Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Kế Hoạch Mới

Chương 227: Kế Hoạch Mới Chương 227: Kế Hoạch Mới

Editor: Hye Jin

Cô dùng một con dao chuyên dụng để nạy bánh ra, cơ mà không dùng được, bởi vì cái đó để định hình cần ít nhất bốn tiếng, nhưng cô không có thời gian chờ.

Nhanh chóng chuẩn bị các loại nguyên liệu bỏ vào trong túi, dọn dẹp nhà bếp rồi đi tắm nước nóng.

Phút cuối làm khô tóc chuẩn bị ra khỏi không gian, cô trong lòng toát ra một cái ý tưởng.

Mặc dù trong không gian chỉ có hai con gà, một đực một cái, cơ mà cô có thể ấp nở thành gà con mà.

Nếu là trước mắt một người ăn không hết trứng, đã đến lúc nghiên cứu để ấp ra gà con rồi.

Tư Ninh Ninh đi ra khỏi phòng nằm trên giường, càng nghĩ đến việc ấp trứng gà con, cô càng cảm thấy khả thi, không biết tại sao, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác phấn khích không thể giải thích được, lăn qua lộn lại kích động trằn trọc gần như cả đêm không ngủ.

Tờ mờ sáng, trước khi gà trống gáy, rốt cuộc cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, trong đầu mơ mơ màng màng suy nghĩ, có phải cô rời khỏi cuộc sống giàu có kiếp trước, ngày càng sống càng bình dân rồi, cho nên cô càng trở nên tiết kiệm, thành chuẩn con buôn rồi.

Chưa kịp suy nghĩ đến kết quả cơn buồn ngủ ập đến, Tư Ninh Ninh quay đầu sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, Từ Thục Hoa và những người khác đã đi làm, toàn bộ khu vực thanh niên trí thức đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió xào xạc thổi qua kẽ lá và tiếng chim hót líu lo trên cành. .

Những tia nắng xiên xuống từ kẽ lá, thời tiết mới chỉ dịu mát được một ngày lại trở nên nóng bức .

Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ đeo tay ra liếc nhìn, tranh thủ tắm rửa xong liền đi vào đội đi lấy cám cho heo ăn.

Vì trời mưa nên hôm qua Sớm Mầm và Hòa Cốc không ra ngoài, sáng nay hai đứa nhỏ đã đợi ở chuồng heo, vừa nhìn thấy Tư Ninh Ninh, hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên ríu ra ríu rít: "Chị Tư Ninh Ninh!"

"Tư Ninh Ninh! Cuối cùng thì chị cũng đến rồi! Em kể chị nghe em đã học hết vè rồi cả những câu danh ngôn nữa, em đã thuộc hết rồi."

"Chị Ninh Ninh, em cũng vậy, em đã thuộc hết rồi."

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu, đi theo bên trái và bên phải Tư Ninh Ninh báo cáo tiến độ học tập của mình.

“Thật sao?” Tư Ninh Ninh đưa tay che miệng, phối hợp kinh ngạc: "Hai em thật là giỏi quá!"

Sớm Mầm nghiêm túc gật đầu giải thích: "Anh hai còn học nhanh hơn với em, em có chỗ không giỏi là anh cả rút thời gian rảnh dạy em học?"

Hoắc Lãng biết chữ a.

Chỉ sau một lúc sững sờ, Tư Ninh Ninh bình thường trở lại.

Hoắc Lãng tuy không nói nhiều , nhưng trong mọi lần phát ngôn đều có tổ chức, lần trước giúp cô xử lý việc ở công xã, lúc lập luận để chủ nhiệm Lý lập chứng từ, khi đó cũng đã ẩn ẩn tiết lộ bao nhiêu thứ ...

Nghĩ đến những điều đó, Tư Ninh Ninh càng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Chà, nếu như vậy ..."

Tư Ninh Ninh quay vào chuồng lợn dọn dẹp, một lúc lâu sau mới đứng lên: "Hai đứa đọc cho chị nghe xem, để chị nghe xem các em có phải nhớ thật kỹ rồi không?"

Hòa Cốc và Sớm Mầm hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn bước ra đầu tiên: "Em tới trước."

“Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu, cười rất dịu dàng.

“Khụ khụ.” Hòa Cốc hắng giọng ra về người lớn, đứng thẳng thắt lưng, cái miệng nhỏ trả bài: "Học làm người, lễ phép, lễ nghi của dân tộc đều phải hiểu biết; có lễ tiết, nhã nhặn, tôn trọng lẫn nhau; đi đứng đoan trang cử chỉ văn minh kỷ luật; tôn trọng bạn học, hàng xóm, dân tộc; khách khí với khách nhân, hào phóng, nho nhã lễ độ; trọng lễ tiết, mở đường cho đời sống xã hội ..."

