Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 220: Gây Rắc Rối

Chương 220: Gây Rắc Rối Chương 220: Gây Rắc Rối

Editor: Hye Jin

Bất quá với Tư Ninh Ninh, La Quốc Khánh có ấn tượng, nhưng ấn tượng đặc biệt phiến diện, tỷ như cô gái gầy gầy, ốm yếu, xinh đẹp, nhìn thôi hắn đã buông lời đánh giá đây không phải đứa nhỏ có thể làm việc.

Vì lý do này, trước đó La Quốc Khánh cũng đã dặn dò Triệu Hoành Binh, nhắc nhở Triệu Hoành Binh nên chăm sóc nhiều hơn cho các nữ thanh niên trí thức ...

Tư Ninh Ninh làm người như thế nào, La Quốc Khánh thực sự không biết.

Nhìn từ ngữ trên tờ giấy to, nếu Triệu Hoành Binh không nói, La Quốc Khánh sẽ không bao giờ tưởng tượng được nó là xuất phát từ tay Tư Ninh Ninh.

Nhìn thấy tâm tình của La Quốc Khánh có chút thay đổi, Triệu Hoành Binh nói tiếp: "Chúng ta quen nhau nửa đời người, hai người chúng ta đều biết tính tình như thế nào, tôi cũng chẳng gạt ông làm gì ... Ngay từ đầu ông đem người đẩy vào trong đội của tôi, là tôi không xem trọng bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, tôi xác thật cảm nhận được."

"Đều nói người quê không bằng người thành phố, đúng nhưng người ở thành phố cũng chia đến ba bảy loại đâu. Lúc trước cái thanh niên trí thức Ngô, ông thấy không? Hắn chính là một cái gai, trừ hắn ra những đứa nhỏ khác đều cực kỳ tốt."

"Giống như thanh niên trí thức Mạc đó. Tuy không nói nhiều nhưng làm việc nhanh nhẹ. Còn có Lý thanh niên trí thức, là một đứa nhỏ nhân hậu."

“Tất nhiên, muốn nói vẫn là thanh niên trí thức Tư là tốt nhất, người ta trình độ văn hóa cao, có thể làm việc, heo cũng có thể nuôi đến trắng trẻo mập mạp, làm chuyện gì cũng có thể làm đến gọn gàng, đẹp đẽ, người ta còn lớn lên xinh đẹp ...."

Triệu Hoành Binh phải bẻ từng ngón tay để nói cho La Quốc Khánh những ưu điểm của Tư Ninh Ninh, cuối cùng đột nhiên bổ một câu: "Cô gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp cũng là một ưu điểm, không thể bởi vì người ta lớn lên xinh đẹp liền phủ quyết thực lực của người ta, ông nói đúng không? Còn nói nữa người ta thế nào đi nữa cũng là một cô gái, chẳng nhẽ muốn lớn lên trông giống ông sao, người ta còn phải gả chồng đấy."

“........................”

! ? !

Lời thầm kín sâu trong lòng La Quốc Khánh: Lão Triệu, ta hoài nghi ông đang mượn chuyện mắng ta...

Nhìn thấy La Quốc Khánh vẫn đang nhăn lại mặt đen không lên tiếng, Triệu Hoành Binh thiếu kiên nhẫn, ngón trỏ gỏ vào mặt bàn, nghiêm nghị nói: "Dù sao chuyện chính là như vậy, tôi chỉ là một cái đội trưởng nho nhỏ, có thể nói liền nói tới đây thôi. Ông thì khác, lão La, ông còn là một đảng viên."

"Thế hệ trẻ là niềm hy vọng của tương lai, lúc này ông không đứng ra thì ai đứng ra."

"Ai, đi, đi đi, đừng có mà tân bốc tôi, cái lão già này."

La Quốc Khánh muốn phun tào, thu tờ giấy bỏ túi, đứng lên: "Ông hôm nay không vội thì đi cùng tôi đến chỗ công xã đi."

Việc này xác thật không dễ làm.

Nhưng Triệu Hoành Binh có một lời mà La Quốc Khánh tán thành.

Tương lai hy vọng…… chính là nằm trong tay thế hệ trẻ.

Mặc dù biết hy vọng xa với, hắn La Quốc Khánh vẫn quyết định đi công xã một chuyến, càng tốt hơn không làm cái gì.

Khuôn mặt thô ráp của Triệu Hoành Binh lộ ra một chút vui mừng, nhanh chóng đi theo phía sau: "Hôm nay không bận, không vội! Còn dư lại việc chờ mai nắng lên mới làm được ..."

