Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 223 - Chương 223: Giáo Viên

Chương 223: Giáo Viên Chương 223: Giáo Viên

Editor: Hye Jin

Còn về ủ rượu, quá trình nấu rượu rất phức tạp, Tư Ninh Ninh tự xưng không có cái tinh lực đó, bất quá nếu ngao đường thì ... Vẫn là có thể.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm người tới, bàn tay nhỏ bé luồn qua khe hở giữa dây leo gai, hái quả hai màu đỏ cam, dùng móng tay cái xoay ngược lại cái gai nhỏ trên quả, đưa lên miệng nhẹ nhàng tách ra làm hai.

Nhặt bỏ hạt và lông tơ bên trong, chỉ còn lại một lớp mỏng trên cả cùi quả, vì chưa đến mùa chín của Kim anh Tử nên Tư Ninh Ninh chỉ cắn thử một chút, có vị ngọt nhẹ trên đầu lưỡi mới nhéo vào trong miệng.

Nói là trái dại, nhưng thực ra khi nhai cảm giác sần sùi rất rõ ràng nên Tư Ninh Ninh chỉ nhai nhai, hết vị ngọt sẽ phun ra.

Vừa mới cạo xong gai của quả thứ hai, còn chưa bỏ vào miệng cắn đã bị âm thanh thanh lãnh truyền đến: "Cậu đang làm cái gì?"

Không hề có dấu hiệu gì mà phát ra âm thanh, Tư Ninh Ninh giật mình, Kim Anh Tử trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Quay đầu nhìn thoáng qua người đang tới gần, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Các cậu không phải đi khơi thông cống nước sao? Sao lại tới bên này?"

Sườn núi ở đây đều là núi, trồng khoai hoặc ngô, cao lương, mỗi mảnh đất đều không có miếng nước nào, nếu đi làm sạch đường nước thì làm sao đi qua bên này.

Mạc Bắc hơi ngây ra một lúc, giống như đã hạ quyết tâm đem cái xẻng để sang một bên, khom người ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh, thân thể hơi ngửa ra sau, từ trong túi móc ra hai quả lựa màu vàng.

Tay to dùng sức bẻ ra hướng về phía Tư Ninh Ninh, ánh mắt lại đặt ở ở chỗ cây kim ngân: "Mấy chú trong đội đưa."

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn quả lựu, không đưa tay lên tiếp, cúi đầu nhặt lông tơ cùng gai của quả trong tay, nhét vào miệng hai má phồng lên nhai nhai, thấy Mạc Bắc tự dưng thay đổi làm cô thấy khó hiểu: "Mấy chú cho cậu cậu cầm đi, cho tớ làm cái gì?"

“… à.” Mạc Bắc nuốt nước bọt liên tục, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: “Tối nay tớ muốn nhờ cậu nấu cơm, đây là thù lao."

Khi nói chuyện hay tay nắm chặt hai quả lựu, đưa đến trước mặt Tư Ninh Ninh.

Thì ra người ta có chuyện muốn nhờ vả, rồi không nghĩ muốn thiếu người ta cái gì.

Tư Ninh Ninh vừa nghĩ tới liền hiểu ra, cầm lấy một nửa được Mạc Bắc tách ra rồi: "Vậy tớ nhận một cái, một cái đủ rồi."

Mạc Bắc gật đầu: "Trở về nhà thanh niên trí thức?"

“Một chút nữa tớ mới về, tớ đang bận hái cái này." Tư Ninh Ninh đặt quả lựu vào cái sọt ngay thắt lưng, xuyên qua kẽ hở của dây leo gai. Ngoại trừ những quả kim anh tử màu xanh lá, thì phàm thấy được gì đều hái xuống dưới."

Mạc Bắc ở bên cạnh nhìn một hồi duỗi tay ra giúp đỡ hái, một ít quả Tư Ninh Ninh không với tới được, hắn đều có thể với tới được, nhưng mà tay chân to hơn tay chân con gái, chỉ mấy lần cánh tay đã bị mấy dây gai sượt qua những vết máu."

Tư Ninh Ninh ngăn Mạc Bắc lại: “Đừng hái nữa, tớ hái thêm hai cái nữa là xong thôi."

Mạc Bắc ngoan ngoãn thu tay lại, ngồi xổm sang một bên chờ đợi.

Vừa mới bắt đầu hắn nghĩ cô ấy đang hái hoa kim ngân, thì ra là không phải.

