Editor: Hye Jin
Lý Đức Khôn vỗ bàn một cái tát thật lớn, đừng nói người trong phòng bị hoảng sợ, hai người đàn ông ngồi ngoài bậc thang cũng phải hoảng sợ.
"Đây là tức không nhẹ ..." La Quốc Khánh thở dài than vãn, thấp giọng hỏi Triệu Hoành Binh: "Ngô Dũng từng ở đội sản xuất ba của ông, có phải cũng giống bây giờ không?"
Triệu Hoành Binh cân nhắc một hồi, nhỏ giọng trả lời: "Cũng không có mà khoa trương đến mức này. Cái này chắc là do người chung quanh đi, nếu mọi người đều là đồng chí tốt, thì một cái gai cũng ngượng ngùng không nhấc lên sóng gió gì.”
La Quốc Khánh "ồ" một tiếng rồi ngồi thẳng trở lại, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Trong phòng, Lý Đức Khôn không cho mọi người cơ hội lên tiếng, Ngô Dũng châm ngoì, Lý Đức Khôn còn không nhìn ra à, hung thần ác sát mắng một hồi, hòa hoãn lại: "Các người muốn về thành đúng không? Tôi có thể lý giải, nơi này của tôi hiện tại xác thật có một danh sách trở về thành."
“Thật sao, chủ nhiệm Lý!” Cùng với Ngô Dũng, bốn nam thanh niên trí thức đều rất phấn khích .
"Tất nhiên." Lý Đức Khôn cười hiền hậu, trong mắt hiện lên một tia thần sắt không rõ, một lúc sau mới khó xử lên tiếng: "Tôi chỉ có một vị trí, các người hiện tại bốn người đều muốn về thành. Danh ngạch phân cho ai tôi xác thật không có kết luận, nếu không như vậy đi, các người cùng nhau tới công xã, quan hệ nhìn không tồi, các người tự mình thương nghị đi."
Bốn người đầu tiên là ngơ ra rồi gần như đồng thanh nói: "Cho tôi!"
“……”
“……”
“……”
Bốn người hai mắt nhìn nhau, nguyên bản là đoàn thể kiên cố không phá vỡ nỗi, nháy mắt tan ra.
“Tớ là con duy nhất trong nhà, về sau còn phải phụng dưỡng cha mẹ! Lưu Khải, cậu làm việc bảo thủ nhất. Tớ nghĩ cậu nên ở đây xây dựng nông thôn đi!"
"Đừng nói nhảm! Đừng tưởng rằng tớ không biết, nhà cậu có sáu chị em gái! Lần trước cậu rớt hộ tịch tớ đã xem qua hết rồi!"
...
...
Một trò khôi hài kéo thành một trò khôi hài khác, Lý Đức Khôn lười ứng phó, lại đập cái bàn mắng lớn: "Các người lại đây trên lưng đều mang theo nhiệm vụ, hiện tại thành cái dạng gì đây? Muốn về nhà, tưởng đi qua được cái ngưỡng cửa là có thể về nhà? Coi chỗ này muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Cả nửa buổi sáng, chỉ vì chuyện này mà trì hoãn tận một tiếng đồng hồ, tính khí của Lý Đức Khôn tốt đến mấy cũng nổi lên: "Lăn hết đi, trở về! Lần tới lại xảy ra cái loại chuyện vớ vẩn này, xem lão tử có trị các người hay không? Về thành? Về cái rắm! Lần tới là vào cục cảnh sát nhận giáo huấn đi!"
"Một đám thanh niên trai tráng, chút khổ chịu không nổi, chút xíu mệt mỏi chịu không nổi, tôi đây còn mất mặt thay các cậu."
Ngô Dũng cùng những thanh niên trí thức có liên quan, Hồ Cường và Chu Lợi Dân bị Lý Đức Khôn mắng mỏ một hồi, tiện đà tống cổ ra khỏi phòng làm việc.
Đám Ngô Dũng bị mắng xối xả đi về, hại Hồ Cường và Chu Lợi Dân bị liên lụy một hồi thóa mạ, lúc sau còn bị đuổi trực tiếp ra ngoài phòng làm việc, có thể nghĩ xem sắc mặt bao nhiêu khó coi?
Vừa rồi có lời cảnh báo của Lý Đức Khôn, lúc này mấy thanh niên trí thức có phục hay không phục cũng không dám nhiều lời nửa câu, xám xịt rời đi, đi theo Hồ Cường cùng Chu Lợi Dân về đội sản xuất.
