Editor: Hye Jin
Nghĩ đến đây, Triệu Hoành Binh có điều muốn nói: "Có thanh niên trí thức nào trong toàn bộ đội sản xuất về thành, nào có người nào có thể so sánh được với thanh niên trí thức Tư đúng của đội chúng tôi? Đừng nói đến chuyện bài hát kia, nói một sự kiện khác đi! Lần trước ngày mùa vội vàng, nữ đồng chí trong đội vội đến đầu tắt mặt tốt, sợ con cái trong nhà nghịch nước rơi vào sông, chào hỏi thanh niên trí thức Tư, hỏi người ta xem có nguyện ý dạy con cái nhà họ biết chữ hay không? Vốn chỉ là lời nửa thật nửa giả, nhưng mà người ta thì sao? Thanh niên trí thức Tư làm việc nhà nông không hề chậm trễ, còn dạy dỗ mấy đứa nhỏ đàng hoàng."
"Có câu nói thế nào nhỉ? Cơ hội luôn dành cho những người có năng lực! Tôi cho rằng những thanh niên trí thức trong đội của chúng tôi chắc chắn rất xuất sắc. Vì lợi ích của những thanh niên trí thức ưu tú, cũng vì bọn nhỏ trong đội, tôi lấy danh nghĩa đội trưởng đội sản xuất hướng chủ nhiệm xin trợ cấp."
"Nếu có danh ngạch trợ cấp, thỉnh chủ nhiệm giúp đỡ."
Khi đội sản xuất có việc muốn lên tiếng là sẽ câu thông với đại đội trưởng, đại đội trưởng thấy sự tình được mới báo lên trên, không có chuyện vượt cấp.
Bây giờ Triệu Hoành Binh ông đang ở đứng ở công xã, để tránh về sau phải truyền lời hoặc là xảy ra sự cô, hắn cần thiết đem toàn bộ ý tưởng cùng lợi hại toàn bộ nói ra, như thế mới tranh thủ được càng nhiều tài nguyên.
Lý Đức Khôn im lặng một lúc, sau khi suy xét kỹ lưỡng, mới gật đầu : "Việc này tôi hiểu được, hai ngày nữa họp xong, thu nhận được ý kiến các đại đội trưởng khác, tôi sẽ thông nhất thuyết minh ở huyện, còn những chuyện khác các người trước tiên về chờ thông tri đi."
Nghe vậy, người vừa còn cứng đầu cứng cổ Triệu Hoành Binh cười cười, cong eo. Kiên cường đâu không còn trông thấy nửa: "Kia cảm ơn chủ nhiệm, cảm ơn chủ nhiệm, tôi đại biểu cho toàn thanh niên trí thức ở đội cảm tạ, chờ đến lúc đó ban xóa mù chữ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh."
Từ công xã ra tới, Triệu Hoành Binh xem như bỏ đi được một cọc tâm tư, khóe miệng còn chưa có cười đâu đã bị La Quốc Khánh ủ rũ trừng mắt.
Triệu Hoành Binh bật cười khoác vai La Quốc Khánh, hai người thân mật mà trở về: "Lão La, đừng trách tôi vừa rồi nói nhiều, ông biết tôi nghĩ gì. Ông nói đi lời này chúng ta không nói thì ai nói đây?"
"Ông nha là đại đội trưởng, quản bên dưới mười mấy cái đội sản xuất nhỏ, tôi lại không giống, năng lực hữu hạn, quản không nổi, cũng chỉ có thể quản những người trong đội mà thôi," Triệu Hoành Binh nói, thở dài và vỗ vai La Quốc Khánh, chỉ mong ông bạn già thông cảm.
Làm sao mà La Quốc Khánh lại không biết tính cách của ông bạn già này?
Sau một hồi im lặng, La Quốc Khánh thở dài: "Ông nói dù sao ông cũng là đội trưởng sản xuất, còn dám mở miệng đòi tiền công xã, ông nói cái này kêu là cái gì? Chủ nhiệm công xã tám phần mắng ông không biết xấu hổ."
Triệu Hoành Binh thuận thế thu hồi cánh tay: "Mặt mũi chẳng có thể làm thành cơm mà ăn, tôi không biết xấu hổ đó thì sao? Ai muốn mặt mũi thì muốn, chờ đám nhỏ đội sản xuất của tôi xuất sắc đi, hừ để cho bọn họ khóc!"
Nói xong cất bước liền đi.
