Editor: Hye Jin
Vốn hắn muốn cất vào sọt bên hông Tư Ninh Ninh, nhưng cái sọt quá thưa thấy hết được đồ bên trong, từ bỏ ý định.
Mang cái chân thỏ tùy tiện đi về, mấy thím lớn tuổi sẽ nhìn thấy, e là sẽ không bình yên được.
Sau khi cân nhắc một hồi, dứt khoát tháo cái khăn mồ hôi trên cổ lên, bao cái đùi thỏ rồi mới bỏ vào giỏ tre của Tư Ninh Ninh: "Trở về giặt sạch, mang về đi trên đường khó coi."
Tư Ninh Ninh đưa tay ấn lên cái sọt tre, toan tính nói thì Hoắc Lãng mở miệng trước một bước: "Có tới có lui, cần đẩy trở về."
"Được rồi."
Tư Ninh Ninh tiếp nhận.
"Anh nhớ kỹ lời em nói, ngày mai cơmtrưa em làm."
Lại dặn dò thêm một lần, nhận được cái gật đầu cam đoan của Hoắc Lãng, như thế mới hài lòng, xua tay rồi lon ton chạy đi.
Tư Ninh Ninh cả một đường né những con giun đất chui ra khỏi đất thông khí, trở về gần căn nhà thanh niên trí thức đã nghe thấy âm thanh cãi cọ ồn ào truyền đến.
Còn tưởng là xảy ra chuyện gì, hai chân chạy vào của, lại thấy mọi người đều đang cười tươi, hai mắt sáng rực nghị luận cái gì đó.
Tư Ninh Ninh mím môi, cô còn chưa kịp hỏi thì Từ Thục Hoa đã nghiêng người đi về phía cửa kéo cô vào trong: "Ninh Ninh, cậu đã về rồi! Nói cho cậu nghe một hỉ sự."
"Có chuyện gì vui vẻ?"
“Chính là……”
"Gà của chúng ta đã đẻ trứng rồi! Là tớ tìm thấy đó."
Từ Thục Hoa cười sang sảng, vừa nói ra thì Tống Tiểu Vân đoạt trước: "Ở phía sau cửa chuồng gà, trên tấm bảng gỗ á, tận 2 cái!"
"Thiệt hay giả? Tớ còn tưởng phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa ....Ở đâu? Cho tớ xem?"
Tư Ninh Ninh nghe thôi đã hứng thú rồi, hai con gà trong không gian của cô bắt đầu đẻ trứng lâu rồi, trừ bỏ tiêu hao thông thường, cô tích góp được non nửa bồn rồi.
Hai quả trứng do Tưởng Nguyệt đang cầm trong tay, Tư Ninh Ninh nói muốn xem thì Tưởng Nguyệt duỗi tay ra.
Tư Ninh Ninh nhận lấy, hai quả trứng chỉ bằng quả bóng bàn, so với trứng gà trong không gian nhỏ hơn một vòng, còn do Tưởng Nguyệt cầm nó trên mặt còn nóng hôi hổi đâu.
"Đã có hai con đẻ trứng rồi, 4 con kia chắc cũng gần rồi á."
"Bọn tớ cũng cảm thấy vậy á!"
"Kia thế nào? Hôm nay chúng ta ăn hai quả này đi, lâu lắm rồi í tớ chưa được ăn trứng gà đâu .... Trứng này còn do chính mình chăm gà đẻ ra ấy, ăn càng ngon lành!"
"Hai quả trứng có thể làm một nồi canh lớn!"
Một đám thiếu niên thiếu nữ, nuốt nước miếng và đưa mắt về phía Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nghiêng đầu nhấc cái giỏ tre trên thắt lưng ra, rút chân thỏ mà Hoắc Lãng đã quấn cho cô: "Bằng không tích cóp trứng gà trước đi? Hôm nay ăn cái này trước ha?"
Đám người Từ Thục Hoa, Lý Lăng Nguyên chắc chắn không biết tượng nữ thần tự do, Tư Ninh Ninh làm bộ dạng giơ đùi thỏ lên, bọn họ chỉ cảm thấy Tư Ninh Ninh trước mặt thật chói mắt, nói đúng hơn là miếng thịt trong tay Tư Ninh Ninh thật chói mắt kinh khủng.
Lý Lăng Nguyên đôi mắt khiếp sợ, chớp chớp mắt vài cái: "Thanh niên trí thức Tư, đây là thịt gì đó? Ở đâu ra vậy?"
“Là thịt thỏ.”
Tư Ninh Ninh nói sơ qua về việc sau này sẽ nuôi thỏ, còn đùi thỏ ai cho cô không có nói, mọi người chỉ nghĩ là Triệu Hoành Binh tặng cho Tư Ninh Ninh.