Hai người người đàn ông giẫm lên con đường lầy lội hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được công xã, lại ở trước cửa gặp một đám người.

Lúc trước Triệu Hoành Binh có cùng La Quốc Khánh đi lên công xã, đại đội trưởng đội sản xuất khác đều nhận được mặt. Đối diện là đại đội trưởng đội sản xuất Chu Cương, Hồ Cường.

Hồ Cường đi theo sau còn một đội trưởng đội sản xuất, trừ người này ra phía sau còn mấy thanh niên.

Triệu Hoành Binh và La Quốc Khánh liếc nhau, có thể nhìn ra được mấy thanh niên kia đều là thanh niên trí thức.

Nhìn vẻ mặt của Hồ Cường, rõ ràng tới đây không phải là chuyện tốt, cho nên La Quốc Khánh chỉ khách sáo chào hỏi một câu: "Đồng chí Hồ Cường, anh cũng ở đây."

Hồ Cường bất đắc dĩ cười cười, thâm trầm vỗ vỗ vai La Quốc Khánh: "Ông bạn già, lúc trước phân phối thanh niên trí thức chê cười ông, hiện tại ...."

Khi La Quốc Khánh tiếp quản thanh niên trí thức, bởi vì Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh tranh cao thấp, các đội trưởng bên cạnh hắn đều cảm thấy La Quốc Khánh phải tiếp nhận không phải một cô gái nũng nịu, mà chính là con nhím, trong tối ngoài sáng trêu hoa ghẹo nguyệt, còn trêu chọc hắn hơn nữa ngày đâu.

Nghĩ đến điều này, Hồ Cường càng cảm thấy xấu hổ.

Lúc đó bọn họ trêu ghẹo, La Quốc Khánh đã nói gì?

Lúc đó La Quốc Khánh nói: "Các người hiện tại chê cười ta, về sau ai đau đầu nhất không biết là ai đâu!"

Ôi trời ơi lời này nói hay thật đó, con mẹ nó quá linh nghiệm!!

Hồ Cường lắc đầu, xua xua tay: "Ây thôi. Có thời gian rồi nói chuyện, tôi dẫn người vào trước."

Hồ Cường dẫn đầu đi ngang qua sảnh chính đại viện, tiến vào phòng làm việc của chủ nhiệm công xã.

La Quốc Khánh thấy Hồ Cường đang vội vàng nên không nói gì, lôi lão Triệu chờ ngoài cửa, tính toán chờ Hồ Cường xử lý xong chuyện rồi thì bọn họ lại đi vào.

Tuy nhiên, trong khi chờ đợi, hai người đàn ông to bự ngồi ở bậc thang, ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau nghiêng mắt nhìn nhìn vào trong:

Triệu Hoành Binh meo meo lên tiếng trước: "Lão La, vừa rồi ông có thấy không? Ngô Dũng đang ở bên trong."

La Quốc Khánh đã tiếp xúc với Ngô Dũng nhiều lần hơn những thanh niên trí thức khác, đó là lần hắn đem Ngô Dũng điều đi.

Lúc đó La Quốc Khánh không nhìn chằm chằm vào Ngô Dũng, đại đội còn biết bao nhiêu là chuyện. Đưa người đi thì ném người ra sau đầu, nghe thế nghiêng người sát bên phía Triệu Hoành Binh, hạ giọng thật nhỏ, giọng điệu vui vẻ khi có người gặp họa: "Lúc trước tôi tới công xã nhận thanh niên trí thức, lão Triệu ông biết không, Hồ Cường kia là đắc ý nhất, chê cười tôi nhận đều là cái gai, ông nhìn hắn đi, haha đức hạnh đó? Hắc!"

La Quốc Khánh cười cười, ý vị không rõ.

Đang nói thì trong phòng truyền đến tiếng mắng của Lý Đức Khôn vang lên: "Lần này là ai cầm đầu."

"Chủ nhiệm, chính là cái người được chuyển đi .... chậc.."

Trong phòng Hồ Cường rất bất lực, giải thích một câu xong bỗng nhiên lên tiếng: "Thanh niên trí thức Ngô, nếu cậu cảm thấy ở đại đội cùng tôi nói không rõ được vậy thì cậu tự mình nói với chủ nhiệm đi, nhìn xem lời tôi nói với cậu trước kia là có phải sự thật hay không? Có giấu giếm gì không?"

Hồ Cường lời nói đầy bất lực và phẫn nộ, nghe lời này giống như lúc trước có người hắt nước bẩn lên người hắn vậy.