La Quốc Khánh biết Triệu Hoành Binh tính khí lại nổi lên, cau mày đi theo phía sau: "Ông xem ông, xem ông đi! Nói ông cái gì à? Già đầu mà còn ngoan cố."
Giữa chừng cùng La Quốc Khánh tách ra, Triệu Hoành Binh đang suy nghĩ về công việc của đội và địa điểm của lớp học xóa mù chữ. còn chưa kịp bước vào nhà, uống một hớp nước, một người đàn ông cao lớn đi vào cửa.
"Chú."
Triệu Hoành Binh ngừng rót nước: "Ai, A Lãng à, chuyện gì?"
"Lúc sáng cháu đắp mương dưới chân núi sau bắt được một lứa thỏ. Con lớn phỏng chừng là bị dọa, đụng phải cây ...."
Hoắc Lãng nghiêng người, đặt sái sọt lên bàn chính, lật bên trong cho Triệu Hoành Binh nhìn vào trong: "Tận 5, 6 con thỏ con, chẳng được bao lớn. Cháu nghĩ để nó ở bên ngoài cũng không sống được liền mang về."
Trên núi gà rừng, thỏ đều thuộc sở hữu của công, theo quy định không được đánh bắt, săn bắt tùy tiện, nói chung nếu bị bắt trong trường hợp đặc biệt hay gì thì giao cho đội sản xuất xử lý.
Hoắc Lãng nói lời này trăm ngàn chỗ hở, thế mà không ngăn được lòng tin của Triệu Hoành Binh.
Con thỏ lớn đồng tử đã giãn ra, thân thể cứng đờ, thỏ con thì còn sống, to cỡ bằng nắm tay.
"Đoán là tối hôm qua mưa to đến ngập hố, đứa lớn mang đứa nhỏ ra ngoài kiếm thức ăn, vừa lúc cháu đuổi kịp."
“Chỉ là mấy con thỏ nhỏ này nhỏ quá, đánh giá chưa tới 10 ngày, thả cũng chết, mà nuôi cũng khó sống ..."
Triệu Hoành Binh suy nghĩ một lúc, Hoắc Lãng trước tiên lên tiếng trước: "Vậy thì để cho thanh niên trí thức Tư nuôi thử xem."
"Lương viện sĩ trước đó mang hết mèo cho em ấy, đánh giá là có hiểu biết ở phương diện này."
“Chuyện này đi .... xem được." Không cần Hoắc Lãng nhiều lời Triệu Hoành Binh cũng đã đoán ra gần hết.
Chỉ không đợi trong chốc lát, Triệu Hoành Binh lại cau mày, phất tay để cho Hoắc Lãng ngồi xuống bàn, nói: "Chuyện này có phải cần cân nhắc một chút không?"
Công việc thường ngày của Tư Ninh Ninh không nặng nhọc nhưng lại rất vụn vặt.
Chuẩn bị an bài người làm giáo viên ban xóa mù chữ. Triệu Hoành Binh trong tiềm thức cảm thấy quá ngượng ngùng, cảm giác chuyện gì cũng đẩy cho người ta, nếu là nam đồng chí còn đỡ một chút, người ta là một cô gái còn chưa có lớn.
Tư Ninh Ninh có nói muốn nuôi thỏ, Hoắc Lãng ghi tạc chuyện này trong lòng, mà hắn không thể nói với Triệu Hoành Binh được, bằng không chú ấy sẽ hoài nghi lý do vừa rồi.
“Vậy thì hỏi trước, nếu thanh niên tri thức Tư không chăm sóc được cho chúng nó thì cháu thu trước, chờ nuôi lớn rồi thả."
"Được rồi, vậy thì được rồi."
Nói đến đây, Triệu Hoành Binh biết Hoắc Lãng là người nhìn xa trông rộng, nhìn thấu thiên hạ, nhịn không được đề cập đến chuyện công xã lúc sáng: "Ý tứ của công xã là mọi người nhận thức mấy chữ được rồi, nhưng mà ý tưởng của chú, đội sản xuất của chúng ta sẵn có thanh niên trí thức ở, kia đều là người làm công tác văn hóa... Cháu nói xem người tài năng đặt ở trước mắt, sao có thể che đi ánh sáng, đúng không?"
Triệu Hoành Binh đặt tay lên bàn quơ quơ: "Này muốn làm phải làm cho thật tốt."