Liếc nhìn trái cây nhỏ có gai, Mạc Bắc mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

Có lẽ là đã dời đi sự chú ý, Mạc Bắc không còn khẩn trương như lúc nãy nữa: "Hái cái này có lợi ích gì?"

“Cái này gọi là kim anh tử.” Tư Ninh Ninh nhìn thấy bộ dạng đại thiếu gia của Mạc Bắc, bàn tay nhanh chóng chuyển động, loại bỏ hết gai nhỏ cùng với lông tơ: "Ăn thử xem."

Mạc Bắc hơi nhíu mày, động tác không chần chứ, nhận lấy bỏ vào miệng nhai, hơi hơi nhăn lại: "Ngọt?"

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, khuôn mặt nhỏ cười rộ lên: "Cái này chỉ có ở nông thôn, hoặc những vùng tựa lưng vào núi mới có, trẻ con nông thôn không có gì ăn vặt, tới mùa này đây chính là đồ ăn vặt."

"Làm sao cậu biết cái này?"

“A?” Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, nửa thật nửa giả trả lời: “Từ nhỏ tớ lớn lên ở nhà bà ngoại, là vùng ngoại ô thành phố, chỗ đó có cái này."

Mạc Bắc nhẹ gật đầu cũng không hỏi, đột nhiên đứng lên như đang nghĩ tới điều gì, nhấc cái xẻng cắm vào đất bên kia, chặt chặt đám dây leo, thuận tiện để Tư Ninh Ninh hái vào sâu bên trong.

Vốn là không hái được thì thôi, giờ có thể thì Tư Ninh Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc và cẩn thận của cô gái, Mạc Bắc im lặng: "Lần sau nếu mà thấy được ở chỗ khác tớ sẽ hái về cho cậu."

"Được a, đến lúc đó mà nhiều thì tớ giúp cậu ngao đường, nhàn rồi có thể pha một ly uống, ai ~ vừa giữ ẩm vừa thích cực í."

Mắt Mạc Bắc khẽ lóe lên, khung cảnh thoải mái mà Tư Ninh Ninh miêu tả dường như đang ở ngay trước mắt. Cánh môi rung rung lên, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Tư Ninh Ninh hái xong những cái kim anh tử, hai người một trước một sau trở về.

"Cậu buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Đều được, hmm.... tớ có gạo cùng mì sợi."

"Hôm qua vừa mới ăn mì, lần này ăn cái khác đi ... Uh, hình như tớ không có đồ ăn gì cả, chỉ còn hai quả dưa chuột, kia buổi tối chúng ta cùng ăn dưa chuột nhỏ nhé!"

"Được thôi."

Cả hai trò chuyện suốt quãng đường, ngay khi đến sườn đồi phía sau chuồng heo, hai người đụng phải Tam Nha đang lon ton chạy tới từ con hẻm.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh, hai mắt Tam Nha sáng lên: "Chị ơi!"

"Tam Nha", Tư Ninh Ninh từ phía sau Mạc Bắc nghiêng đầu nhìn, Tam Nha đang chạy mặt đỏ bừng, hẳn là có việc tìm cô: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Tam Nha đi vòng qua ga Mạc Bắc đến bên cạnh Tư Ninh Ninh, bàn tay nhỏ bé nắm tay Tư Ninh Ninh kéo kéo: "Ba em bảo em đi tìm chị, nói là có chuyện, cụ thể là chuyện gì em cũng không biết nữa."

“Được nha.” Ninh Ninh gật đầu, suy nghĩ một chút,

Gần đây, đội ngũ sản xuất khá ổn định và yên bình, còn những người nông dân thì bận rộn gần xong rồi, cho nên Triệu Hoành Binh tìm cô là có chuyện khác.

"Vậy thì Mạc Bắc, cậu về trước đi, tớ đến nhà đội trưởng."

"Ừm ... được."

Mạc Bắc gật đầu, nhìn thấy Tư Ninh Ninh bị Tam Nha kéo ra khỏi con hẻm, hắn dừng chân nghỉ một lát cho đến khi bóng người biến mất mới cất bước.

Bên kia, cùng Tam Nha đi đến nhà họ Triệu, Tư Ninh Ninh dậm chân giũ sạch bùn đất thừa trên giày trước khi vào sân: "Đội trưởng tìm cháu ạ?"

Triệu Hoành Binh đang chờ trong nhà vội đứng dậy: "Ai da, thanh niên trí thức Tư tới rồi, trước tiên ngồi đi, ngồi xuống rồi nói chuyện."