La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh nhìn nhau đầy hoài nghi, đồng thời trong lòng nảy sinh một ý nghĩ: bọn họ đây cũng không phải là trốn góc tường nghe lén đâu a!

Hồ Cường biết bọn họ đang ở ngoài cửa, căn bản phòng đã không cách âm rồi, chưa kể cửa còn mở toang ...

Ánh mắt hai người chạm nhau, giọng nói kiên quyết của Ngô Dũng từ trong phòng vang lên: "Chủ nhiệm Lý, lần này thật sự không ít người cố tình gây sự. Chúng tôi đều là người thành phố xuống nông thôn, từ nhỏ chính là đọc sách viết chữ, chưa trải việc nhà nông, đội trưởng sản xuất yêu cầu chúng tôi làm việc, chúng tôi thực sự rất khó xử."

"Đúng vậy, tay tôi là cầm bút, làm sao mà cầm cuốc được chứ?"

"Vâng, đúng vậy, đúng vậy!"

Cùng nhau đến là mấy thanh niên trí thức tích cực phối hợp với Ngô Dũng.

Lý Đức Khôn ngồi trở lại ghế trước bàn dài, nhìn Ngô Dũng ngoài thì cười lòng lại lạnh căm căm: "Vậy đồng chí nói nghe xem? Đồng chí không muốn xuống đất, vậy muốn làm gì? Trở về thành phố?"

Từ "trở về thành phố" làm cho Ngô Dũng phải chấn động, kích động là người đi lên trước một bước: "Không sai?"

"Chủ nhiệm Lý, chúng tôi đến nông thôn với mục đích xây dựng, chứ không phải làm nông nghiệp. Hơn nữa, chúng tôi học hành thì cần phải làm việc phù hợp với kiến thức, chủ nhiệm đem chúng tôi những người đọc sách ở đây có ý tứ gì?"

Có lẽ nhận ra rằng mình quá mức kích động, Ngô Dũng dịu đi một chút, tiếp tục nói: "Chúng tôi không thể làm công việc đồng áng, xuống đất càng thêm phiền toái cho mọi người thôi. Tóm lại, vì để mọi người đều tốt, thỉnh chủ nhiệm tranh thủ cho chúng tôi một vị trí để được trở về thành."

Khuôn mặt của Lý Đức Khôn ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía những thanh niên trí thức khác phía sau Ngô Dũng: "Theo tôi biết, trước khi thanh niên trí thức của Ngô được chuyển đến đại đội Chu Cương, các đồng chí đã làm việc rất tốt, hiện tại các đồng chí đều cùng một ý tưởng với cậu ấy, đúng không?"

“Đúng, đúng.” Ba nam thanh niên trí thức khác ngập ngừng gật đầu rồi nhìn nhau thất thần: “Chủ nhiệm Lý, chúng tôi đều thấy thanh niên trí thức Ngô nói đúng, chúng tôi là học văn hóa, cho dù có thể làm việc thì như thế nào? Tốc độ, hiệu suất đều không đuổi kịp những người xuất thân nông dân. Chúng tôi ở thành phố đọc sách nhiều năm, trong lòng có khát vọng rộng lớn, vì để đền đáp tổ quốc, không phải là trồng trọt!"

Thấy những thanh niên trí thức này ở công xã còn không biết thu liễm, Hồ Cường cùng đội trưởng sản xuất Chu Lợi Dân phải sợ đến phát hoảng, sợ Lý Đức Khôn đem sự tình gán lên người bọn họ, cảm thấy bọn họ một chút việc nhỏ cũng áp không được.

Về phần Lý Đức Khôn, nghe những nam thanh niên trí thức này mở miệng là "người đọc sách" mở miệng là "nông dân", cho dù biết đó là Ngô Dũng lén kết bè kết phái thì trong lòng vẫn không thể nào cao hứng được, đập tay lên bàn cái "bang", hù mọi người phải run run.

Lý Đức Khôn đứng dậy, nghiêm giọng mà quát: "Người đọc sách? Các người cũng gọi là người đọc sách à? Ta thấy các người đọc được bao nhiêu sách đều vào bụng chó cả rồi. Ngay cả vĩ nhân đều ca tụng nông dân, như thế nào các người cảm thấy bản thân đặc thù? Nông dân không bằng các người? Không có ngàn người nông dân này, các người trở về thành thì ăn cái gì? Uống cái gì? Tất cả đều không phải là do nông dân cung cấp à?"

Bình Luận (0)
Comment