Editor: Hye Jin
Muối và tinh chất gà từ sáng sớm đã trộn vào hộp cơm, về phần gia vị khác, sau khi Tư Ninh Ninh giới thiệu từng món một, cô bảo Hoắc Lãng tự thêm theo khẩu vị cá nhân.
"Hộp cơm này không chứa được bao nhiêu. Nếu anh ăn không đủ, em sớt ra cho anh, em ăn uống ít, ăn không hết."
Hoắc Lãng gật đầu nhẹ "ừm".
Hoắc Lãng còn có một cái sọt nhỏ bên thắt lưng, Tư Ninh Ninh giọng nói rơi xuống, anh ấy trỏ tay từ trong giỏ hai cục than đen.
Ồ ... không phải cục than đen.
Tư Ninh Ninh nhìn lướt qua, phát hiện đó là một củ khoai lang, loại được lùi trong bếp lò ấy.
Hoắc Lãng nhớ tới lời Tư Ninh Ninh lúc trước dặn hắn không được tự mình nấu cơm, lúc này lại đang nhìn chằm chằm củ khoai của mình, bất giác chột dạ: "Buổi sáng ăn dư lại, mang theo ăn chơi, không lãng phí."
Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy cứ như lâm đại địch làm cô buồn cười cực.
"Mang theo thì mang theo thôi, lát ăn xong thì ăn thêm khoai lang đỏ, em cũng không cần lo lắng anh ăn không đủ no."
"... ừm."
Cô gái nhỏ gật đầu, mỉm cười, mắt mày cong lên, hào quang tỏa ra từ cơ thể giống như ánh sáng ấm áp ngày xuân, như gió mùa hạ, làm lòng người nóng nảy đều phải an tâm xuống.
Hoắc Lãng không phải là người tư tưởng bảo thủ, thấy một màn thế này nhịn không được cong môi cười, ánh mắt ôn nhu.
Gió núi lướt qua, cây là lay động, bóng cây che phủ, chóp mũi ngửi thấy mùi cỏ cây, mùi đất, trong lòng thư thái, dễ chịu đến lạ thường.
Hoắc Lãng chậm rãi nhắm lại đôi mắt đào hoa, cẩn thận cảm thụ cái vui vẻ an yên này.
Vùng rừng núi này, xuân hạ thu đông hắn đi qua bao nhiêu lần, cảm thụ như vậy là lần đầu tiên hắn cảm thấy.
Mà cảm giác đặc biệt này, là Tư Ninh Ninh mang đến cho hắn ...
Nhìn như cô nương kiều khí đỏng đảnh, thực thế giấu giếm rất nhiều điểm đặc biệt.
Khí chất xuất trần.
Cử chỉ bất phàm.
Nói năng thong dong, đối nhân xử thế ôn hòa, thuần thiện, nụ cười thật ấm lòng, tựa như có một sức mạnh đặc biệt, có thể làm nhân tâm sinh an bình, khám phá vẻ đẹp xung quanh mình, trong quẩn cảnh, nghịch cảnh tìm thấy hy vọng ....
Hắn đã tiếp xúc bao nhiêu người sinh ra trong gia đình cán bộ, phần tử tri thức, phẩm hạnh có xấu có tốt. Nhưng xét đến cùng, một cô nương có thể mang hết những ưu điểm tốt đẹp, Tư Ninh Ninh là người đầu tiên hắn thấy.
Càng đừng nói người cho hắn cảm giác đặc biệt này.
Mà Tư Ninh Ninh cô gái xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, cô ấy lại sinh ra trong thời đại này. Cái xinh đẹp của cô ấy không phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, cho nên không tính là ưu điểm, thậm chí còn là nhược điểm.
Nhược điểm bị người khác vu khống, khắp nơi để ý chửi bởi.
Chỉ có người ở bên cạnh cô ấy, dần dần mới phát hiện những mặt đáng thưởng thức, càng ngày đi càng gần, hắn còn phải bất bình thay cô ấy.
Cái loại cảm muốn che chở, muốn thiên vị gần như muốn tràn khỏi lồng ngực, hơn thế nữa có một thứ gì đó không thể giải thích được khiến cho Hoắc Lãng cảm thấy cáu kỉnh, bực bội.
Nếu thật sự muốn nói , Hoắc Lãng không biết nên diễn tả như thế nào.
Phiền muộn nên hô hấp của Hoắc Hoắc Lãng, mày nhíu lên.