"Đoàn kết là sức mạnh!"

"Khiêm tốn làm người tiến bộ, kiêu ngạo sẽ khiến người tụt lại phía sau."

"Đánh thắng liền thành, đánh không thắng liền rút."

"Chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước ..."

Một đoạn tận mười mấy câu, Hòa Cốc đọc một cách trôi chảy, dễ dàng, đôi lúc gập ghềnh nhưng không sót một chữ nào cả.

Mới một ngày hôm qua, không phải quá nhiều mà đối với người trước nay chưa từng tiếp xúc qua bài vở mà nói không dễ dàng gì.

Tư Ninh Ninh dành cho Hòa Cốc và Sớm Mầm những lời khen ngợi và động viên, âm thầm ghi lại những tình tiết này trong lòng: "Hôm nay quay lại đọc vài lần, đọc thêm vài lần nữa, chờ mai chị rảnh rỗi, chị sẽ viết một cái mới."

Hòa Cốc và Sớm Mầm cười toe toét: “Vâng ạ!"

Tư Ninh Ninh sờ sờ hai cái đầu nhỏ, nghĩ tới hôm nay đi ra ngoài, cô hỏi: "Anh cả của hai em ngày thường ra cửa có mang cơm hay không? Trong nhà có hộp cơm hay không?"

Hòa Cốc nào biết chuyện này, chuyển sự chú ý của mình sang Sớm Mầm.

"Hừm ..." Sớm Mầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Anh cả ăn làm việc là ăn cơm luôn, không mang theo, cơ mà ở nhà có một hộp cơm cũ."

Tư Ninh Ninh hiểu ý, có là được rồi.

"Hai đứa về nhà mang hộp cơm lại đây, lấy hai cái chén nữa, chị ở chỗ này chờ các em, biết không?"

Hòa Cốc che miệng, cười hì hì hướng về ngõ nhỏ: "Em biết rồi, anh cả nói hôm nay ra ngoài."

Là mang Tư Ninh Ninh ra ngoài ahihi.

Sớm Mầm cũng cười, chạy theo anh hai Hòa Cốc vào ngõ nhỏ, cười hi hi ha ha: "Chị Tư Ninh Ninh ơi em một lát trở về liền!"

Nhỏ mà lanh, hai cái củ cải ...

Tư Ninh Ninh cười than thở.

Xong việc chuồng heo bên này Hòa Cốc vừa lúc quay lại.

Tư Ninh Ninh cầm lấy cái chén sứ dày và hộp cơm, xua tay ngăn cản Hòa Cốc và Sớm Mầm đi theo: "Chị vẫn còn việc khác phải làm. Vừa chị nói nhiệm vụ của hai em hôm nay đó, hoàn thành xong mới có thể chơi. Bây giờ đi tìm Mao Đản đi, cùng mọi người đọc sách đi!"

Trước đây, thể nào Hòa Cốc cũng sẽ nói những câu đại loại như: "Đi theo chị giống như có thể học được sách nhiều hơn cơ". Nhưng hôm nay nó không đâu, hôm nay Tư Ninh Ninh sẽ đi chơi với anh cả.

Nghĩ đến đây, Hòa Cốc không chỉ ngoan ngoãn và hợp tác mà còn phi thường chủ động, kéo Sớm Mầm chạy ra ngoài ngõ: "Được rồi! Tư Ninh Ninh, khi chị trở về, em nhất định sẽ nghe lời chị!"

Tư Ninh Ninh cong môi cười nhẹ, thừa dịp xung quanh không người, thả hộp cơm cùng túi cám thu vào không gian, lại giơ tay vào hư không mang ra một cái giỏ tre nặng trĩu.

Tư Ninh Ninh xách giỏ ra khỏi con hẻm chuồng heo, quay người đi vào một con hẻm khác.

“Cốc cốc cốc ——”

Tư Ninh Ninh gõ cửa sân của ngôi nhà gạch màu xanh, ngay sau đó là tiếng bước chân lọc cọc truyền đến, sau đó giọng nói khàn khàn của bà lão truyền đến: "Tớ, tới, là ai tới?"

"Là cháu, bà Hồ."

"Cháu là thanh niên trí thức trong đội đây ạ."

