Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230: Đi Thị Trấn

Chương 230: Đi Thị Trấn Chương 230: Đi Thị Trấn

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh kiên trì nên Hoắc Lãng không ý kiến nữa, loanh quanh lòng vòng nửa giờ, cuối cùng về được cửa Trần gia.

Cô gái nhỏ đứng ở cửa chờ Hoắc Lãng vào nhà nhốt con thỏ vào lồng, xách nó đi theo về thanh niên trí thức.

Trên đường đi, thấy Tư Ninh Ninh thường xuyên nhìn vào chuồng thỏ, Hoắc Lãng xách lên để cô ấy có thể thấy được: "Con thỏ còn nhỏ, cho nên lồng này đan hơi chặt, hai ngày sau có thời gian anh đan cái to hơn, đợi thỏ lớn rồi đổi."

Tư Ninh Ninh hiểu ý gật đầu, đem chuyện con thỏ nói với Triệu Hoành Binh lúc sáng kể lại cho Hoắc Lãng.

Dừng một chút: "Anh nói, em có thể nuôi được không?"

"Em còn bảo với mấy thanh niên trí thức khác nói rồi, nếu không nuôi sống được chẳng phải ném hết mặt mũi sao?"

Mèo thì nuôi rồi, thỏ chưa nuôi bao giờ.

Vốn dĩ muốn giữ nó trong không gian, bây giờ đi một vòng tròn lớn, ai ai cũng biết, tự nhiên cô lo lắng không nuôi được.

Nếu không nuôi được, đến lúc đó người thất vọng không riêng gì cô mà còn có mọi người ở thanh niên trí thức.

Thỏ là thỏ, cũng là thịt, cũng là kỳ vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Càng nghĩ càng sâu, tâm trạng càng thêm tồi tệ.

“Em đang hoảng sợ cái gì? ” Hoắc Lãng buông tay cầm lồng nhìn con đường phía trước: “Không phải còn muốn tặng đồ cho Lương viện sĩ? Em viết phong thư, anh đưa sang cho em."

Tư Ninh Ninh hai mắt sáng lên, tỉnh táo trở lại: "Lương viện sĩ!! Em tại sao không nghĩ ra nhỉ?!"

"May là có anh a!"

Tâm trạng thoải mái, Tư Ninh Ninh vươn tay đẩy cánh tay của Hoắc Lãng, lon ton chạy tót ở đằng trước.

Cô chỉ nghĩ trở về viết thư cho Lương viện sĩ, nói chuyện nào thích hợp, Tư Ninh Ninh không hề chú ý chỉ một chốc, người đàn ông phía sau nhìn mình, ánh mắt rực lửa.

Suốt đường trở lại nhà thanh niên trí thức, Hoắc Lãng đợi ở cửa, cô chạy thẳng vào trong trước đem hai cái bình ra, rồi nhớ sự đến cái khăn cùng nhang muỗi, không cần ai nhắc nhở quay người đi lấy.

Khăn tay được xếp chỉnh tề, còn nhang muỗi thì được gói trong tờ giấy.

Hoắc Lãng một tay cầm cái bình, Tư Ninh Ninh nhét đồ vào trong túi của áo ngắn: "Nhang muỗi giống như xông hương vậy, buổi tối trước khi đi ngủ thì đốt lên đặt dưới giường, để nó bây mùi ra là được. Còn thư cho Lương viện sĩ ..."

Ninh Ninh dừng một chút, nhún chóp mũi, nghịch ngợm nói: "Tối nay em nghỉ chút, ngày mai viết xong đưa cho anh."

"Được."

Hoắc Lãng gật đầu đáp ứng, cầm lấy đồ của mình rời đi ngay lập tức.

Không lâu sau khi anh ấy rời đi, mắt thấy mình có một mình, lát nữa mọi người mới tan làm, cô tính toán vào không gian một chuyến, động tác còn chưa kịp bên ngoài đã "lộc cộc" tiếng chân bước tới gần, cùng lúc đó thanh âm vui vẻ của thanh thiếu niên vang lên:

“Thật tốt!”

"Các cậu tính thế nào?"

"Còn tính thế nào, đi trấn chứ sao, tớ muốn đi chợ rau xem có thể nhặt chút rau dưa không?"

Đoàn người đang bàn tán sôi nổi, mới vừa đi tới bên cạnh liền nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi ra, Tưởng Nguyệt cao hứng bước tới: "Ninh Ninh, có chuyện tốt, cậu muốn nghe không? "

“Hehe, thanh niên trí thức Tư! ” Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn trong người ôm theo một đống dưa chuột.