Tư Ninh Ninh dọn xong chén đũa, thấy hơi thở Hoắc Lãng thay đổi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoắc Lãng đang ngồi xếp bằng như hòa thượng, không biết nghĩ đến cái gì phiền lòng, nhắm mắt không nói chuyện, mặt mày nhăn nhó khó chịu.
Cô gõ gõ vào đầu gối: “Đừng có phiền muộn nữa, mau ăn đi."
Hoắc Lãng vừa rồi còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, trong lòng còn chưa hình dung ra vấn đề đâu, Tư Ninh Ninh đột nhiên kéo hắn ra khỏi thế giới thiền định, kéo về thực tại, quanh thân là tiếng gió, tiếng chim hót đột ngột phóng đại, Hoắc Lãng thanh tỉnh, cả người run lên.
Mà Tư Ninh Ninh không hề phòng bị cũng bị dọa mà run theo.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, ngồi trên mặt đất, nhìn nhau thấy quỷ.
Bầu không khí ấm áp và yên bình biến mất, thay vào đó là bầu không khí xấu hổ là lạ.
"Anh, anh vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?”
"Hay là anh ngủ quên thế?"
Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng khẽ hé mở, sau đó mím lại.
Hắn đang suy nghĩ cái gì?
Có thể nói sao?
Nói là anh đang suy nghĩ về em?
Đương nhiên không thể.
Lông mày thâm thúy nhăn lại, buông lỏng mà nhăn lại, Hoắc Lãng khàn giọng phun ra mấy chữ: "Gió núi thật thoải mái, anh vừa híp mắt nghỉ ngơi một chút."
Nói tới nói lui Hoắc Lãng không hề dám nhìn thẳng vào mắt của Tư Ninh Ninh, cụp mắt xuống cầm đũa, một lúc sau mới cầm hộp cơm lên, hỏi: "Lần này em làm cái gì?"
"Là bánh đúc.”
Trả lời nhưng trong lòng Tư Ninh Ninh nhớ những lời anh ấy vừa nói, cô chú ý nhìn anh ấy thêm vài lần."
Không nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, vậy có thể là không phải ngủ không đủ, vậy thì là ngày thường làm việc mệt.
Trộn gia vị cho mình xong, luyên huyên một hồi: "Hiện tại ngày nắng nóng, anh ngày thường đừng có nghĩ đến chuyện giúp người khác, chú ý đến bản thân, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi ..."
"Được."
Nói xong cô không nói gì nữa.
Sau khi ăn trưa xong, ở bên dòng suối rửa sạch hộp cơm cất vào sọt, khoai lang đỏ Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh mỗi ngày một nửa.
Khoai lang đỏ hàm lượng đường cao, thả vào bếp lò nên bên ngoài không ít dầu, Tư Ninh Ninh cầm củ khoai nhẹ nhàng lột vỏ, khoai lang bị lột đến gồ ghề lồi lõm.
Hoắc Lãng nhìn thấy, cầm củ khoai bẻ làm đôi, rồi bẻ làm tư.
"Ăn đi."
"Ồ!"
Cầm một miếng khoai bỏ vào miệng, đôi mắt trong veo cười tủm tỉm: "Ngọt quá."
"Khoai mùa đông ngọt hơn khoai vụ thu. Đây là của năm ngoái, cất ở trong hầm, vẫn còn dư lại một ít."
Hoắc Lãng cắn đứt nửa củ khoai lang, ăn cả vỏ khoai lang, vỏ dính tro bếp cũng không quan tâm: "Nếu em thích buổi chiều anh đưa cho em một ít."
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Được."
Khoai lang này ngọt, nấu cháo ăn rất ngon, lấy một ít hôm nào nấu cháo cho Hòa Cốc và Sớm Mầm ăn.
Thỉnh thoảng ăn trộn với lương thực phụ, cân bằng dinh dưỡng, con nít lớn lên thân thể rắn chắc.
Ăn khoai lang xong rửa tay bên bờ suối, Tư Ninh Ninh tranh thủ rửa mặt, một lát sau trên mặt dính đầy những giọt nước lấp lánh, tùy tiện lau bằng ống tay áo.
Cũng chính là cái này cô đột nhiên nhớ lại một chuyện.
"Khăn của anh hôm qua em giặt sạch rồi, ra cửa quên mang, chiều em nhỡ quên thì anh nhớ nhắc em."
"Được."
Trên lưng đeo sọt hai người lại xuất phát.
Vẫn là Hoắc Lãng ở phía trước dẫn đường.
Có lẽ là cảm nhận được Tư Ninh Ninh vội tìm nấm, Hoắc Lãng so với ra cửa càng để bụng hơn một ít.