Cánh cửa gỗ đối diện với con hẻm mở ra, ken két. Bà Hồ híp mắt dò đầu ra nhìn, thấy người đến là Tư Ninh Ninh mới kéo to cửa ra một chút, thối lui một bước: "Là thanh niên trí thức Tư à, lúc này đây là có chuyện gì? Lại là gà con bị ăn rồi?"

Vừa nói, khuôn mặt gầy gò của bà Hồ nhăn lại, thần sắt đau lòng.

"Không phải bà Hồ."

Tư Ninh Ninh tiến bước vào sân, không nói muốn vào nhà, đi hai bước đến giếng, lấy ra mấy thứ trong giỏ, đặt ở trên nắp giếng gỗ: "Bà Hồ, nơi này là mấy thím trong đội cấp một ít đồ ăn, có chút đồ ăn là thanh niên trí thức bọn cháu tự trồng, cái này vào mùa bọn cháu cũng không bao nhiêu người, ăn không hết, sợ già rồi hư, nên cháu mang sang đây ạ!"

“Ai da, cái đứa nhỏ này……”

Bà Hồ muốn nói không cần, mà có lẽ vì nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của cuộc sống của mình, bà nuốt hết những lời nói, không ngừng cảm ơn.

"Bà Hồ, toàn là mấy rau củ theo mùa, không có giá trị, bà không cần để trong lòng. ”

"Nhưng mà cháu gặp một số vấn đề, nên mới mạnh dạn lại đây hỏi bà."

Mắt thấy bà Hồ khẩn trương lên, Tư Ninh Ninh vội vàng nói: "Không có gì to tát đâu ạ, chỉ là, cháu muốn hỏi bà, gà mái trong hoàn cảnh nào mới có thể ấp ra gà con ..."

Nghe nói chuyện ấp gà con, bà Hồ mới thở phào nhẹ nhõm, bà sợ những gì Tư Ninh Ninh hỏi bà bất lực, đến lúc đó không hỗ trợ được mà cầm đồ người ta, trong lòng quá là băn khoăn.

"Đôi khi, gà mái tự mình nó ấp trứng ... Nếu nó không làm thì cháu đặt thêm vào nó mấy quả trứng vào chỗ mà nó hay đẻ trứng, đợi nó vào đó đẻ thì nó sẽ tự biết cách ấp."

Bà Hồ là một tay ấp gà con lão luyện, cô từng giao dịch với bà Hồ. Bà Hồ thấy Tư Ninh Ninh đẹp gái, gương mặt tướng mạo hiền lành, trong lòng thấy được cô bé tâm tình cũng vui hơn nhiều.

"Lần này, Tư Ninh Ninh lại mang rau đến, Bà Hồ trong lòng cảm kích không thôi, cho nên chuyện ấp gà nói cực kỳ tỉ mỉ."

"Chờ bỏ trứng vào chung cho gà mái ấp, trong ba ngày đầu tiên, không được di chuyển nó. Sau ba ngày, lâu lâu đi lật một chút là được, khi lật động tác phải thật nhẹ nhàng ..."

"Đến ngày thứ bảy, tìm chỗ tối rồi thắp cái đèn dầu, lấy quả trứng ra, ngửa đầu soi đèn dầu xem có trái tim nào bên trong không, nếu thấy thì tiếp tục ấp, nếu không thấy thì mau mau mang đi ăn đi, không nó hư."

Tư Ninh Ninh gật đầu, nghiêm túc nghe.

Bỏ trứng vào ấp, soi xem có tim hay không, đợt đạp vỏ, mỗi khoảng thời gian đều ghi chú lại rõ ràng. Tư Ninh Ninh cảm ơn liên tục: "Bà ơi, cháu đã nhớ kỹ hết rồi, nếu mà có gì không rõ cháu sẽ chạy lại hỏi bà."

"Ai, ai, tốt tốt."

Tư Ninh Ninh chào tạm biệt Bà Hồ, rời khỏi sân nhỏ đi về thanh niên trí thức.

Đi được nửa đường vào rừng cây thì vào không gian, đem bánh đúc đổ ra.

Lấy ra con dao, cùng một bát nước, thấm một ít nước lên bánh đúc, làm ướt con dao rồi với cắt.

Kéo từ đầu đến cuối, cắt thành từng khối dài.

Mỗi lần cắt xong thống nhất đặt ở bát nước, cứ một lần cắt lại thấm nước một lần, như vậy mặt trên của bánh đúc mới ướt một tầng, cứ như vậy không bị bết dính, cũng không bị gồ ghề lồi lõm, càng thêm đẹp.

Bình Luận (0)
Comment