Editor: Hye Jin
Lần này, cô dùng tinh bột đậu xanh để làm, có thể dùng tinh bột nhưng mà tinh bột đậu xanh ngon hơn, dai hơn, không bị tình trạng gắp lên là bị vỡ.
Cắt xong bánh, Tư Ninh Ninh nhét đầy hai hộp cơm, sau đó đặt hai cái chén sứ của Hòa Cốc và Sớm Mầm vào bỏ đầy, vẫn còn lại một ít cô dùng màng bọc thực phẩm cho vào tủ lạnh.
Hộp cơm được gấp lại đặt ở trong giỏ sau, Tư Ninh Ninh vừa định ra ngoài thì nhớ sựt đến con gà, buông đồ xuống lấy ra một ít trứng để dành ăn, thừa lại 14 cái mang ra sân sau.
Sửa sang lại chỗ thường ngày gà mái đẻ trứng, thả trứng gà vào.
Cái này phải thường xuyên chú ý đến, bằng không thời gian sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ gà con nở.
Biết được điều này, Tư Ninh Ninh tính toán tỷ lệ thời gian, trưa mai là vào lật trứng lần 1 là được.
Lắc lắc đầu về lại bếp lấy đồ ra khỏi không gian.
Mấy thứ ban sáng đi ra cửa đã cho vào không gian, giờ cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, thay đổi bước chân cô đi đường tắt về chỗ Trần gia.
Hòa Cốc và Sớm Mầm cùng bọn trẻ trong đội cùng nhau đọc sách rồi, lúc này Hoắc Lãng ở nhà họ Trần.
Tư Ninh Ninh lại đây, Hoắc Lãng đang ngồi trong sân sắp xếp đồ đạc, trong tay đang viết cái gì đó tròn tròn, hình như là sọt tre so với ngày thường cô hay đeo nhỏ hơn nhiều.
Không biết đó là cái gì, Tư Ninh Ninh dùng cùi chỏ đẩy cửa sân ra, tự nhiên bước vào trong: "Anh đan cái gì thế? Chuồng thỏ đã làm xong rồi sao?"
“Xong rồi.” Hoắc Lãng liếc người vừa vào một cái, tay dừng chỗ cái chén trong tay Tư Ninh Ninh: "Vừa rồi Sớm Mầm quay lại lấy cái chén … Em lại làm cái gì?"
"Chờ giữa trưa ăn sẽ biết, em mang về nhà trước."
"Ừm."
Tư Ninh Ninh bĩu môi, Hoắc Lãng gật đầu, cô mới đi về phía nhà bếp.
Đi vào bếp buông cái chén xuống, từ tủ lấy ra thêm hai cái chén để che lại, lần nữa trở lại sân, đi đến bên cạnh Hoắc Lãng ngồi xổm xuống, chống tay xem Hoắc Lãng đan sọt.
Nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy Hoắc Lãng đan không phải sọt tre, không chịu được tò mò, Tư Ninh Ninh mở miệng hỏi: "Anh còn không nói em nghe anh đan cái gì á?"
"Đan xong lồng cho thỏ, vẫn còn lại một ít, không đủ để đan sọt lớn nên đan cái rổ nhỏ gì đó."
Hoắc Lãng chỉ nhìn sườn bên mặt Tư Ninh Ninh, lơ đãng đem thành quả trong tay giơ giơ lên.
Thấy mắt cô gái nhỏ vẫn đi theo cái tay của hắn, cười cười: "Muốn không?"
Tư Ninh Ninh chuyển tầm mắt từ cái bán thành phẩm kia dịch sang mặt Hoắc Lãng: "Có thể sao? Em còn thiếu một cái để đặt đồ vật linh tinh vụn vặt."
Nếu là sọt nhỏ hay gì đó về sau kim chỉ linh tinh có thể thả vào đó, đỡ phải mỗi lần đều phải đào cái rương mây ra.
Hoắc Lãng nhướng mày: "Cái này có nhỏ quá không?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt háo hức mong chờ y như con nít, vô phần ngây thơ đáng yêu.
Trong mắt Hoắc Lãng hiện lên ý cười, lấy ngón tay vòng quanh mép giỏ nhỏ hỏi: "Anh lại biên cho em một cái sọt cá vàng nhỏ được không?"
"A ..."
Sửng sốt.
Dò hỏi ý tứ cô sao? Vậy là cho cô á?
"Vâng!"
Gật đầu một lần nữa, cười rõ tươi: "Nếu không phiền toái!"
