Editor: Hye Jin
Nhìn thấy nhóm thanh niên trí thức, Trần Liên Mễ cười nói: "Sớm như vậy, các cháu đi thị trấn à?"
"Đúng vậy thím, khoảng thời gian này đỡ bận rộn. Hai ngày nghỉ nên mọi người tính toán lên trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt."
“Haha.” Trần Liên Mễ lại cười, gánh cái đòn gánh đi theo phía sau thanh niên trí thức: “Đúng vậy, vừa lúc a, thím đi với các cháu một đoạn, vừa đi vừa nói chuyện thời gian trôi qua nhanh!"
Nghe nói cùng đi một hướng, Lý Lăng Nguyên tiến lên một bước, vươn tay nhận lấy cái gánh trong tay Trần Liên Mễ: "Thím à vậy để cháu giúp thím gánh một đoạn đường đi."
“Không không không. ” Trần Liên Mễ vội xua tay: “Nơi này nào có việc gì đâu, chỉ chút đậu nành mà thôi, nhẹ chứ không nặng, thím tự mình gánh là được."
Lý Lăng Nguyên cười cười gãi đầu, không nói nữa.
Tư Ninh Ninh đã quen thân với Trần Liên Mễ, nghe nói vài câu vẫn không lên tiếng, đợi khi trên đường thả chậm bước chân hỏi: "Thím sớm như vậy, thím đi đâu vậy ạ?"
"Năm nay, đất đai trồng rau sau nhà thím tận dụng trồng được ít đậu nành, mấy hôm trước thu hoạch thím lưu lại một ít, cho nên thím đi lên đại đội xây đậu làm đậu hũ."
Làm đậu hũ?
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói chuyện, Tưởng Nguyệt đã gào trước rồi: "Đại đội chúng ta có nghề phụ làm đậu hũ hả thím?"
"Không phải tính là nghề phụ gì đâu, chỉ là một vài thứ đơn giản thôi, mấy đội sản xuất đều giống nhau, xây đậu hủ, rồi xuân hạ có cải dầu thì ép dầu, toàn bộ cái này đều đi đến đại đội để làm, mấy đại đội khác cũng có, ở công xã cũng có."
"À, thì ra là như vậy!"
Đi dọc con đường và trò chuyện, đến lúc phải chia tay, Trần Liên Mễ đề nghị nhóm thanh niên trí thức đi theo, thuận tiện biết đường đi đến đại đội.
Một đám thanh niên trí thức thống nhất nhìn Tư Ninh Ninh, chờ Tư Ninh Ninh lên tiếng.
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh cau lại nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Tiện thể đi theo một đường có thể nhận được đường đi, về sau có chuyện tìm đại đội trưởng thì bọn họ tự mình đi được, đỡ phải phiền toái người khác phải dẫn đường.
Từ đội sản xuất ba đến đại đội thời gian khoảng 50 phút đến một tiếng đồng hồ, khi Tư Ninh Ninh và những người khác đi theo Trần Liên Mễ đến xưởng đậu phụ của đại đội, sớm vậy mà có người đang xay đậu phụ ở đó rồi.
Thím Trần Liên Mễ nói, người đến xay đậu phụ hẳn là y như thím ấy, đều là sợ dư lại đậu nành để lâu bị mối mọt, cho nên mang hết lại đây xây thành đậu hũ, quay đầu về ngâm vào trong nước, ăn được mấy hôm.
Trần Liên Mễ chỉ đường cho nhóm thanh niên trí thức nhà nào là nhà của đại đội trưởng đội Cát Lĩnh, La Quốc Khánh, lúc sau trong lúc thanh niên trí thức đang vui vẻ xem các loại cây trồng, rồi xem người ta đi xay đậu hũ, Trần Liên Mễ chớp mắt, vẫy tay Tư Ninh Ninh, chỉ chỉ đi ra ngoài hậu viện của căn nhà xây đậu hũ.
"Thím Liên Mễ, sao vậy ạ?"
"Các cháu ra cửa sớm, có phải chưa kịp ăn sáng đúng không."
Trần Liên Mễ dựa vào khung cửa vươn cổ liếc mắt nhìn, tranh thủ thời cơ đóng cửa lại, bưng một cái chén từ cửa sổ đi vào sân: "Người xây đậu hũ vừa đến là chị em với thím, thím xin được một chén sữa đậu nành, cháu uống đi."
Trần Liên mễ cười tủm tỉm nhìn Tư Ninh Ninh.
