Editor: Hye Jin
Quá trình làm ra quần áo không nhất thiết phải rõ ràng, nhưng đồ vật không không xuất hiện, một hai cái còn tốt chứ mà nhiều lần quá người ta sẽ cảm thấy đồ vật của cô giống từ trên trời rớt xuống, lâu dần khẳng định sẽ có người hoài nghi.
Suy cho cùng, số lần đi vào trấn là có hạn, hơn nữa gói hàng lớn như vậy cho dù có lên trấn mua hoặc là tìm cớ nói là người nhà gửi tới, nói tóm lại được bao nhiêu cơ hội ra ngoài thì lấy bây nhiều đồ ra vậy.
Tư Ninh Ninh lôi ra một sợi dây hoa oải hương màu hồng phấn, dày, dài nửa mét từ rương mây. Nhìn kỹ, nó không thực sự là một sợi dây, mà là sợi dây được tạo thành từ hơn chục sợi len, độ dài tương tự nhau, trung gian đánh hai cái nút cố định, vừa lúc khoảng cách giữa hai cái nút là một thước.
Những năm 1970, may vá phần lớn là sử dụng thước kẻ bằng gỗ, Tư Ninh Ninh không chắc liệu có thước dây có hay không, sợ lấy ra có nhiễu loạn cho nên lấy sợi len trong không gian làm tạm một cái thước để đo.
Lúc Tư Ninh Ninh lấy vải ra đã thành công thu hút sự chú ý của mấy cô gái: "Tớ không thể sử dụng nhiều như vậy, các cậu có ai muốn hay không? Tớ để cho các cậu giá 3 xu 8 một thước."
Sau khi nghe Tư Ninh Ninh nói xong ba cô gái cơ hồ là xông tới ngay lập tức: "Thật sự là 3 xu 8 sao?"
Giá vải gia công rẻ, không cần phiếu, cơ mà đâu phải khi nào cũng có, ngẫu nhiên sẽ gửi một lô đến Cung tiêu xã, hầu như bán hết sạch trong tích tắc, đoạt không kịp.
Thanh niên trí thức bị hạn chế ra vào, khó có thể bắt được thời gian, trấn còn không đi được nhiều chứ nói chi đến chuyện canh mua đồ ở cung tiêu xã. Trước mắt có cơ hội mua, đương nhiên đám người Từ Thục Hoa cao hứng động tâm, đến khi suy xét kỹ thì hơi do dự.
Tưởng Nguyệt rũ tấm vải ra vuốt nhẹ: "Giá cả vải gia công cung tiêu xã bán ra 4 xu mộ thước, cậu bán cho bọn tới 3 xu 8, cậu chẳng phải chịu thiệt sao?"
Từ Thục Hoa phụ họa: "Đúng rồi Ninh Ninh ạ, kỳ thật bốn xu một thước cũng có thể. Cậu đi xa mới mua được về, mua từ cậu bọn tớ đỡ đi đường xa."
Tống Tiểu Vân không nói, lại đứng ở đối diện cái bàn nhỏ bên giường, không ngừng gật gật đầu.
“Tớ mua cái này là mua cả cuộn, không phải mua theo thước .... Tính toán cẩn thận 3 xu 8 một thước. Aiya, các cậu nhanh lên, muốn thì nhanh tay tớ cắt ngay cho các cậu, nếu lát mà tớ cất vào rồi thì không dễ dàng mà lấy ra tới đâu á!"
Tưởng Nguyệt tính nhấm xác định Tư Ninh Ninh không có hại, cho nên chẳng ngượng ngùng gì nữa, nhấc tay tích cực: "Kia tớ muốn! 3 thước, không bốn đi!"
"Tớ cũng muốn một ít! Tớ không có nhiều tiền, lấy hai thước thôi."
"Tớ cũng muốn 2 thước."
Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân cũng lên tiếng muốn mua.
"Được rồi, đến từng người một!"
Tưởng Nguyệt lên tiếng trước nên Tư Ninh Ninh bắt đầu từ Tưởng Nguyệt.
Giũ tấm vải ra, kéo thẳng sợi dây len cho thẳng hàng với góc vải, ấn vải xuống bốn lần là được bốn thước, nghĩ nghĩ vải bố dễ dàng lẹm biên, nên phóng khoáng cắt thêm cho Tưởng Nguyệt nửa thước, để cậu ấy giữ vải đánh dấu lại.
