Editor: Hye Jin
Ngọn đèn dầu vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, tầm nhìn bị cản trở, thính giác trở nên nhạy cảm hơn. Nóc nhà mưa đã bắt đầu nhẹ đi, giọt mưa "tí tách", nghe thật êm tai.
Đó là âm thanh của thiên nhiên ...
Tư Ninh Ninh mỉm cười cảm khái.
Mặc dù là giữa mùa hè, nhiệt độ giảm hơn bảy tám độ do mưa, đắp chăn mà vẫn cảm thấy lạnh căm căm.
Bung mềm, điều chỉnh tư thế khác để ngủ, thực mau nhắm mắt lại.
Nửa đêm không biết có còn mưa to hay không, đám người Từ Thục Hoa có thể thức giấc bất cứ lúc nào, Tư Ninh Ninh đêm nay không vào không gian, lười biếng ngủ một hơi đến sáng.
Sáng sớm, tiếng gà trống gáy vang, xóm làng sương mù mông lung bao phủ quanh núi, bước ra khỏi cổng sân cũ với một chiếc quần tây và đôi dép rơm: “Hắc, tối qua mưa chỉ một lát, không nghĩ tới mưa còn rất lớn!"
"Con lạch bên kia khẳng định dâng cao, đi thêm vài bước nữa, hướng cây cầu bên chỗ đó. Nói xong liền nhanh trở về, trong đội còn một đống chuyện đâu."
"Hiểu rồi!"
Triệu Hoành Binh buộc chặt quần áo, đội cái nón tre lao vào màn mưa và sương mù.
Cơn mưa mùa hạ đến nhanh đi cũng nhanh, tuy là tối qua mưa chẳng bao lâu, mực nước sông dâng lên tận nửa thước, các nơi ruộng nước cơ bản cũng dâng cao hơn nửa mét.
Bên chỗ thanh niên trí thức sáng sớm đã nhận được thông tri, đi đến những chỗ đồng ruộng, hỗ trợ dọn mương tắt nghẽn hoặc là giúp khơi thông cống rãnh cho ruộng lúa.
Nữ thanh niên trí thức thì ra ruộng thu hoạch dây leo khoai lang với các thím.
Khoai lang trồng xuống đất được chia thành các khu vực: phương Bắc trồng một năm một vụ, chủ yếu là khoai lang vụ xuân.
Phương nam một năm hai vụ, thời gian trồng tùy thuộc mỗi địa phương, chẳng hạn, đội sản xuất 3 gieo trồng vào khoảng tháng 3, 4 và tháng 7, 9. Thu hoạch vào thu và đông, được gọi là khoai lang vụ thu và khoai lang vụ đông.
Có nơi xuống giống gieo cấy khoai lang còn sót lại từ năm trước, khoai lang đội 3 còn chưa đến mùa thu hoạch, ruộng đồng xanh mướt, không thiếu những dây khoai lang.
Tư Ninh Ninh phụ trách chuồng lợn nên không cần phải đi theo, chờ lúc cô cho heo ăn xong thì vừa lúc bắt kịp Từ Thục Hoa và những người khác trở về ôm một bó dây khoai lang trở về.
Từ Thục Hoa đặt dây leo khoai lang lên bậc thềm rồi hớn hở giải thích: "Thím Liên Mễ nói cắt thành từng khúc nhỏ, hai ngày nay tranh thủ đất còn ẩm nhanh chóng cắm vào, đỡ phải gánh nước tưới ruộng."
Tư Ninh Ninh gật đầu, có lẽ là vì trời mưa nên chỗ nào cũng lầy lội, hôm nay anh em Hòa Cốc không lại đây.
Cô ngồi ở ngay cửa cọ cọ cái lớp bùn dưới giày, nghỉ một hồi cũng không có thu xếp gì, liền nói: "Tớ đây đi nấu chút nước ấm, lát nữa uống."
“Được rồi!” Từ Thục Hoa mỉm cười gật đầu, liếm liếm đôi môi đông cứng, quay đầu lẩm bẩm nói với Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân: “Thời tiết ở đây thật khó lường … Mấy ngày nay trời nóng đến mức khiến người ta choáng váng, ai ngờ mưa một trận xong lạnh như vậy, buổi sáng lúc mà xuống bùn giống y như là giẫm vào băng vậy á, rùng mình."
“Không phải sao?” Tưởng Nguyệt cởi giày ướt ra, rón rén trở về phòng, cầm chậu rửa mặt đi đến bên giếng: “Đêm qua lạnh căm căm, tớ tỉnh lại mấy lần luôn ấy, cuối cùng cuộn chăn lại ngủ mới an yên chút."