Thấy vậy, La Quốc Khánh đứng dậy, vỗ vỗ cái mông: "Đi thôi, đến lượt chúng ta."
Người đàn ông thô kệch Triệu Hoành Binh gãi đầu, trên khuôn mặt nhăn nheo đầy do dự: "Lão La, ông có muốn đợi thêm một chút không? Chủ nhiệm Lý đang nổi cơn thịnh nộ, chúng ta lúc này đi nhất định bị mắng."
La Quốc Khánh nở nụ cười kỳ quái nhìn ông bạn già: "Sao? Lúc này lão Triệu ông sợ bị mắng, trên đường đến đây ông nói cái gì?"
Triệu Hoành Binh giận dỗi ném cái ánh mắt xem thường, không nói nữa.
Hai người chân trước chân sau bước vào phòng, La Quốc Khánh cười và hô khẩu hiệu: "Phương đông không sáng, phương tây sáng, phương nam không sáng còn phương bắc! Chủ nhiệm Lý."
Lý Đức Khôn vừa mới kìm nén tính khí, đào hồ sơ của Ngô Dũng và mấy thanh niên trí thức kia ra, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên. Nhìn thấy La Quốc Khánh còn một người sau lưng, dịu đi một chút, cất hồ sơ lại vào ngăn kéo, đứng dậy: "Đội trưởng La, đồng chí Triệu Hoành Binh, các người lúc này lại đây là?"
"Là chuyện thanh niên trí thức ..." La Quốc Khánh vừa nói một tiếng, nhìn thấy Lý Đức Khôn nhăn mày cau có vội xua tay giải thích: "Chủ nhiệm Lý, chúng tôi khác với Đội trưởng Hồ, chúng ta là nói chuyện khác."
Lý Đức Khôn dịu đi một chút, duỗi tay dẫn hai người ở ngồi xuống cửa sổ bên cạnh ghế rồi bắt đầu nói đến chính sự.
La Quốc Khánh giải thích ý định của mình, trước đó không quen trình tờ giấy từ Triệu Hoành Binh lên.
Để tăng cơ hội thành công, Triệu Hoành Binh còn luyên thuyên đem những chuyện ngày thường Tư Ninh Ninh làm nói một hồi.
Lải nhải hơn nửa giờ, Lý Đức Khôn đã hiểu rõ được vấn đề.
Thành thật mà nói, trong tình huống hiện tại, chuyện này thực sự rất khó xử lý, nhưng nhìn những dòng chữ viết trên giấy, Lý Đức Khôn cau mày, lâm vào trầm mặc.
Lý Đức Khôn đặt tờ giấy ố vàng lên bàn, nâng niu vuốt phẳng tờ giấy, một luồng khí xuyên qua lồng ngực, hắn cảm thấy ngay cả hơi thở mình thở ra cũng đều run rẩy.
Có thể nhiều người không rõ, hoặc thậm chí không hiểu, tại sao một vài ca từ lại có thể có tác động lớn đến cảm xúc đối với Triệu Hoành Binh, Lý Đức Khôn và cả những người khác đến nhường ấy?
Đó là bởi vì họ đang sống trong thời đại hiện tại, hoà bình này là bao nhiêu người anh dũng đổ máu, dùng mạng mà đổi lấy.
Họ có thể chẳng có văn hóa gì to lớn, nhưng tiếp thu sự giáo dục từ nhỏ, đó là lòng biết ơn, mà những dòng chữ được ghi lại bằng nét chữ như giun đây càng thêm nổi bậc ký ức đã khắc sâu vào xương cốt, mấy câu tương truyền lúc đó, kỳ thật bọn học cũng không có tận mắt nhìn thấy hình ảnh khốc liệt trên chiến trường, mà giờ đây hiện ra trước mặt đặc biệt sinh động, làm người ghi khắc và trân trọng, đồng thời răn dạy hậu bối không ngừng vươn lên.
Hay cho câu "Ta con cháu Trung Hoa đổ máu không rơi lệ".
Hay cho câu "Niềm tin kiên định như sắt. Không sợ khổ, không sợ mệt. Ghi nhớ lòng quả cảm liệt sĩ cách mạng",
Hay cho câu "Lớn lên xây dựng đất nước ..."
“Đều là thanh niên trí thức, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?” Lý Đức Khôn xoa xoa cái trán, lau đi nước mắt nơi hốc mắt.