Rồi từ rương mây lấy ra bộ kim chỉ, kéo, nhờ Từ Thục Hoa cùng Tống Tiểu Vân kéo căng vải ra, cắt vải.
Tưởng Nguyệt xong rồi cô tiếp tục cắt vải cho Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân.
Lúc sau đo thêm hai thước vải đúng nhu cầu của mình, cũng nhờ các cậu ấy hỗ trợ cắt vải, cuối cùng mấy cô gái thanh toán tiền mua vải, đem vải dư bỏ vào trong rương.
Chiều ngang của vải, tức là chiều rộng, thường là 110 cm, có loại 150 cm nhưng rất hiếm. Ở cung tiêu xã hay là cửa hàng bách hóa không bán theo chiều ngang mà bán theo thước.
Cuộn vải trong tay Tư Ninh Ninh có chiều rộng 110 cm, khổ vải theo quy cách là 110x34 cm, cắt khâu một chút dựa theo vóc dáng của cô gái có thể làm thành một cái áo, còn có thể dư lại một chút.
Vải bố mỏng, thoáng khí là ưu điểm, còn khuyết điểm đó là mỏng, có thể nhìn thấu bên trong.
Tư Ninh Ninh cắt hai thước vải, cũng đã tính toán trước, sau khi may xong áo, số vải còn lại có thể cách điệu chút ở những chỗ đặc biệt, có thể che đậy, còn đẹp nữa.
Lúc trước cô có tận hai cái áo ngắn, mà bởi vì cơ thể lớn lên nên bả vai, khuỷu tay bó sát, hoạt động không dễ chịu, có một cái lúc trước khi mà quét tước chuồng heo lúc đi qua hàng rào bị rách mất.
Cho nên giặt sạch xong bỏ trong rương mây không hề sử dụng, dạo gần đây mặc cái áo còn lại khá thường xuyên.
Xét đến cùng áo khoác bên ngoài nên mặc vào mùa xuân, hạ, thu, trời lạnh mặc thì ổn hơn, còn thời điểm nóng nảy thì mặc một cái áo đơn, kích cỡ rộng rãi ổn hơn rất nhiều ...
Tư Ninh Ninh nằm xuống bàn xếp xếp vải, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cái, so sánh đối chiếu với bản vẽ quần áo, cân nhắc cắt như thế nào mới được đây.
Ở đối diện, Tưởng Nguyệt gấp vải lại gói lại, nhìn thấy cảnh này, thở dài cảm khái: "Lúc trước còn nói cậu đem cái bàn này về trừ việc bỏ cây đèn dầu thì không còn tác dụng gì. Hiện tại xem ra ... Haizzz tớ về sau làm cái gì cũng phải xem cậu là tiêu chuẩn, cậu làm gì, chúng ta liền làm cái đó là được rồi, nhất định không thể thiệt thòi được."
Ở bên cạnh giường cô mà có cái bàn mà nói, hiện tại cũng có thể cọ ánh sáng mà làm thêm vài cái băng nguyệt sự.
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt, cười nói: "Cho dù không cắt quần áo, có một cái bàn để đồ cũng tốt mà. Hơn nữa phòng chúng ta nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, ở có vài người thôi, nơi chốn thu thập quy tắc một ít, ngày thường nhìn thật thoải mái."
Nếu là sinh sống trong một thời gian ngắn chắp vá một chút không có vấn đề gì.
Vấn đề là bọn họ là sống ở đây thật lâu dài, khẳng định muốn lấy thoải mái là chính.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Tưởng Nguyệt nằm lại trên giường chắp tay sau đầu, nghe lời này rất thấm thía: "Cậu nói rất có đạo lý."
Không biết đang suy nghĩ cái gì, Tưởng Nguyệt lại nói: "Vậy thì tớ lần sau đi thị trấn, cậu dẫn đường, tớ cũng đi tìm một cái bàn mang về."
"Được thôi!"
Tống Tiểu Vân đứng lên vỗ vỗ Tưởng Nguyệt bên giường bày tỏ lập trường: "Đến lúc đó chia đều, chúng ta đặt bàn như Ninh Ninh cùng Thục Hoa, hai mình dùng chung."
"Được."
Tư Ninh Ninh chưa bao giờ nghĩ đến việc trở về nhà của mình ở Bắc Kinh.
Tưởng Nguyệt thì gia đình gặp nạn, đã không còn cái gọi là nhà rồi.