Tư Ninh Ninh gật đầu coi như chào hỏi, liếc nhìn Tưởng Nguyệt cười cười, xoay người ngồi ở bên cạnh bàn: "Là được nghỉ sao?"

Tươi cười của Tưởng Nguyệt lập tức sụp đổ, đảo mắt ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh, đẩy đẩy hờn rồi: "Nói đi có phải mấy thím đã nói với cậu rồi không? Sao không nói cho bọn tớ biết? Tớ ngóng trông ngày nghỉ này bao lâu rồi không? Ngóng đến dài cổ luôn ấy.”

Tư Ninh Ninh khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, còn chưa kịp nói chuyện, Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên đã đặt dưa chuột lên bàn, đẩy mắt kính trêu chọc: "Này còn cần phải nói sao? Cả một đường đi giọng câu nói lớn vậy, thanh niên trí thức Tư chắc đã nghe thấy rồi."

Vừa nói, mắt vừa liếc nhìn Tư Ninh Ninh, khi ánh mắt chạm nhau, Tống Thư Hãn ngượng ngùng cười.

Tư Ninh Ninh cười cười Tưởng Nguyệt càng ảo não.

Lý Lăng Nguyên thường ngày không thể nói nổi Tưởng Nguyệt, giờ có cơ hội nào bỏ qua được, chế giễu một phen, Tưởng Nguyệt nào nhịn, bắt lấy cánh tay cãi cọ ồn ào.

Tư Ninh Ninh ôn hòa cười cười, nhìn bọn họ vui đùa.

"Đội trưởng nói sẽ cho chúng ta hai ngày nghỉ, chú ấy còn nói về sau không phải là vào ngày mùa bận rộn, nửa tháng cho chúng ta một ngày nghĩ."

Từ Thục Hoa giải thích về ngày nghỉ xong chỉ chỉ đống dưa chuột trên bàn: "Vừa rồi trở về gặp chú ghi công điểm, nói là dưa leo đều thu hoạch, nói là chuẩn bị tới mùa trồng cà rốt."

Tư Ninh Ninh gật đầu, thuận tiện đề nghị: "Dưa chuột nhiều vậy, ăn không hết, không bằng muối dưa đi, dành làm món ăn kèm."

Vừa rồi còn tính toàn làm sao đưa ra được dưa chuột ngâm, bây giờ tốt rồi, mọi người mang dưa chuột về, tiết kiệm công sức.

Tư Ninh Ninh kiến nghị hay đề nghị chưa bao giờ bị bác bỏ, Từ Thục Hoa rất nhanh đồng ý.

Từ Thục Hoa không biết làm dưa chuột kiểu lạnh như của Tư Ninh Ninh, chỉ biết muối dưa.

Nghe là dưa chuột muối, cô cảm thấy là muối tương tự như là dưa muối, lập tức đi phòng bếp lấy một cái chậu, đem dưa chuột hướng giếng rửa.

Còn Tư Ninh Ninh thì quay trở lại phòng, lấy ra hoa cẩm tú cầu trong bình, cầm bình đi theo hướng giếng.

Tưởng Nguyệt thấy mọi người bận rộn, buông Lý Lăng Nguyên ra, trước đó còn đánh mấy cái làm chàng khờ "ui da ai da" một hồi, mới chạy ra ngoài: "Tớ rửa bình cho, cậu chơi đánh đu đi."

Tống Tiểu Vân cũng chạy đến hùa theo: "Đúng a, Ninh Ninh, cậu về sau làm đại sự đưa ra chủ ý, mấy việc nhỏ này để bọn tớ làm."

“Vậy được rồi."

Đại chủ yếu là nữ thanh niên trí thức đã ra ngoài bận rộn rồi, nam thanh niên trí thức ngượng ngùng ở trong nhà chính, từng người về phòng cầm chậu, quần áo ra đánh nước giặt quần áo, gội đầu, miệng luyên thuyên không ngừng kế hoạch ngày mai.

Cuối cùng, mọi người đồng ý và nhất trí dậy sớm hơn bình thường một giờ để đi lên trấn, tranh thủ trước khi mặt trời ló dạng là người đặt chân tới thị trấn.

Mọi người đều ủng hộ nó, và tất nhiên Tư Ninh Ninh không có ý kiến gì .

Buổi tối, khi Tưởng Nguyệt và những người khác đang thu dọn đồ đạc gửi về cho gia đình, Tư Ninh Ninh cầm bút, ngồi vào bàn dưới đèn dầu, ghi chú lại những thứ ngày mai cần mua.

Việc học tập của Hòa Cốc và Sớm Mầm rất ổn định, lần trước Hoắc Lãng đưa tiền là hơn sáu đồng, sau khi trừ khẩu phần ăn vẫn còn thừa, ngày mai cô sẽ mua bút và vở cho hai đứa nhỏ.