Hoắc Lãng không đáp, cũng không thấy phiền: "Muốn thì mai đưa cho em, hôm nay ra ngoài."
Để tránh cho chiếc giỏ nhỏ bị nới lỏng, Hoắc Lãng nhanh nhẹn luồn những sợi tre đan lở dở vào bên dưới giữ cái mối, đứng dậy nhặt cái sọt thường ngày hay dùng, bỏ vào đó súng, dao chẻ củi, nâng cằm ra hiệu Tư Ninh Ninh khởi hành.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến mục đích của ngày hôm sau, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra bên cạnh Hoắc Lãng: "Em không vội, nào anh rảnh thì làm."
Hoắc Lãng gật đầu, duỗi tay muốn tiếp cái rổ lớn sau lưng Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh muốn né theo bước chân của anh ấy, cơ mà bắt gặp ánh mắt kiên định kia, cô dừng lại cái gì cũng không nói, thuận thế tháo sọt đưa qua.
Trước đó trời mưa to, hôm nay tuy đã có nắng nhưng đường núi nhỏ lầy lội như cũ, cho nên lần này đi ra ngoài tự nhiên có sự trợ giúp của "gậy gỗ".
Tư Ninh Ninh cầm một đoạn gỗ nhỏ, Hoắc Lãng mở đường phía trước, cô cẩn thận đi theo phía sau.
Vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn bên này sang bên kia, tìm kiếm dấu vết của nấm ở hai bên lối đi trong rừng.
Xem hết một vòng cũng không phát hiện ra gì, Tư Ninh Ninh quay mặt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông trước mặt: "Ngày hôm qua em đi hái rau về, em làm dưa chuột ngâm rồi .... Chuồng thỏ cũng đã đan xong rồi, trở về anh mang qua giúp em, đến lúc đó mang rau ngâm về."
“Ừ.”
"Gần đây anh có đi vào huyện không?"
"Em muốn đưa đồ tới cho Lương viện sĩ sao?"
"Vâng. Nhưng còn một chuyện nữa, em muốn nhờ anh giúp. Hmm em cũng không biết trong huyện có hay không, em không tiện ra cửa, anh có thời gian nhìn giúp em."
Những lời này đã thành công khơi dậy trí tò mò của Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng nghiêng đầu vừa muốn nhìn Tư Ninh Ninh, khóe mắt vừa nhìn thấy bong bóng gai: "Nhìn đi chỗ này có bong bóng gai."
Đi vòng quanh đám bong bóng gai, Hoắc Lãng tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Em muốn tìm thứ gì?"
“Em muốn phèn chua.” Tư Ninh Ninh không giấu giếm: “Em muốn thử nhuộm vải, mà nhuộm vải thì cần phen chua ..."
"Phèn chua hoặc phèn xanh đều có thể dùng được. Trong bệnh viện hoặc là trung y đều có thể tìm được."
Phèn chua còn có thể lọc nước, đồng dạng cũng là một loại thuốc, bên ngoài tiệm trung dược cũng có, bệnh viện cũng có.
Tất nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán, không chắc là có, cô không ở niên đại này kỳ thật không xác định, lần trước tuy đi một lần mà thời gian ngắn ngủi, căn bản đâu có thời gian.
Hoắc Lãng thường xuyên vào huyện, Tư Ninh Ninh dự kiến là anh ấy quen thuộc trong huyện, cho nên mới dò hỏi.
“Còn muốn gì nữa không?”
"Hả?”
Tư Ninh Ninh hơi chút ngạc nhiên với câu hỏi này, lắc đầu: "Không, em chỉ cần phen chua là được rồi! Vấn đề màu sắc linh tinh em có biện pháp."
Hoắc Lãng không biết nhiều về việc nhuộm vải, cô ấy nói vậy hắn liền gật đầu: "Ngày mốt anh lên huyện, em có muốn mua cái gì hoặc là đưa cái gì cho Lương viện sĩ thì thu thập ra đi, ngày mai anh bớt thời gian đi lấy."
“Vâng!"
Trong đầu có chuyện cần làm, cho nên nói xong chính sự Tư Ninh Ninh chuyên tâm đi tìm nấm, bên đường gặp phải nấm nhiều, đều là nấm độc không thể ăn.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm trước nấm độc, nản lòng, nghĩ đến cái gì đó cuốn ống quần lên: "Đi nơi đó đi."
“Hả?” Hoắc Lãng nhíu mày nghi ngờ .