“Chú đã có tính toán rõ ràng rồi, vậy cứ theo ý đó mà làm thôi.” Hoắc Lãng gật đầu: “Chuyện này mọi người có lợi, chắc chắn mọi người sẽ hết lòng ủng hộ. Còn những chỗ nào cần yêu cầu đội bảo an phụ một chút thì chú cứ nói."
Có những lời của Hoắc Lãng, Triệu Hoành Binh trong lòng kiên định hơn rất nhiều: "Được rồi để chú cân nhắc, nhìn xem là dọn ra phòng trống tu sửa một chút hay dựng lên một căn phòng mới ...."
"Về phần con thỏ này, một mình cháu nuôi hai đứa nhỏ Trần gia chẳng dễ dàng, che chắn cho kỷ mang về ăn, để hai đứa nhỏ giúp đỡ nuôi, chờ quay đầu lại hỏi thanh niên trí thức một chút."
"Thay mặt Hòa Cốc cùng Sớm Mầm cảm ơn chú."
Nói xong gật đầu đứng dậy cõng sọt lên.
Mặc dù có khả năng nuôi dạy hai đứa nhỏ, nhưng đây là Triệu Hoành Binh cùng người trong thôn lo lắng Trần gia, Hoắc Lãng không thể từ chối.
Chính sự bàn xong Hoắc Lãng rời khỏi nhà họ Triệu, về nhà mình.
Triệu Hoành Binh đứng trong sân gọi Tam Nha đang chơi điên cuồng trong sân, bảo Tam Nha đi tìm Tư Ninh Ninh.
Mà Tư Ninh Ninh, người đã được mọi người nhắc đến lúc này người đang ở nơi nào? Lại đang làm cái gì?
Ở bên sườn núi, Tư Ninh Ninh đang cúi nửa người, ngón chân dùng hết sức chà xát những bùn đất dính trên giày.
Buổi sáng thấy không có làm gì, Tư Ninh Ninh đi cùng mọi người cắm khoai lang.
Hai mảnh ruộng, nhưng bởi vì khi trồng cần cách ra để sinh trưởng, cho nên việc không tính nặng.
Chỉ là hai mảnh đất mới khai hoang, đất mềm, xốp, tối qua còn bị mưa, Tư Ninh Ninh vừa lại mỗi bước đi dẫm ra một cái lỗ thủng, giày càng dẫm càng nặng.
Nếu không phải có rất nhiều giun đất chui ra khỏi mặt đất để thông khí, Tư Ninh Ninh đã cởi giày ra rồi, may mắn công việc đã làm xong ...
Sau khi cọ hết bùn đất, ở mương nhỏ rửa tay sạch sẽ, Tư Ninh Ninh sải bước ôm sọt chuẩn bị về nhà thanh niên trí thức, vừa mới đi lên triền núi vài bước thì có phát hiện mới.
Sườn núi này không lớn lắm, nhìn chung là mười mấy tầng hiện ra như ruộng bậc thang.
Tư Ninh Ninh đang đứng ở lưng chừng núi, trên con dốc ở rìa cánh đồng ngô, trong đó cây kim ngân cùng một số dây leo quấn lên đó.
Trong số đó, cây kim ngân nở những bông hoa nhìn như hình cái loa, cái này không kỳ quái, ngược lại kỳ quái là cái loại dây leo, hình dạng rất giống bong bóng gai.
Dây leo màu xanh bao quanh bởi những cái gai cùng móc câu, treo một đám quả màu vàng hoặc cam, mà những trái đó trên mình bao phủ bởi những chiếc gai nhỏ ...
Tư Ninh Ninh nhận ra được là cái gì.
Kim anh tử……
Giống như bong bóng gai, kim anh tử cũng là một loại quả dại mọc ở đồng quê, khi còn ở nhà bà ngoại, Tư Ninh Ninh được bạn bè trong làng dẫn đi hái, rất là ngọt.
Cũng vì hàm lượng đường cao, ăn lại ngọt nên Kim Anh Tử ở một số nơi còn được gọi là đường mật.
Kim anh tử ngoài ăn trực tiếp thì nó còn có các tác dụng khác nữa, thí dụ như bản thân nó là một loại trung dược, giàu giá trị, dùng để ngâm rượu, có tác dụng bổ thận tráng dương cho nam, ích khí dưỡng huyết cho nữ.
Lại tỷ như có thể ngao đường, ngao lên giống y như là mật ong, cũng có thể dùng như mật ong pha trà uống, có ích cho tỳ vị, đầu gối đau nhức cũng có tác dụng.