Lại thêm hai ngày có thể hướng dẫn hai đứa nhỏ viết chữ trên vở rồi.

Còn đèn dầu, cũng phải mua một cái ....

Tương lai Tưởng Nguyệt và Tiểu Vân sẽ trang bị một cái bàn nhỏ hay gì đó, cái đèn dầu này lúc nào cũng không được đặt ở bên cạnh cô nữa, cô mua thêm một cái, là đồ của mình muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, chẳng cần lo lắng ai nói gì ....

Tư Ninh Ninh viết hai chữ "đèn dầu" vào sổ tay , trong lòng không khỏi nghĩ: Văn phòng phẩm của Hòa Cốc và Sớm Mầm đã giải quyết xong, còn mấy cái đầu củ cải nhỏ kia trong đội thì sao nhỉ?

Cái này không chỉ giúp mấy củ cải nhỏ mà là tương lai đất nước ...

Cách cục triển khai, bút chì và sổ ghi chép chỉ có vài xu, Tư Ninh Ninh nghĩ tự mình bỏ ra, lại sợ mấy xu này nhấc lên một trận phong ba.

Suy cho cùng, thời thế thật khó khăn, vài xu trong mắt cô nhưng trong mắt người khác e là không phải vậy.

Sau khi suy nghĩ, Tư Ninh Ninh tính toán đi một bước tính một bước, đợi tình huống cụ thể của ban xóa mù chữ đã rồi theo hướng gió mà hành động.

Vừa nghĩ tới đây, Tưởng Nguyệt đột nhiên thò lại chỗ bàn nhỏ đối diện gọi lớn: "Ninh Ninh."

"Hả?” Tư Ninh Ninh đột nhiên bị kéo về thực tại: “Có chuyện gì vậy?"

"Bút cậu cho mượn dùng xíu được không? Tớ muốn viết phong thư ... mà không có bút."

“Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu, ánh mắt rơi vào quyển sổ, không biết đang suy nghĩ gì, viết thêm hai chữ “bút” và “mực” , sau đó thả hai chân xuống, nhường vị trí: "Đến đây đi."

Bút gel dễ sử dụng nhưng không an toàn, để tránh cho mọi người hỏi về nó, cho nên ngày mai lên trấn vẫn nên chuẩn bị một cái bút máy niên đại này ...

Từ Thục Hoa các cậu ấy mang theo giấy viết thư, lại không mang bút, cho nên đợi Tưởng Nguyệt viết thư xong bọn họ cũng mượn bút để dùng.

Tư Ninh Ninh đương nhiên không từ chối, nữa tiếng sau thì mọi người viết thư xong, thu dọn bàn chuẩn bị đi ngủ, Tống Tiểu Vân hỏi: "Ninh Ninh, cậu không viết thư trong nhà sao?"

"A ..." Động tác tay của Tư Ninh Ninh dừng lại, cười cười: "Khoảng thời gian trước tớ không phải đi vào huyện sao? Đã gửi thư rồi."

“Ồ!” Tống Tiểu Vân gật đầu không nói gì nữa.

Đèn dầu trong phòng mờ đi, ba không nghiêng vào tường, không thì nhìn lên trần nhà, trong lòng chờ mong ngày mai gửi thư về nhà, xem có nhận được thư nhà hay không, chỉ có Tư Ninh Ninh đầu nhìn về hướng cửa sổ, đôi mắt nhướng lên, nhìn vầng trăng trong khe hở giữa những ngọn cây ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì.

Một con đom đóm đuôi xanh tinh nghịch khẽ đung đưa vào phòng, dư quang ở trong mắt Tư Ninh Ninh, ôm chăn bông quay sao một bên, chờ mở mắt thì đã rạng sáng hôm sau, trời đã hửng sáng rồi.

Mấy chiếc giường liền kề khẽ run lên, phát ra tiếng sột soạt. Mắt thấy Từ Thục Hoa các cậu ấy đã đứng dậy, Tư Ninh Ninh duỗi chân duỗi eo, lăn qua lăn lại bò dậy.

Tắm rửa vội vàng, trời còn chưa sáng, cả đoàn người ở căn nhà thanh niên trí thức đã đạp lên sương sớm lên đường.

Thấy thời gian còn quá sớm, nghĩ là sẽ không đụng phải ai đâu, ai ngờ vừa bước chân vào đội sản xuất thì đụng phải Trần Liên Mễ đang vác một vật nặng.

"Thím!"

"Thím Liên Mễ!"

Nhóm thanh niên trí thức đon đả chào hỏi.

Bình Luận (0)
Comment