Thoát khỏi con đường mòn, kéo Tư Ninh Ninh đi vào con đường mòn hoa tường vi dại nhỏ hẹp trong núi, Hoắc Lãng trầm giọng nhắc nhở : "Theo kịp."
"Có rắn không."
Miệng thì lo lắng, Tư Ninh Ninh vẫn ngoan ngoãn cất bước .
Trong núi hoa bách hợp rất là nhiều, hai bên đường lối đi này càng dày đặc.
Mưa làm rơi những cánh hoa trên mặt đất, nhưng cành lá hai bên không hề héo úa, hàng ngàn bông hoa trắng, hồng đung đưa trong nắng gió, tươi mát, quá đẹp ...
Tư Ninh Ninh thành thật đi theo phía sau Hoắc Lãng, ánh mắt lại nhìn theo cành hoa đung đưa, lâu lâu quay đầu lại.
Người vẫn còn đang đi, rõ ràng tốc độ càng ngày càng chậm. Hoắc lãng phát hiện ra điểm không thích hợp, nghiêng người nhìn qua thì thấy cô gái nghiêng nghiêng người nhìn hàng hoa hai bên đường.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô gái nhỏ còn trắng hơn cả bách hợp trắng, môi đỏ hơn sơn trà, đôi mắt đen láy vốn có cũng bị ánh mặt trời chiết xạ thành màu nâu nhạt, biểu cảm tập trung, là bị hoa mê hoặc rồi.
Bị hoa làm cho kinh diễm, mãi một lúc sau Tư Ninh Ninh mới nhận ra được Hoắc Lãng không biết từ khi nào đã ngừng lại.
Quay lại khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tình bắt gặp đôi mắt thâm thúy của Hoắc Lãng: "Đẹp đúng không?"
Môi cô gái khẽ nhếch, đôi mắt cong thành nếp nhỏ dưới hàng mi mảnh và cong, nụ cười rạng rỡ lại tươi sáng.
Gió núi dường như đã hiểu rõ được hết thảy, uyển chuyển cuốn những cánh hoa vụn vặt cùng tiếng "thình thịch" vang lên.
"Ừm."
Hoắc Lãng thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm nhắc mãi: là thiên nhiên hùng vĩ, đương nhiên đẹp.
Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ về những bông hoa dại bên đường, Hoắc Lãng thấy cô gái thích đến không rời được mắt, rút ra dao chẻ củi, loay hoay một hồi, một bó lớn hoa bách hợp được nhét vào vòng tay của Tư Ninh Ninh.
"Được rồi.”
Hoắc Lãng thu lại dao chẻ củi: "Đi thôi.”
Tư Ninh Ninh tại chỗ ngốc lăng ba giây, rồi mới mỉm cười ôm bó hoa chạy lon ton theo sau: "Kỳ thật là em nhìn thôi, không cần hái cho em đâu."
“Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ."
“… Ồ! ” Ninh Ninh mím môi, thật ra tâm tình rất tốt , vụng trộm đi theo Hoắc Lãng, miệng líu ríu như chim sẻ nhỏ: “Nhà anh cũng ở gần rừng tre phải không? Buổi tối có phải muỗi rất nhiều hay không?"
“Còn tốt, mỗi ngày đều phải xông ngải cứu."
"Vậy thì thật phiền toái! Em có nhang muỗi, buổi chiều em lấy cho anh một chút."
“Nhang muỗi?”
"Ừm, ừm ... là dùng để đuổi muỗi, đừng nhìn em như vậy! Em đâu phải mua, yên tâm đi."
10h vào núi, khởi điểm còn chưa có thu hoạch, về sau dưới sự lãnh đạo của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh hái thành công nửa rổ nấm, đếm đếm được đến 6 loại.
Vui thì vui chỉ là một đường đi về đường núi quá nhiều, thêm nữa chọc cười quá nhiều, chờ tới khi xuống núi, cô mệt, cả miệng nói chuyện cũng phải mỏi.
Hoắc Lãng đã quen với việc nghe thấy tiếng cô gái nhỏ ầm ĩ, bỗng dưng dừng lại có chút không quen.
"Nghỉ ngơi một chút lại đi."
Tư Ninh Ninh lắc đầu, duỗi chân duỗi chân: "Vẫn là xuống núi trước đi! Chờ tới nơi rồi nghĩ."
Bây giờ chỉ ngồi xuống nghỉ ngơi đã không còn đủ với cô, cô muốn nằm xuống!
Trở về có thể nằm xuống, nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh lại có thêm động lực: "Đi, nhanh lên, nhanh lên ~"