Lông mày và mắt Tư Ninh Ninh cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ: "Chính là cái nơi thấy con nhím lần trước ấy, chúng ta đi ngang qua đó, anh nhớ rõ không?"
Tư Ninh Ninh nói ra lời này, Hoắc Lãng biết chỗ nào rồi.
Duỗi tay đưa cây gậy cho Tư Ninh Ninh, người vừa cầm vào Hoắc Lãng hơi dùng sức kéo cô gái lên khỏi mặt đất.
Tiện đà hai người cầm chặt cây gậy gỗ, hai người xuất phát.
Tư Ninh Ninh hạ quyết tâm tìm đến cái cây đã chết mà lần trước cô hái được nấm hoàng kim.
Lần trước ta hái nấm có mấy phần nhỏ và khô, một mảng nấm hoàng kim lớn thế nào cũng sẽ còn lưu lại bào tử.
Chỉ cần có bào tử, nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, nấm mới sẽ mọc lên.
Bàn tính đánh rất khá thế nhưng chân chính đến nơi, hoàn toàn thất vọng.
Lúc trước đi qua bên kia, Hoắc Lãng là lấy cái cây gỗ này làm cầu bắt ngang qua con suối, hai ngày trước trời mưa to, mực nước dâng cao.
Cây gỗ chết đã nặng, mưa dầm càng nặng, nay chìm dưới suối, một phần ba thân cây đã bị ngâm nước, độ ẩm quá cao, dù có bào tử sót lại cũng không thể mọc ra nấm được rồi ....
Tư Ninh Ninh không bỏ cuộc, men theo con suối tìm kiếm len ở bìa rừng tre.
Cả một ngày, nấm tre thu hoạch nhiều, ngoài nấm tre cái gì cũng không có.
Nấm tre thanh niên trí thức còn có thể ăn chứ, người địa phương chẳng ăn cái này, trồng ra không tiêu thụ được là vấn đề nan giải chứ đừng nói đến việc trồng phạm vi lớn.
Chỉ định không có cơ hội rồi ...
Này đúng là chưa xuất sư đã bị hiện thực đánh chết, anh hùng mắt rưng rưng.
Tư Ninh Ninh mặt buồn như đưa đám, không khóc cũng chẳng cười nổi.
Hoắc Lãng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô gái phía sau, trông vô cùng bực bội, vươn cái cây gỗ lại: "Em ủ rũ cái gì?"
Tư Ninh Ninh cắn môi ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn của Hoắc Lãng dỗ dành: "Núi lớn như vậy, còn sầu không tìm được hai đám nấm? Đi thôi."
Tư Ninh Ninh vươn tay nắm lấy cây gậy, thời điểm Hoắc Lãng kéo lên, cô nhẹ giọng đề nghị : "Hay chúng ta ăn trước đi."
Lúc trở ra, trời đã muộn, đi bộ trong núi lâu như vậy, sợ đã tới giờ cơm trưa rồi.
Tư Ninh Ninh đảo không sao, cũng không đói lắm, cô là suy xét cho Hoắc Lãng thanh niên trai tráng, cả đường đi mang theo đồ đạc của cả hai, thể lực tiêu hao nhiều, đói nhanh hơn, châm chước chút lại nói: "Ăn no rồi lại tìm."
Tư Ninh Ninh suy xét cho Hoắc Lãng, còn Hoắc Lãng thì lo lắng cho Tư Ninh Ninh.
Tìm đồ thì tìm, không thể để con gái người ta bụng đói đi tìm.
Dáng người gầy gầy, ốm yếu rồi, nhịn đói sợ đi không nổi.
Hoắc Lãng gật đầu không chút do dự.
Kết quả là hai người đã dọn sạch một mảnh đất nhỏ sạch sẽ dưới những bóng tre lác đác bên bờ suối .
Tư Ninh Ninh cầm cái sọt của Hoắc Lãng đặt ở một bên, lấy ra hai tờ giấy dầu kích thước 25x25 đã chuẩn bị từ trước, trải trên mặt đất.
Để cho Hoắc Lãng dùng tay ấn vào để giấy dầu không bị gió thổi bay đi, Tư Ninh Ninh từ trong rổ sau lấy ra hai hộp cơm nhôm một cũ một mới, rồi sau đó là một túi nhỏ đậu phộng băm nhỏ, nghiền nhuyễn. Tỏi, dầu ớt, hành lá cắt nhỏ và giấm.