Mặc dù ý định giới thiệu Tư Ninh Ninh cho con trai đã sớm tan thành mây khói, thế nhưng cảm tình của cô với đứa nhỏ này không hề giảm đi chút nào.
Tư Ninh Ninh nhìn chén sữa đậu nành, trong lòng xấu hổ, nhưng mà cực kỳ ấm áp. Nhìn thoáng qua cửa, Tư Ninh Ninh do dự nói: "Thím, đây không phải là ..."
"Thím biết cháu nghĩ cái gì. Không phải là thím thiên vị đâu, nếu là nhà mình xay đậu hũ thì những thanh niên trí thức khác đều có, mà hiện tại chỉ có một chén, thím để phần cháu trước, bữa sau đến các đồng chí khác."
Trần Liên Mễ kéo Tư Ninh Ninh qua một bên, cầm cái chén sang: "Mau uống đi, a! Nhanh lên không lát đi thị trấn đói lả!"
Nói là không thiên vị, kỳ thật vẫn thiên vị.
Cũng thật là xấu hổ.
Tổng cộng một đường bảy thanh niên trí thức đến đây, chỉ có mỗi một mình Tư Ninh Ninh được một chén sữa ... Trần Liên Mễ là hảo tâm, nhưng mà những người khác chỉ sợ trong lòng sẽ có bất bình.
Lần trước sự kiện Ngô Dũng vừa mới an yên ... giờ thím ấy đã nói vậy rồi, nếu lại thoái thác thì quả là người không biết tốt xấu.
Tư Ninh Ninh tâm tư thông thấu lên, sợ chậm trễ mấy người Từ Thục Hoa đi tìm cô, đến lúc đó mọi người đều phải xấu hổ, cho nên cái gì cũng không nói, cong mi cười ngoan ngoãn cảm ơn.
Rồi cầm cái chén uống một hơi.
Sữa đậu nành mới xây, được nấu lên, lọc lại uống rất ngon, cơ mà không đường nên hơi béo, mùi đậu tanh khá nặng.
Ở thời đại này, một khẩu phần ăn là quý giá, cho dù chỉ là một bát sữa đậu nành, đó cũng là cả tấm lòng của thím Liên Mễ.
Trong lòng hiểu điều này, Tư Ninh Ninh hít thở lấy hơi, nỗ lực dùng tốc độ nhanh nhất uống hết chén sữa, ngẩng đầu trả lại chén cho thím Liên Mễ: "Xong rồi ạ, cảm ơn thím, cháu no rồi!"
"Cái này là no nước, sữa đậu nành không chắc bụng được đâu a!"
Trần Liên Mễ cười, nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ hồng do sữa đậu nành, xua xua tay: "Được rồi, đi thôi đừng để cho mấy đồng chí thanh niên trí thức khác chờ, chờ khá lâu rồi đấy."
Tư Ninh Ninh mỉm cười cảm ơn thêm mấy lần mới kéo cửa đi vào bên trong nhà hướng về phía trước đi.
Đi được hai bước vào trong cô đã nghiêng diện đụng phải Từ Thục Hoa, cậu ấy dường như không đoán trước được cô ở đây, bị hoảng sợ: "Ninh Ninh thì ra cậu ở chỗ này, mọi người đều đang tìm cậu á."
Nói rồi, còn vỗ vỗ ngược, tiến lên nắm chặt tay Tư Ninh Ninh: "Đi thôi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nhanh bước chân ra ngoài.
Đến tới cửa , Từ Thục Hoa hét lên "tìm được rồi", những người khác lục đục tụ lại, mọi người đi theo hướng mà Trần Liễn Mễ chỉ đi vào trong trấn.
Đại đội trưởng cách đường chính đến thị trấn không xa, bọn họ đi được vài phút là đi được lên đường lớn, đi bộ thêm hơn nửa tiếng, thành công đến thị trấn Ba Hà, lúc đó đúng 8:20 sáng, bưu điện thị trấn đã mở cửa.
Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa có thư và cả một bao lớn đồ muốn gửi về nhà, nên tính toán đi đến bưu điện trước.
Tư Ninh Ninh nghe một hồi, sau đó mới nói: "Các cậu đi đi, tớ trước không đi."
Tối hôm trước, cô nói qua là gửi thư về nhà, cơ mà cô sẽ không gửi thư, đương nhiên không đi theo.