Còn Từ Thục Hoa thì sao?
Gia đình cậu ấy đông chị em, còn tính toán dựa vào xuống đất tranh công điểm trợ giúp trong nhà, đương nhiên cũng không nghĩ về nhà.
Về phần Tống Tiểu Vân, ngay từ đầu bởi vì làm việc quá mệt, xác thực là rất muốn về lại trong thành, vậy mà qua hai tháng ở nông thôn, đã thích ứng được rồi.
Quan trọng mỗi ngày có thể ăn no được 7-8 phần, cùng mọi người vui vẻ ở với nhau, cẩn thận hồi tưởng thì quả thực thoải mái hơn nhiều so với ở nhà.
Ngoài ra, nếu có thể trở về thành phố, thì ngày thường bên đội sản xuất bên kia hoặc bên đại đội trưởng sẽ truyền ra tiếng gió chứ, bây giờ một chút tin tức đều không có, kia không phải thuyết minh trước mắt trở về thành phố vô cùng xa vời.
Dần dần, trong lòng Tống Tiểu Vân yên ổn, rồi cảm thấy ở lại cũng thật không tồi.
Mấy cô gái hoặc chủ động hoặc bị động mà đến nơi này, hiện tại đều thống nhất, tạm thời ổn định cuộc sống ở đây.
Từ Thục Hoa ngồi ở mép giường, chống má lên bàn, nhìn Tư Ninh Ninh bận rộn nghe mọi người tán gẫu, một lúc sau mới thở dài xúc động:
"Kỳ thực tớ cảm thấy ở đây tốt, chăm chỉ làm việc là có cơm ăn. Chúng ta xuống nông thôn làm việc không phải vì đền đáp tổ quốc sao? Hiện tại cấp đội sản xuất làm việc, về sau nộp thuế lương phân đi khắp cả nước, bao nhiêu người dân có thể hưởng thụ thành quả lao động của chúng ta, tớ cảm thấy rất có thành tựu."
Những khát vọng lớn lao hơn có chứ không phải là không, mà quan trọng nhất là có thể no bụng.
Từ Thục Hoa đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có thể làm bản thân mình tốt trước thì mới có khả năng chiếu cố được người khác.
Một hồi tự động viên mình, lại cổ vũ mọi người, Từ Thục Hoa vỗ tay lên bàn: "Có khổ hay không? Phải nghĩ về thời gian chinh chiến của các lão tiền bối cách mạng đổi lấy hòa bình ngày hôm này! Trồng trọt thì sao, nói không chừng chúng ta cũng có thể tạo ra tên tuổi! Có thể vì quốc gia giải quyết vấn đề đồ ăn, thêm một phần lực lượng, việc chúng ta đang làm là quang vinh!"
Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh bị Từ Thục Hoa làm cho ngơ luôn rồi, chưa có kịp phản ứng đâu, Tống Tiểu Vân đột nhiên đứng phắt dậy, nắm chặt tay giơ giơ lên: "Chỉ một tia lửa có thể thành một đám cháy to! Nhất định là như vậy!"
Tưởng Nguyệt lười biếng, nằm chổng vó đưa hai tay hai chân lên trời: "Ủng hộ các cậu ha!"
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, cũng theo phụ họa một câu: "Ừm ... Tớ cũng ủng hộ các cậu."
Xuất phát điểm thì hay nhưng cách thể hiện thì........ hmm hơi lố ... Khả năng đây chính là ý tưởng thuần khiết của người trẻ tuổi đương đại đi!
Tư Ninh Ninh từ tận sâu đáy lòng an ủi chính mình hai câu, sau đó thản nhiên tiếp nhận.
Như vậy cũng khá tốt.
Có tinh thần tốt, nuôi dưỡng ý chí, tương lai sẽ không quá mức gian nan, không thú vị.
“Ai……”
Tư Ninh Ninh đóng quyển tập lại đè lên vải, nới lỏng bím tóc rồi luồn năm ngón tay vào trong tóc, massage đầu nhìn về phía các cô gái trong phòng: "Tớ chuẩn bị đi ngủ, các cậu thế nào? Có muốn để đèn sáng không?"
Những người khác cũng đều đã buồn ngủ rồi, Tưởng Nguyệt vừa ngáp vừa uể oải vẫy tay: "Thổi đi, tớ cũng buồn ngủ ..."