Những lời hay, lời kích động nhân tâm thế mà được viết bằng những nét chữ xấu xí như vậy, tổng cảm thấy không hoàn mỹ, Lý Đức Khôn từ trong ngăn kéo lấy ra bút máy cùng một quyển tập màu đen, chép lại một lần, sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, hắn ngẩng đầu, nhìn La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh: "Việc này không phải là không làm được. Hai đồng chí hạ quyết tâm tôi sẽ cho hai người một cái ý tưởng."
Triệu Hoành Binh lo lắng xoa xoa tay: "Chủ nhiệm Lý, anh muốn như thế nào thì cứ việc nói, đội sản xuất chúng tôi nhất định tích cực hợp tác, đúng không? Đại đội trưởng."
Nói rồi vươn tay đẩy La Quốc Khánh ra phía trước, Triệu Hoành Binh nghiêng đầu nặn ra mấy chữ thúc giục: "Anh còn nhăn nhó đau khổ làm gì? May bày tỏ lập trường đi."
La Quốc Khánh trừng mắt lườm Triệu Hoành Binh, mặt đen mà cười ha hả nhìn Lý Đức Khôn, chờ.
"Trong điều kiện hiện nay, chắc chắn không thể mở trường học, nhưng nếu có tâm muốn làm, có thể mở một ban xóa nạn mù chữ."
Lý Đức Khôn nói và lấy ra một cuốn sổ khác hắn dùng để ghi chép trong các cuộc họp từ trong ngăn kéo của mình. Mở cuốn sổ và lật vài trang, hướng về La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh nói chuyện: "Vì để nâng cao trình độ văn hóa của nông dân ở nông thôn, nếu đạt chỉ tiêu mỗi cái đại đội thành lập một ban xóa mù chữ, không riêng gì dạy trẻ con biết chữ, người lớn cũng phải tham gia."
"Tôi mới nhận lệnh đi họp ở huyện hai ngày trước, tôi vốn định gọi các đội trưởng sản xuất ngày mai lại đây mở hợp, sáng nay mưa liền chậm trễ một chút, lại thêm vừa rồi chuyện của đại đội Chu Cường làm trì hoãn ..."
Lý Đức Khôn khép lại quyển tập: "Chuyện đó là có khả năng, chuyện gì làm được, không làm được hai người đều đã rõ ràng, mặc khác chính mình cân nhắc, đừng làm quá mức khiến mọi người khó khăn là được."
La Quốc Khánh làm việc ổn thoả, Lý Đức Khôn tin tưởng được.
Về phần Triệu Hoành Binh, bởi vì đội bảo an trong đội sản xuất, công xã vài lần khen ngợi người, Lý Đức Khôn đương nhiên nhận thức, cũng biết phẩm tính Triệu hoành Binh làm người đúng mực, cho nên chỉ điểm như vậy, không có nhiều lời hơn.
Triệu Hoành Binh đứng dậy sau lưng La Quốc Khánh, cảm ơn Lý Đức Khôn vài lần, định về với La Quốc Khánh, nhưng vừa bước ra khỏi cửa Triệu Hoành Binh đột nhiên dừng lại.
"Đi a, sao đứng bất động?"
“Chờ một chút!” Triệu Hoành Binh quay lại, thẳng người thành thành thật thật hỏi: "Chủ nhiệm Lý, về cái ban xóa mù chữ tôi có thể xin thêm vài điểm được không?"
Lý Đức Khôn vừa định hỏi "muốn xin cái điểm gì" thì thấy Triệu Hoành Binh đưa tay chà vào nhau:
"Tỷ như trợ cấp chẳng hạn."
“……”
“……”
Lý Đức Khôn và La Quốc Khánh đồng thời sửng sốt .
Không khí hoãn hoãn, La Quốc Khánh mở miệng trước: "Công xã bên dưới có bao nhiêu đại đội, mỗi đại đội bên dưới bao nhiêu đội sản xuất, nếu tin trợ cấp tài chính thì cần biết bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu, Triệu Hoành Binh, ông ..."
La Quốc Khánh vốn dĩ muốn biến tướng lời nói nhắc nhở Triệu Hoành Binh một chút, nào biết lời còn chưa nói xong thì người đã "haha" nở nụ cười: "Kia làm sao có thể giống nhau được?"
Trong đội bao người được đi học chứ, trình độ văn hóa không bằng được thanh niên trí thức từ thành về, nếu thành lập ban xóa mù chữ thì lão sư khẳng định là thanh niên trí thức.