Tuy rằng là thèm thức ăn mặn, thế nhưng là ngày hôm qua ăn ké thịt lợn rừng, tốt xấu phải khống chế một chút, hơn nữa Tư Ninh Ninh giải thích rõ ràng ưu khuyết điểm, bọn họ càng thêm ngượng ngùng, cho nên đẩy lui: "Thịt này vẫn là cậu ăn đi! Đừng cái gì cũng phân cho chúng tớ ...."
Từ Thục Hoa nghiêm túc cau mày: "Đúng vậy, Ninh Ninh, con thỏ này vốn dĩ một mình cậu nuôi cũng có thể, cậu sẵn sàng mang bọn tớ theo, về sau cải thiện tình hình của mỗi một người bọn tớ rất nhiều, nói đến cùng trước giờ là bọn tớ chiếm tiện nghi của cậu .... thịt này cậu ăn đi!"
"Được, vậy ta lần này sẽ không cùng mọi người chia, về sau chờ nuôi thỏ lớn, mọi người cùng nhau chia ha."
"Được!"
Tư Ninh Ninh gật đầu cười, không nói gì nữa.
Cô không thèm thức ăn mặn.
Đùi thỏ này không tính là gì, chỉ là cảm thấy, một mình trộm vào không gian ăn một mình thì vẫn là ăn mảnh, làm cô cảm thấy quái dị quá, nên mới nói ra.
Bất quá Từ Thục Hoa các cậu ấy nhân phẩm không làm cô thất vọng.
Thèm thì thèm, mỗi một người đều thủ lễ, rất hiểu đối nhân xử thế.
Hợp lý thì thơm lây một chút, không hợp lý, chiếm tiện nghi thì tuyệt không tham.
Tư Ninh Ninh lấy ra cái sọt chưa từng dùng đến, đem kim anh tử vừa hái về ở bên chỗ ruộng bậc thang, cầm thêm xà phòng đi ra giếng.
Những người khác đều đang ở trong phòng chính tán gẫu với nhau, Mạc Bắc liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh đang cầm đồ trong tay, cất bước đi theo sau: "Tư Ninh Ninh ... Tớ đánh nước giúp cậu."
"Không cần, đánh nước tớ tự mình có thể."
“…… Thuận tay.”
“Vậy được rồi.”
Hai người cùng nhau đi về phía giếng, Lý Lăng Nguyên biến thành hươu cao cổ, duỗi dài cổ theo sau, ngắm nghía hồi lâu, gãi đầu ngạc nhiên lầm bầm: “Hắc hắc … vậy là hai người làm hòa rồi a."
Lời vừa dứt, Lý Lăng Nguyên bị ai đó đánh vào cái ót một cái. Tống Thư Hãn cười mắng: "Đồ ngốc, không hiểu chuyện thì đừng có lộn xộn."
Tức giận che đầu, rất là bất bình: "Gì, cậu mà thông minh, tại sao không phân tích nghe chút?"
Hai người lại xô đẩy chọc nhau, nữ thanh niên trí thức trêu: "Các cậu muốn nháo thì sang bên kia nháo đi, bên này bọn tớ đang vội lắm đấy."
"Ủa? Vội cái gì? Chúng ta sắp tới giờ ăn cơm rồi mà."
“Vội vàng tổng vệ sinh." Tưởng Nguyệt cầm chổi lên: “Hai ngày nữa được nghỉ ngơi, các cậu đừng có mà hưởng thụ, chúng ta sắp hết củi lửa rồi đấy."
"Ừ, hiểu rồi!"
Tư Ninh Ninh đầu óc quang minh, thường quan tâm mọi người rất nhiều, Tưởng Nguyệt cảm thấy bọn họ đầu óc không được nhạy, đại sự giúp không được nhiều thì những việc nhỏ linh tinh để í chút, tránh cho sinh hoạt hằng ngày làm Tư Ninh Ninh nhọc lòng.
Một đám nữ thanh niên trí thức có lẽ năng lực lớn gì thì không có, chỉ có tấm lòng chân thành, trước sau ghi nhớ Tư Ninh Ninh đối đãi với bọn họ thế nào, bọn họ nguyện ý đáp trả chân thành của cậu ấy, còn việc quan tâm lẫn nhau ...
Có lẽ đúng như lời Hoắc Lãng nói, "có tới có lui", Tưởng Nguyệt và những người khác không thể chăm sóc cho Tư Ninh Ninh như cáchTư Ninh Ninh chăm sóc họ, nhưng họ sẽ nỗ lực dùng lực lượng mỏng manh của mình, từ chỗ khác bù đắp.
Hành vi biểu hiện phẩm chất, Tư Ninh Ninh nguyện ý qua lại.