"Đó là giường của cậu và Ninh Ninh đối diện với cửa sổ. Cửa sổ gió lùa nên chắc chắn sẽ rất lạnh."
"Chúng ta có cần sửa lại cửa sổ không? Để xem phải làm như thế nào? Hiện tại đúng là nóng, mà cuối hè rồi, chẳng bao lâu nữa đến đông, không chừng chết cóng mất."
"Kia lát nhìn xem thử đi, ngày thường tắm rửa cũng vậy, tổng không thấy lấy quần áo vây lại được, trông thật kỳ cục."
Ba cô gái đi tới giếng, rửa sạch bùn đất trên bắp chân, đổ đầy một chậu nước vào chậu của Tưởng Nguyệt, sau đó đi chân trần trở ra cửa, rửa sạch chân bằng nước trong chậu rồi mới vào nhà.
Tư Ninh Ninh đang đun nước sôi, cô cắt thêm vài lát gừng bỏ vào nấu chung, cuối cùng lấy mấy cái ly làm từ ống trúc ra, đổ đầy từng cái một mang lên nhà chính.
Tống Tiểu Vân nhấp một ngụm: "Ninh Ninh, cậu cho gừng vào nước sao?"
“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, trở về phòng lấy trong túi may ra cái kéo nhỏ, cầm đầu ngồi ở băng ghế cắt đầu cắt dây leo khoai lang: “Nhiệt độ đã giảm mạnh, các cậu ngấm nước mưa trở về thì uống nước ấm chút cho ấm dạ dày, miễn cho cảm lạnh."
"Vừa rồi tớ có ngửi thấy mùi gừng, cơ mà uống không cảm giác được, còn tưởng là ảo giác ấy."
Tưởng Nguyệt uống một ngụm, kìm lại cái miệng nóng rực: "Cơ mà uống vào cả bụng đều ấm áp."
Tống Tiểu Vân cũng uống thêm một ngụm, đôi mắt ngấn nước của Tống Tiểu Vân cong lên sung sướng: "Ninh Ninh, lần nào cậu cũng suy nghĩ thật chu đáo."
“Nhất thời nghĩ đến thuận tiện thả hai nhánh vào. Áp dụng những thứ đọc được từ trong sách vào thực tế, có chuyện tớ biết có những chuyện tớ không biết. Dù sao ở chung với nhau, học tập lẫn nhau."
Lời nói của Tư Ninh Ninh được ba cô gái khác trong phòng đồng loạt tán thành.
Từ Thục Hoa cùng những người khác uống nước gừng, cảm giác ớn lạnh trên người cũng dần dần biến mất, từng người rời khỏi bàn, ngồi xổm bên cạnh Tư Ninh Ninh, cùng nhau kéo dây leo khoai lang làm việc, vừa làm vừa nói chuyện phiếm.
"Dây khoai có một ngọn chính, hai đến ba ngọn phụ, khi mà xuống tay dứt khoát chút, đừng để tưa ra, vậy mới dễ sống."
"Đều nhớ kỹ rồi a!"
"Một bó dây khoai lang lớn vậy, làm ra được bao nhiêu cây giống? Đội sản xuất của chúng ta có nhiều đất vậy sao?"
"Tớ nghe nói là xã viên đã giao xong thuế lương hết rồi í, còn lại lương thực hơi eo hẹp một chút. Lo lắng chúng ta năm nay cuối thu mới đến đây, thêm người, cuối năm lương không đủ phân. Đội trưởng dẫn người đi ra phía sau đội sản xuất khai khẩn thêm hai khối đất hoang."
"Thì ra là như vậy ..."
Thanh niên trí thức bận rộn bên này, Triệu Hoành Binh đi bộ gần cả tiếng đồng hồ đến nhà đại đội trưởng Cát Lĩnh La Quốc Khánh: "Yo, còn đang ăn đâu!"
La Quốc Khánh đang ngồi trên bàn, kẹp hai củ cải vừa mới tính kẹp ăn với nhau, thấy Triệu Hoành Binh tới cửa, đứng lên vỗ vỗ tay ý mời ngồi: "Tối hôm qua trời mưa, ngập lụt khắp nơi. Không phải ông vừa mới từ trong đất về à? Chuyện gì mà làm ông anh chạy một chuyến đến đây? Hoa màu trong đất đã hỏng hết rồi? Hay là cần thêm hạt giống?"
Trong quá trình nói chuyện, hai người cùng nhau ngồi xuống, La Quốc Khanh phản ứng: "Ông anh ăn không? Ngồi xuống cùng ăn đi, vừa ăn vừa nói."