Và hãy nghĩ ở một góc độ khác, nếu có một gói hàng gửi từ nhà xuống cho cô, bây giờ cô đi ký nhận thì cả một ngày phải ôm lấy cục đồ đó sao?"
"Được thôi."
Tưởng Nguyệt và những người khác cũng nghĩ đến điểm này, nên không cưỡng cầu, chỉ dặn dò Tư Ninh Ninh vài câu: "Chúng tớ lát nữa muốn cùng nam thanh niên trí thức đi chợ bán thức ăn nhìn xem, nếu không gặp được nhau vậy giữa trưa gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh ha."
"Được."
Tư Ninh Ninh gật đầu đồng ý, vẫy tay chào mọi người rồi cả nhóm tách ra.
Tư Ninh Ninh đến thị trấn với một mục đích, đó là mua đồ.
Mà hôm nay tất nhiên sẽ ở thị trấn gần như cả ngày. Mua đồ thì tốn vài phút thôi, phải tìm chút chuyện làm để giết thời gian mới được.
Nghĩ xong, Tư Ninh Ninh hạ quyết tâm đi chợ đen!
Tìm một góc khuất của con hẻm để đi vào không gian, ra khỏi không gian thì như mọi lần trước, bước ra là hình ảnh một cậu thanh niên cao gầy.
Ôm cái sọt không, Tư Ninh Ninh đi về phía bến tàu chỗ ngọn hải đăng.
Chờ tới gần cô nghe được tiếng người nói chuyện, xác định được chợ đen khai trương, dời cái sọt, cho đồ trong không gian bỏ vào ôm ở trong ngực đi vào chợ đêm.
Đã một lần đến đây, chợ đen giống như hôm đó, rất đông, Đầu Khỉ và những người khác đầu cơ ở vị trí lần trước, y tại chỗ này Tư Ninh Ninh lại gặp gỡ hắn.
Đầu Khỉ vừa bán thành công được một đơn, đang bận bịu cúi đầu đếm tiền, căn bản không để ý đến Tư Ninh Ninh, hắn còn chen chân vào cái sọt đá đá: "Ai đi đi, người nào đây? Đây là quầy của người ta không thấy à?"
Mà đá đá vào rồi, cái sọt không hề động đậy, và chủ nhân của cái sọt cũng không có ý định lấy đi, khuôn mặt Đầu Khỉ nhăn lại, bực bội ngẩng đầu định mắng, thế nhưng thấy được người kia là ai rồi thì hai mắt sáng ngời: "Bà nội nó! Là cậu em! Mau mau mau, tiến vào nói chuyện!"
Đầu Khỉ kéo cái bao trên mặt đất để nhường chỗ, cũng giống như lần trước, Tư Ninh Ninh mượn một cái túi da rắn của hắn để trải lên, sau đó bắt đầu lấy đồ ra ngoài.
Đầu Khỉ không ngừng lảm nhảm: "Tôi tìm cậu lâu lắm rồi đó, vậy mà không gặp được cậu, còn đang suy nghĩ xem là cậu làm việc cho ai hay là bị bắt rồi a."
"Chậc chậc", khuôn mặt Tư Ninh Ninh đanh lại không vui liếc nhìn Đầu Khỉ: "Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không chứ?"
“Đúng, đúng, là tôi miệng quạ đen, ha hả. ” Đầu Khỉ nhếch miệng cười, vừa rồi hắn ngồi trên ghế nhỏ lúc này đột nhiên bước lên một bước, cúi người bên cạnh Tư Ninh Ninh, hắn vươn cổ muốn coi cái sọt bên trong có cái gì: "Cậu em lúc này mang theo cái gì á? Lần trước cái gạo kia còn hay không? Tôi đều muốn."
"Mang một ít ... " Từ túi da rắn bày ra chút gạo, mì trứng rồi phủ vải lên trên cái sọt phía sau, đẩy Đầu Khỉ trở về, tiếp tục nói: "Gạo 10 cân, cái khác 15 bó, cậu có thể nuốt trôi sao?"
“10 cân!?” Đầu Khỉ nhanh chóng tính toán, cắn môi hỏi: “Giá vẫn như lần trước sao?"
“Ừ.” Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, Đầu Khỉ lập tức đưa ra quyết định: "Muốn."
Tư Ninh Ninh trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên một chút chứ cô không nhiều lời, cái không nên hỏi thì tốt nhất không hỏi, vả lại có thể bán đi ở một chỗ đương nhiên tốt rồi, đỡ phải ngồi đây chờ.