Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cụp mi xuống, ý tứ của cô rất rõ ràng.
Nếu là giáo viên, cô sẽ cố gắng hết sức để cắm cờ phù hợp cho các em và hướng dẫn các em nhỏ tiến về phía trước.
Nếu về sau có một người phù hợp hơn để làm giáo viên, cô sẽ không chút do dự mà nhường ra vị trí.
Năng giả cư chi, người biết làm thì làm, cô rốt cuộc không phải là một "giáo viên" thực thụ.
Nhưng mà những lo lắng của Ninh Ninh hoàn toàn không cần thiết, trong mắt Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh là người thích hợp nhất.
Nghe thấy Tư Ninh Ninh bằng lòng, Triệu Hoành Binh cười sang sảng, mừng rỡ vô cùng: "Tốt, tốt, thanh niên trí thức Tư, chuyện này cháu đồng ý là được. Ban đầu chú còn lo lắng cháu không vui."
"Trước mắt cũng ta nhận được tin tức, xác thực cần phương pháp an bài, hai ngày tới sẽ có tin chính xác, đến lúc đó tu sửa phòng, hay là chọn một nơi xây một cái, tóm lại chú sẽ tìm cháu nói, nghe ý kiến cháu rồi xuống tay an bài."
“Được ạ.” Tư Ninh Ninh gật đầu chào tạm biệt: “Đội trưởng, nếu không có việc gì khác, cháu về trước nha!"
"A, tốt, tốt!"
Triệu Hoành Binh vừa gật đầu xong gọi với lại: "Chờ một chút thanh niên trí thức Tư, còn một chuyện nữa."
Tư Ninh Ninh vừa đứng dậy, khi nghe thấy lời này, cô quay đầu nhìn sang, chờ đợi những lời tiếp theo của Triệu Hoành Binh.
Triệu Hoành Binh vò đầu bứt trán, mãi một lúc mới nói đến chuyện con thỏ con Hoắc Lãng nói: "Kia mấy con kia đều còn nhỏ, nếu cháu hiểu về phương diện này thì mang về nhà nuôi đi."
"Ai ... Dù gì cũng không phải gia súc đứng đắn, trong đội không tiện cho cháu công điểm, như vậy đi, nếu thật có thể nuôi sống trong đó một nửa thuộc về cháu, còn một nửa cuối năm nộp lên đội, cháu xem như vậy được không?"
Tất nhiên là được rồi!
Vừa rồi nghe chuyện con thỏ cô muốn ngơ ra luôn ấy.
Cô không ngốc, Triệu Hoành Binh nhắc đến Hoắc Lãng liền xác định chuyện này tám phần không thoát được liên hệ với anh ấy.
Nam nhân kia .... Ngoài miệng cái gì cũng không nói, lại ngầm đem lời của cô xử lý tốt hết.
Đôi môi hồng đào của Tư Ninh Ninh cong lên: "Được ạ đội trưởng, cháu có thể thử xem, nhưng mà có một chuyện cháu muốn hỏi rõ ràng, chính là con thỏ lớn lên kia tính thế nào ạ? Thanh niên trí thức cùng đội mỗi bên một nữa sao?"
Triệu Hoành Binh đơ ra, hắn đúng là không nghĩ đến vấn đề này.
Mà Tư Ninh Ninh đã đề cập đến rồi, hắn phải cẩn thận nghiêm túc cân nhắc một chút: "Nếu dựa theo gia cầm tính thì gà vịt mỗi nhà mỗi hộ nhiều nhất nuôi được ba con. Con thỏ cũng tính như gà vịt đi. Ấn theo tiêu chuẩn thì chỉ có thể tính một hộ, nhiều nhất chỉ có thể nuôi ba con, nếu dựa theo thanh niên trí thức nhiều nhất nuôi được sáu con, mặt khác đều phải nộp lên đội sản xuất."
Hiện đàn thỏ còn sáu con, chắc chắn ba con sẽ phải cấp đội sản xuất, nhưng mà thỏ sinh sôi nảy nở thật mau, hơn nữa mỗi lứa có thể đẻ được rất nhiều con …
Khi đó, chỉ cần số lượng giao cho đội sản xuất không bị chậm trễ, thanh niên trí thức thỉnh thoảng có thể giết một con để ăn, sau đó thay thế danh ngạch của con thỏ lớn bằng thỏ con là được a.
Cũng giống như một số người trong đội ấp gà con, gà con ra tới thì ăn gà lớn đi, đảm bảo số lượng nuôi dưới 6 con là được.
Nếu nuôi béo tròn, về sau có thể cải thiện thức ăn của nhóm thanh niên trí thức rất là nhiều ...
Tư Ninh Ninh cân nhắc ưu khuyết điểm, nhanh chóng gật đầu: "Được ạ!"
Mọi chuyện đều đã nói xong, cô biết được từ Triệu Hoành Binh thỏ đang ở Trần gia, Tư Ninh Ninh lễ phép từ biệt, thẳng đến Trần gia mà đi.
Trong sân nhà họ Trần, Hoắc Lãng chặt không ít tre, người đang ngồi trên ghế xếp đan sọt tre, còn cách đó không xa Hòa Cốc cùng Sớm Mầm đang nhìn vào bên trong cái sọt.
Tư Ninh Ninh vừa bước tới cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Con thỏ, chắc chắn nằm trong cái sọt kia!"
“ Khụ, khụ khụ— ” Tư Ninh Ninh dậm chân, cố ý ho khan hai tiếng, ba người trong sân nghe thấy động tĩnh, đồng loạt quay đầu lại.
"Tư Ninh Ninh!"
"Chị Ninh Ninh!"
Hòa Cốc và Sớm Mầm nhìn thấy Tư Ninh Ninh là nhảy cẫng lên, mỗi đứa nắm một bên tay Tư Ninh Ninh, đem Tư Ninh Ninh lại cái sọt bên trong viện: "Tư Ninh Ninh! Anh cả bắt được mấy con thỏ, nói là đan lồng xong sẽ mang sang cho chị."
“Ừm, chị biết rồi.” Tư Ninh Ninh ánh mắt ranh mãnh liếc nhìn Hoắc Lãng, rồi cúi xuống xem cái sọt.
Có sáu con thỏ nhỏ, bởi vì là thỏ hoang, toàn thân xám đen, sống lưng và tai có một đoạn lông đen, mỗi con kích thước tương tự nhau, Tư Ninh Ninh xách lên một con, vừa to bằng lòng bàn tay.
Hòa Cốc và Sớm Mầm bị con thỏ nhỏ trong giỏ thu hút, không hề chú ý đến Tư Ninh Ninh đang ôm con thỏ nhỏ dịch tới bên người Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng bị mắc kẹt trong đống tre ngổn ngang, bàn tay đang nắm chặt cái dao chẻ củi, dùng lực, cây tre dài bị chặt ra thành hai phần.
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói chuyện, Hoắc Lãng đang bận công việc lên tiếng hỏi trước: "Đội trưởng đã nói với em chưa?"
"Vâng.”
"Có phải lần trước em nói với anh anh đã có kế hoạch rồi không?"
Hoắc Lãng chỉ giương mắt lên nhìn một cái, không nói chuyện.
Tư Ninh Ninh hai má phồng lên đầy bất mãn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve bộ lông con thỏ nhỏ, nâng cao giọng: "Em đang nói chuyện với anh ấy."
“Không phải, chỉ là trùng hợp thôi.” Hoắc Lãng sợ cô gái nhỏ bực bội, dừng động tác nghiêm túc nói chuyện: “Đội trưởng không nói cho em biết sao? Con thỏ chết chìm trong tổ, cho nên ...”
"Cho nên vừa lúc anh đụng phải, sau đó thỏ mẹ sợ hãi, mà anh thì trình diễn một màn "ôm cây đợi thỏ?"
Tư Ninh Ninh giọng điệu không tốt, Hoắc Lãng mở miệng giải thích, giương mắt bắt gặp khuôn mặt tươi cười, lại nuốt xuống lời muốn nói xuống.
Hoắc Lãng hiểu rõ rồi.
Cô gái gian xảo này nơi nào tức giận đâu?
Đây là đang muốn lừa hắn a……
Hoắc Lãng dừng lại động tác, chỉ khoanh chân ngồi đó nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, trong mắt đầy bất mãn đánh tới.
Tư Ninh Ninh trợn to hai mắt, ra vẻ âm dương quái khí: "Như thế nào? Anh vui vẻ luôn che giấu đi? Còn không cho người ta trêu chọc?"
"Anh không nói như vậy, em đừng chỉnh lời của anh."
Hoắc Lãng nhất thời từ ngữ nghèo nàn, tiếp tục công việc trong tay, làm ngơ.
Tư Ninh Ninh nheo mắt cười, trong lòng đại khái đã hiểu rõ được tiền căn hậu quả rồi.
Khi đã rõ ràng, cô vẫn lẩm bẩm vài câu: "Lần sau loại chuyện này xảy ra, anh có thể nói trước với em một tiếng không?"
"Nói nhiều như vậy làm gì.”
Hoắc lãng thần sắt đặc biệt nghiêm nghị: "Làm thì làm, còn nhất định phải tuyên dương đến cả thế giới điều biết?"
"Cái này sao gọi là tuyên dương ... Lúc này là em đề cập đến với anh trước, cho nên lòng em hiểu rõ. Kia lần sau không biết thì sao? Anh giúp em em cũng không biết, em làm thế nào cảm ơn anh?"
Nhưng những lời tiếp theo của Hoắc Lãng lại khiến lông mày cau có của Tư Ninh Ninh ngơ ngác giãn ra, hai mắt mở to tròn.
"Anh làm cái này không phải vì một câu "cảm ơn" của em."
“Cái gì?”
Vừa thốt ra Hoắc Lãng đã cảm thấy không ổn.
Nuốt nước bọt, hắn do dự, nâng mắt lên nhìn Tư Ninh Ninh, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt ngẩn ngơ của cô gái ấy.
“Đừng náo loạn.”
“Ai náo loạn?”
Hoắc Lãng ném cái dao chẻ củi vào trong sọt tre: "Đêm qua mưa, trong núi có nấm ngoi đầu, em ...."
Con thỏ nhỏ trong tay Tư Ninh Ninh đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy ra khỏi lòng bàn tay làm cô không kịp tóm lấy, vẫn là Hoắc Lãng chụp được lỗ tai, thả lại lần nữa vào tay Tư Ninh Ninh: "Muốn đi không?"
Tư Ninh Ninh vốn cũng không phải quá bực, lại bị con nhỏ nhảy nhót đã dời đi sự chú ý rồi, gật đầu như gà mổ thóc: "Đi, đương nhiên đi!"
Cô muốn trồng nấm, nhưng phải thử nghiệm một vài lần để biết có được hay không.
Thực nghiệm thì là cần nấm tươi.
Phơi khô cũng cùng được, nhưng Tư Ninh Ninh mới chỉ thấy phương pháp chiết xuất bào tử từ nấm tươi trên mạng, biết một chút còn hơn mò mẫm từ đầu, cho nên cơ hội tuyệt không được bỏ lỡ.
“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”
Hai ngày sau mưa, độ ẩm trên núi cao, đó là thời điểm tốt nhất để thu hái nấm.
Mùa hè thiên nhiệt, chờ mặt trời ló dạng, hơi nước bị bốc hơi, nấm sẽ nhanh chóng bị lão hóa và thối rữa.
Sau khi cân nhắc đại khái: "Nếu em có thời gian thì ngày mai, hoặc ngày kia."
"Vậy thì ngày mai!”
Trong lòng tính toán một vòng: "Giống như lần trước, chờ em bận xong việc bên chuồng heo xong xuất phát, trước 4h trở về, được không?"
Hoắc Lãng chưa kịp trả lời, thì cô gái nhỏ lại bắt đầu luyên thuyên: "Ừm ... em trước tiên chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, anh không cần tự mình làm, anh mà làm thì Hòa Cốc cũng chẳng thích."
"..." Hoắc Lãng cảm thấy mặt hơi rát, tổng cẩm thấy bị xúc phạm nha.
Bất quá hai hôm trước đã đưa tiền cho Tư Ninh Ninh, cho nên áp lực tâm lý của Hoắc Lãng không còn lớn như trước, chỉ gật gật đầu dung túng.
Thương lượng xong với Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lùi về bên chỗ cái sọt, cùng Hòa Cốc và Sớm Mầm trêu chọc con thỏ nhỏ một hồi, sau đó đứng dậy nói: "Hôm nay không còn sớm, thanh niên trí thức còn có chút chuyện, em về trước đây!"
Bước chân về phía cửa sân, Tư Ninh Ninh quay đầu lại: "Hoắc Lãng, anh đừng quên những gì em nói!"
“Ừm.” Hoắc Lãng gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, ngăn Tư Ninh Ninh lại: "Tư Ninh .... em chờ chút, anh có cái này cho em."
Bị gọi nữa cái tên như vậy thật là lúng túng, vẫn thành thật đứng ở tại chỗ chờ.
Hoắc Lãng vào nhà một chuyến, lúc đi ra cầm trên tay một vật dính đầy máu.
Tư Ninh Ninh lùi lại về sau một bước: "Đây là cái gì?"
“Đùi thỏ."