La Quốc Khánh vừa nói vừa xua tay đi gọi bà vợ mình.
“Ăn đi, tôi ăn rồi” Triệu Hoành Binh vội vàng chặn cái tay lại: "Không phải chuyện ruộng đất hoa màu, chuyện về thanh niên trí thức."
Nghe nói không phải là chuyện ruộng, La Quốc Khánh cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, ăn mấy ngụm cho xong chén cháo, thu thập dọn sạch sẽ cái bàn, La Quốc Khánh rót một ly nước nóng đưa qua cho Triệu Hoành Binh: "Lại ai nháo?"
"Haiz, cái gì mà nháo sự hay không nháo? Thanh niên trí thức trong đội của tôi rất là tốt đấy.""
Triệu Hoành Binh âm dương quái khí ""chậc chậc"" không ngừng.
"Lạ thật, không phải chuyện đất đai, cũng không phải chuyện thanh niên trí thức nháo sự, lão Triệu ông nói một chút, sáng sớm thế này ông chạy tới đây làm cái gì?"
Hai ngày trước đi công xã vừa lúc đuổi kịp vụ chủ nhiệm công xã đang xử lý sự kiện hai thanh niên trí thức ẩu đả, La Quốc Khánh còn cảm thán mấy câu, may mắn không phải ở đội bọn họ.
Bây giờ Triệu Hoành Binh chạy thật xa tới, vừa vào cửa liền nói về chuyện thanh niên trí thức.
Chứng kiến vụ ở công xã , rồi sự tình Ngô Dũng trước đây, trong tiềm thức cảm thấy chính là thanh niên trí thức gây chuyện, vậy là lão Triệu nói không phải làm hắn tò mò không thôi.
Triệu Hoành Binh trong lòng đè nặng chuyện đại sự, đến nước còn chẳng rảnh mà uống chứ nói gì đến chuyện phí công phu đánh Thái Cực với lão La.
Đem toàn bộ sự tình cùng ý tưởng nói ra, Triệu Hoành Binh lấy ra một tờ giấy ố vàng từ lòng ngực, mở ra đưa cho La Quốc Khánh: "Ông đừng vội phủ quyết, trước nhìn xem!"
Nhìn khuôn mặt đen của La Quốc Khánh nhăn lại thành một bông cúc, Triệu Hoành Binh biết hắn suy nghĩ cái gì.
Cắt ngang đường rút lui của La Quốc Khánh trước, Triệu Hoành Binh ấn những ngón tay thô ráp chỉ chỉ lên tờ giấy: "Ông hiểu được con người của tôi, tôi ý tưởng khác không có chỉ mong ngóng mọi người đều tốt. Chuyện mẫn cảm tôi sẽ không nói, nhưng ông nhìn xem những chữ này đi."
"Nếu như đây không phải là đứa nhỏ có gốc rễ tốt, có thể viết ra những lời hay như vậy sao?"
Những gì Triệu Hoành Binh cho La Quốc Khánh xem là lời của bài hát mà Tư Ninh Ninh đã dạy cho Hòa Cốc, rồi Hòa Cốc dạy cho những đứa trẻ khác, chẳng qua là trên giấy không phải chữ viết tinh tế của Tư Ninh Ninh mà là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun.
Chính Triệu Hoành Binh đã "chép lại" theo tờ giấy mà Sớm Mầm đưa.
Trong hoàn cảnh hiện nay, ai dám nói đến chuyện học hành?
La Quốc Khánh lời từ chối trong cổ họng sắp tuôn rồi mà thấy được tờ giấy Triệu Hoành Binh viết, hắn lại chần chừ do dự.
Cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, La Quốc Khánh cau mày hỏi: "Đây là do một thanh niên trí thức viết ra? Thanh niên trí thức nào?"
“Thanh niên trí thức Tư, tên là Tư Ninh Ninh. ” Sợ rằng La Quốc Khánh nhớ không khớp người nên Triệu Hoành Binh miêu tả vài câu: "Là một nữ đồng chí, chính là đứa nhỏ xinh đẹp nhất."
“Ồ ồ, vậy thì tôi biết là ai rồi.” La Quốc Khánh gật đầu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay mà không thể rời mắt, thở dài xúc động một hồi: “ Không ngờ, ai có thể tưởng tượng được ...."
Thanh niên trí thức được chia xuống đội sản xuất ba, ngoại trừ đưa bọn nhỏ đến đó, La Quốc Khánh chưa từng gặp lại.