Tiền tài thì dễ đến, nhưng chân thành thì không dễ, ở chung tranh đoạt ghen tị thấy nhiều rồi, cho nên từ tận nội tâm Tư Ninh Ninh suy xét vì những đồng chí thanh niên trí thức này, kết giao đáng giá.
Biết Tư Ninh Ninh thích sạch sẽ, Tưởng Nguyệt đem hai cô gái quét dọn sạch sẽ phòng ốc, phòng chính và mọi ngóc ngách của nhà bếp.
Tống Tiểu Vân tìm một mảnh giẻ lau bụi trên bàn, từng ngóc ngách cửa sổ.
Từ Thục Hoa phụ trách hấp đồ ăn cho mọi người, sau đó, theo gợi ý của Tư Ninh Ninh, lưu lại mấy dây khoai lang đi tận dụng chỗ rìa mảnh đất trồng rau cắm vào.
Tư Ninh Ninh nói, khoai lang cho dù có củ hay không á không quan trọng, sống là được, thường ngày hái đọt khoai lang cũng làm được một mâm đồ ăn rồi.
Còn Tư Ninh Ninh ở phía bên kia, Mạc Bắc giúp đánh nước, hỏi thêm hai câu xem có việc gì cần giúp đỡ không, không có nên Mạc Bắc không tiện ở lâu, tùy tiện tìm cớ về phòng.
Tư Ninh Ninh ngâm chân thỏ trong ao, trở tay lôi chậu rửa mặt sang bên cạnh, thấm lau mồ hôi dính máu vương vãi vào trong chậu, cố gắng chà chà, cô không muốn lưu lại chút máu huyết nào trên cái khăn.
Cho dù đã biết trước khăn tay không dễ giặt sạch, cô cũng không có ý định từ bỏ.
Dùng xà phòng cọ qua lại cái khăn mấy lần, thẳng đến khi vết máu càng giặt càng nhạt, mới dừng lại, đổ đầy nước trong chậu, ngâm cái khăn, cho thêm chút xà phòng đánh bông lên.
Xong xuôi cô quay lại nhà bếp lấy tới con dao phay, cẩn thận cạo hết thịt, để riêng thịt thỏ sang một bên, lấy xương thỏ bỏ vào nồi, đổ vào nửa nồi nước.
Đậy nắp lại, Tư Ninh Ninh vừa cắt hành lá vừa nói với Từ Thục Hoa: "Lát nữa mọi người cùng ăn canh đi, cậu đi hỏi giúp tớ, ai còn khoai tây mang ra 2 củ đi."
Từ Thục Hoa nhanh chóng đứng dậy: "Tớ còn có một ít, tớ đi lấy."
Hai ngày nay trời mưa và độ ẩm không khí cao, khoai tây không ăn sẽ bị mọc mầm.
Tư Ninh Ninh gật đầu .
Biết Từ Thục Hoa tình huống không tốt lắm, cho nên cô chọn củ to chút, còn lại thì để nguyên.
Dùng thìa cạo bỏ vỏ của khoai tây, rửa sạch rồi cắt hạt lựu.
Canh trong nồi sôi sùng sục, Tư Ninh Ninh dùng dao làm bếp xúc khoai tây, phân thành hai phần đổ vào trong nồi, quay đầu thấy Từ Thục Hoa đang kéo khoảng chục củ khoai tây lên bàn, trong đó có một số đã có xu hướng chuyển sang màu xanh, lựa ra một ít, tính toán ngày mai ăn.
Mỗi ngày đều ăn khoai tây hấp, không chỉ ngấy mà còn nghẹn nữa.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai trễ chút tớ làm cho cậu khoai tây ti, cậu chưng thêm một ít hạt cao lương, đến lúc đó cùng ăn vào.
Có thể ăn no, cũng có thể tiêu thụ khoai tây, quan trọng nhất là thay đổi khẩu vị, tốt cho cơ thể và dạ dày.
Từ Thục Hoa cười lắc đầu: "Phiền phức quá, ăn như thế này thì tốt rồi."
“Nếu cậu cảm thấy phiền thì tự mình làm đi." Tư Ninh Ninh khuấy khuấy nồi, bởi vì khoai tây được cắt thành từng miếng nhỏ, nên nhanh chóng bị luộc chín mềm, nước canh trở nên sền sệt. .
Cho hành lá xắt nhỏ vào, Tư Ninh Ninh đậy nắp nồi lại, chống nạnh tựa lưng vào thành bếp, nhìn Từ Thục Hoa đang nhóm lửa: "Ngày tháng sau này còn lâu dài, thoải mái mới có hy vọng, hiện tại không còn bận rộn như trước nữa. Phân ra tâm tư yêu quý chính mình, cũng khá tốt."