Triệu Hoành Binh vừa vẫy tay vừa nói, Tư Ninh Ninh đến gần còn kéo cái băng ghế dài ra cho cô ngồi, còn xoay người đi tìm ly rót nước.

"Đội trưởng, cháu nghe Tam Nha nói chú có chuyện tìm cháu, làm sao vậy?"

Có những lúc Triệu Hoành Binh rất nghiêm túc, và cũng có những lúc chú ấy khá hòa khí, Tư Ninh Ninh sờ không đến được rốt cuộc có chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn đứng ngồi không yên.

Triệu Hoành Binh nhăn mặt cười khan: “Không phải là đại sự gì đâu, thanh niên trí thức Tư đừng sợ, chú cũng chẳng ăn thịt cháu."

Vẫy Tam Nha đi ra ngoài chơi, Triệu Hoành Binh ngồi xuống góc bàn đối diện với Tư Ninh Ninh, đi thẳng vào chủ đề: "Khoảng thời gian trước thời điểm bận rộn, cháu dạy đám nhỏ trong đội học chữ, cha mẹ mấy đứa nhỏ đã nói với chú rồi, mấy đứa đều nhận được vài mặt chữ, ít cũng được hai cái ... Chỉ thời gian ngắn có thể dạy ra được thành tựu thế này, thanh niên trí thức Tư, cháu rất có năng lực a!"

Triệu Hoành Binh giơ ngón tay cái.

"Cái này ... thanh niên trí thức Tư xấu hổ gãi gãi đầu: "Đội trưởng, không có nghiêm trọng như chú nói, cháu chỉ dùng mấy phương pháp ngu ngốc thôi, không ngờ có tác dụng, kỳ thật là bọn nhỏ tự mình nỗ lực."

Tư Ninh Ninh là ăn ngay nói thật.

Đám nhóc tì tuy là tư chất so le không đồng đều, xác thực là một đám đều rất chăm chỉ.

Không phải là ham muốn nhất thời, rất cố gắng, nhớ cũng mau, ham học, hay giúp đỡ những người xung quanh, không chỉ là chịu học, lúc học tập bầu không khí cũng vô cùng tốt.

Triệu Hoành Binh thấy Tư Ninh Ninh đối với bọn trẻ trong đội khá xem trọng, tâm tình ổn định hơn một chút, xoa xoa cái đầu, để ra chuyện ban sáng ở công xã: "Hôm nay chú đi một chuyến sang công xã, ở công xã nhận được tin tức nói là sẽ có chỉ tiêu xuống dưới, đội sản xuất đều phải thành lập ban xóa mù chữ."

"Cái lớp học xóa mù chữ không chỉ là mấy đứa nhỏ mà còn có cả già trẻ, đàn ông phụ nữ trong đội... Dạy học cần phải có phương pháp, chú nghĩ thanh niên trí thức Tư dạy đám trẻ rất hay, liền hỏi cháu đến lúc đó triển khai xuống dưới, cháu có chuyện ý đảm nhiệm chức vị giáo viên hay không?"

Thật ra là mấy năm trước ở đội cũng có ban xóa mù chữ, chỉ là lúc đó nhằm vào người lớn, mà người lớn thì thấy xấu hổ, ngượng ngùng, có người cho rằng đã đống tuổi, học cũng chẳng cần dùng, đi học chọc cười nhau, tiến triển không tốt, về sau ban xóa mù chữ chẳng giải quyết được gì.

Lần này, Triệu Hoành Binh quyết định không đặt nặng tư tưởng vào người lớn mà thay vào đó tập trung vào bọn nhỏ.

Đám nhỏ tuổi còn nhỏ, chịu học, kỷ luật tốt về sau có thể vươn ra khỏi vùng núi này.

Tư Ninh Ninh hơi hơi ngạc nhiên, nhận ra được dụng tâm lương khổ của Triệu Hoành Binh, trong lòng như được rót một ly nước ấm áp.

Cô đã từng chứng kiến quá nhiều người vì mưu cầu lợi ích của bản thân. Người như Triệu Hoành Binh vì người khác mà suy xét, thực sự quá ít ....

Suy nghĩ một chút, Tư Ninh Ninh cong môi gật đầu đồng ý: "Nếu không có ứng cử viên nào tốt hơn cho đội, cháu sẵn sàng tạm thời làm giáo viên."

Bình Luận (0)
Comment