên giường ngâm chân, nói chuyện: "Chuyện hồi buổi trưa đang nói. Tôi còn chưa nói xong, để tôi nói cho bà nghe, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, có nghe thấy không?"

“Ai nha!” Trần Liên Mễ không kiên nhẫn phỉ nhổ: "Hiểu được, hiểu được!"

Trần Liên Mễ không vui khi nghe Triệu Hoành Binh nhắc lại chuyện này.

Một là Triệu Hoành Binh coi thường con trai bà, hai là bà nhìn trúng Tư Ninh Ninh làm con dâu, ý niệm thất bại, trong lòng tổng luôn cảm thấy tiếc nuối.

Một cô gái tốt như vậy không thể gả vào nhà bọn họ, tiện nghi cho người khác, nghĩ đến đây Trần Liên Mễ nghẹn muốn chết, tức đến răng cũng phải ê.

“Ai……”

"Bà thở dài cái gì? Tôi đang nói chuyện với bà đấy."

Trần Liên Mễ quay mặt sang một bên, trong lòng bực bội không thể tả: "Ông nói cái gì, vừa rồi nhớ con trai tôi không nghe thấy? Nói lại đi?"

Triệu Hoành Binh phải nhắc lại điều vừa nói: "Tôi nói với bà, thế hệ chúng ta đời này cứ vậy rồi, xấp nhỏ phải học chữ, phải đọc sách! Tôi thấy thanh niên trí thức Tư là người giỏi giang, biết chữ, có văn hóa, tính tình tốt, có khả năng dạy dỗ xấp nhỏ. Tôi a, tính toán phía sau đội làm ra một gian phòng học, mời thanh niên trí thức Tư làm giáo viên, dạy đám trẻ con đội chúng ta học chữ."

Triệu Hoành Binh nói một chuỗi dài, Trần Liên Mễ vẫn luôn không hé răng, cái bà vợ này, chắc lại đang thất thần rồi, đưa chân chọt chọt lưng bà vợ: "Sao bà không nói lời nào? Bà thấy việc này có thành không thành?"

Trần Liên Mễ không có văn hóa, chính sự bà nào dám chậm trễ, "chậc chậc" mấy tiếng, lau khô chân, đem chậu nước để dưới chân giường, xoay cả người đối mặt với ông chồng: "Ý này là ý tốt, nhưng bên ngoài nơi nơi đều đã nghĩ học, công xã nào có thể nguyện ý? Chẳng lẽ muốn làm lén lút? Vạn nhất có ai đó để lộ tin tức, người ta sang đây điều tra thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó đừng nói cuộc sống ra sao, mỗi một gia đình đều phải bồi đi vào."

Triệu Hoành Binh nghiêm túc nhíu mày, suy nghĩ một chút, nghiêm nghị: "Quy củ là chết, người là sống, làm sao có thể bởi vì một chút việc nhỏ đem cả một thế hệ người chậm trễ?"

Càng nói càng dõng dạc hùng hồn, Triệu Hoành Binh lăn lộn đứng dậy, ngồi xếp bằng, dùng tay vỗ vỗ đầu gối: "Chuyện này dù sao cũng phải có người đi một bước đầu tiên, người khác không dám bởi vì không có can đảm, tôi Triệu Hoành Binh chẳng có cái gì, chỉ có cái lá gan lớn này thôi."

"Buồn ngủ, ngủ, sáng mai ăn sáng xong tôi đi tìm đại đội trưởng."

Trần Liên Mễ biết tính khí của ông chồng, ổng mà bướng bỉnh lên rồi càng khuyên càng ngoan cố, cho nên đành đổi giọng điệu: "Vậy ông ngày mai ráng dùng đại đổi trưởng thương lượng, chuyện này muốn tính toán làm thì phải có kế hoạch."

"Tôi hiểu được, bà đem đèn thổi đi, tôi lười xuống giường …”

Trần Liên Mễ ra khỏi giường thổi đèn, cả căn phòng ngay lập tức tối sầm lại.

Sờ soạng lên giường, hai vợ chồng lẩm bẩm nói chuyện vài câu một hồi lâu:

"Ông nhích vào trong chút."

Sau một hồi sột soạt, Triệu Hoành Binh tiến vào bên trong: "Lúc này ông trời mở mắt, lúc cắt lúa phơi thóc không mưa, trồng xong bắp, đậu xuống mới mưa, đỡ phải gánh nước tưới ruộng, bà nói xem, cái này đỡ tốn được bao nhiêu công sức?"

……

Mưa vẫn chưa giảm cho đến khoảng 8 giờ tối, giống y như Tư Ninh Ninh dự đoán, mưa khá nặng hạt.

Mưa đáp xuống mái ngói, giống như âm thanh đá nhỏ bị vỡ "leng keng leng keng", Tư Ninh Ninh đang nửa tỉnh nửa mê bị cái động tĩnh này làm cho bừng tỉnh.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Sau khi Tư Ninh Ninh tỉnh lại, Tưởng Nguyệt cũng đã tỉnh, bị mưa nhỏ bắn vào trong phòng làm cho bừng tỉnh cái miệng la toán lên: "Sập? Sập nhà rồi à?"

Đang mê mê ngủ bị kêu to Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân cũng tỉnh lại, cả người từ trên giường đứng dậy, nheo nheo mắt trong bóng tối: "Làm sao vậy?"

Những giọt nước nhỏ li ti bị gió cuốn theo xối xả vào nhà, cùng với đó là mùi đất nặng nề bốc lên.

Phải biết hai bên cửa nhà thanh niên trí thức có hai cây cột lớn để trụ, mái hiên vươn ra ngoài ít nhất 80 cm, để mà nước mưa có thể vào nhà có thể thấy được gió thổi bao nhiêu mạnh.

Không có gì to tát, chỉ là mưa vào thôi.”

Tư Ninh Ninh giải thích, lần mò ra khỏi giường, lấy chậu rửa mặt dưới đáy giường ra vơ ra mấy bộ quần áo bẩn chưa giặt: "Các cậu có ai có dây thừng không?"

"Tớ có một bó ở đây này."

Từ Thục Hoa tìm thấy sợi dây trong bóng tối, cùng Tư Ninh Ninh đem quần áo cố định trên cửa sổ.

Cửa sổ quá lớn, cộng thêm quần áo của Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân mới miễn cưỡng che được đại khái.

Mưa không vào được, gió vẫn lọt vào như thường, thế nhưng ảnh hưởng không lớn, có thể thắp được dầu hỏa.

Tiếng mưa rơi làm tan biến cơn buồn ngủ của các cô gái, Tư Ninh Ninh đốt đèn dầu, căn phòng sáng lên, ánh đèn ấm áp nhấp nháy, vài người ngồi trên giường trò chuyện. Tư Ninh Ninh cảm thấy có chút buồn chán cho nên đào ra mấy mét vải lúc trước mang về từ trong huyện: "Khoảng thời gian trước tớ đi vào huyện, may mắn bắt được khoảng thời gian cửa hàng bách hóa giảm giá vải bố này, cả cuộn này 80-90 xu, 15-16 thước, tớ thấy thích hợp vừa vặn mua một khúc ...."

Tư Ninh Ninh viện cái cớ lấy vải ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment