Editor: Hye Jin
Đầu Khỉ có cân, cô không cần lấy cân trong không gian cô ra, đem toàn bộ sọt và mì toàn bộ lấy ra ngoài, chờ Đầu Khỉ cân.
Xác định không thành vấn đề, Đầu Khỉ lưu loát đếm mốt xấp tiền dày đưa cho Tư Ninh Ninh.
Đừng có nhìn một xấp tiền giấy dày thiệt dày, thực tế tổng cộng chẳng hơn kém xu nào, tính hết thảy là 8 đồng.
Tư Ninh Ninh thu tiền xong, Đầu Khỉ thấy cô không có ý định rời đi, lập tức liếc nhìn cái sọt tre ở bên cạnh chân cô: "Cậu em cái sọt kia của cậu lớn vậy, có phải còn có mang theo những thứ tốt khác không?"
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn Đầu Khỉ một cái, nhướng mày không nói gì, Đầu Khỉ xem cái trận thế này liền biết chính mình đoán đúng rồi.
Còn không chờ thúc giục đâu, Tư Ninh Ninh đã mang ra ba miếng thịt từ trong sọt.
Thịt mỡ trắng bóng! Còn là ba miếng !!!
Đầu Khỉ hai mắt thẳng tắp, thịt ngon gấp nhiều lần cái thịt mà tới kỳ phân lương đâu!
"Như thế nào cậu không nói có thịt!"
Đầu Khỉ giậm chân rất khó chịu, nhưng nào có thời gian mà suy nghĩ điều gì, cơ mà đã quá muộn, người già người trẻ người qua đường nháy mắt bò tại đây, đem cái quầy hàng nho nhỏ vây đến chật như nêm cối:
"Thịt này bao nhiêu? Bán như thế nào? Ta muốn!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Có người để ý Đầu Khỉ muốn tàng tư phần riêng, duỗi tay đẩy Đầu Khỉ sang một bên, làm Đầu Khỉ tức giận đến giậm chân: "Mọi người im lặng, chú ý thứ tự trước sau! Các người đừng có mà không nói lý, không biết xấu hổ đúng không?"
Mọi người chỉ chăm chăm đi đoạt thịt, chẳng ai nghe lời hắn nói cả.
Đầu Khỉ tức giận đến xanh cả mặt, hai tay nắm chặt, tiếp tục giậm chân gầm lên: "Đó là anh em của tôi! Thịt anh em tôi mang cho tôi, các người tránh ra, nhanh đi!"
Vừa nói vừa tễ lên phía trước.
Thế nhưng, Đầu Khỉ không cao, người lại còn gầy yếu, sao có thể đẩy được ai chứ? Thực mau lại lần nữa bị đẩy sang một bên, mấy cái lung tung rối loạn cũng không biết là ai, còn bị đấm một cái.
Tư Ninh Ninh bán thịt xong, tay đang đếm hóa đơn trên tay, dư quang trong mắt nhìn thấy Đầu Khỉ mặt mũi xanh xanh tím tím chảy máu mũi, thực sự giật mình: "Này anh bị sao vậy? Bị ai đánh."
“Hừ.” Đầu Khỉ giận dữ ậm ừ, quay đầu đi, còn chưa kiên cường được một giây đâu đã xoay người trở về.
Khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy tức giận, đồng thời có chút bất bình: "Tôi đem cậu như là anh em, cho nên chiếu cố sinh ý của cậu, cậu xem cậu, có thịt cũng không nói ...."
Không nói thì quên đi, dù sao cũng nên để lại một ít cho hắn chứ, một chút cũng có!
Không lưu lại cũng được thôi, vậy thì đừng có mà cho hắn thấy! Thịt ngon như vậy nữa, tức muốn long não ! !
Đầu Khỉ hối hận vô cùng, hắn vừa rồi không nên nói gì, chạy dô đoạt là xong việc rồi, bây giờ thì tốt rồi, con mụ nó không còn một miếng nào.
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên cô bán thịt ở chợ đen, bị đoạt thế này cô xác định không nghĩ tới.
Nhưng mà xác thực Tư Ninh Ninh không phải là người không biết ân, Đầu Khỉ cấp phương tiện cho cô, cô tự nhiên cũng nguyện ý cùng Đầu Khỉ qua lại.
"Không đến mức mà, tôi vẫn còn một miếng thịt trong sọt, cho anh là được."
Tư Ninh Ninh nói xong với tay vào sọt tre xách miếng thịt ra ngoài."
Khi những người xung quanh thấy cô vẫn còn thịt, lại có trận thế tiếp tục tiến lên tranh giành, lại thấy Tư Ninh Ninh treo thịt lên cái cân liền biết thịt đã có người mua rồi cho nên nửa đường dừng bước, không lại nữa.
Đầu Khỉ vẻ mặt kinh ngạc, chảy máu mũi cũng không lau đi, vui vẻ ngồi xổm ở trước mặt Tư Ninh Ninh: "Được rồi, người anh em đủ nghĩa khí!"
“Giống như bọn họ, hai đồng hai một cân, cái này vừa chính xác một cân."
Vui vẻ hợp tác làm ăn, tiền vẫn phải thu.
Đầu Khỉ lấy tiền gọn gàng đưa ra, thuận miệng hỏi một câu: "Thịt tươi thế này, lại còn béo thế này, thằng nhóc này, địa vị của cậu rất là lớn a?"
Có thể bắt được tài nguyên tốt như vậy, không phải do mình cả gan vụng trộm nuôi dưỡng thì chính là bên trên có người chống lưng.
Sau nhiều lần tiếp xúc, đánh giá về trang phục và hành động của Tư Ninh Ninh, suy đoán của Đầu Khỉ nghiêng về phần sau hơn.
Tư Ninh Ninh cười đáp: "Mỗi người đều có quy tắc riêng, không nên hỏi thì đừng hỏi."
Tư Ninh Ninh cười nhẹ, nói năng thần bí khó lường, Đầu Khỉ hơi ngốc lăng, chỉ là một cái chớp mắt liền tỉnh táo trở lại.
"Là tôi lắm miệng, cậu đừng để trong lòng, tôi, tôi không có cái ý tứ kia đâu!"
Giải thích xong hai câu, Tư Ninh Ninh vừa nghe liền cảm thấy lời nói của mình không thuyết phục, có ma sẽ tin, cơ mà kỳ quái là Đầu Khỉ không tiếp tục hỏi nữa!
Đầu Khỉ rút một tờ giấy thấm dầu để bọc thịt, càng nghĩ càng không nhịn được, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại, kéo Tư Ninh Ninh thì thào nói: "Nếu trong tay cậu còn mì thì ngồi đây nằm vùng đi, đợi những thanh niên trí thức từ thành về nông thôn .... Kia những người kia từ thành phố về đến, ăn ngon quen rồi, phần lớn ra tay đều rộng rãi."
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn cái Đầu Khỉ: "Đó là lý do vì sao vừa rồi anh mua rất nhiều mì gạo từ tôi à..."
“Hắc hắc hắc……”
Tư Ninh Ninh không tiếp tục hỏi, vì anh đã nhận được câu trả lời từ tiếng cười "hehe" của tên Đầu Khỉ này rồi.
Tiền hàng đã lấy, Tư Ninh Ninh không quan tâm Đầu Khỉ thao tác vận chuyển gạo cùng mì thế nào, quản không được bất quá vẫn nhắc nhở một câu: "Đừng làm quá mức, mọi người ai nấy đều không dễ dàng."
Đầu Khỉ đắc ý xua tay: "Đừng lo lắng, tôi có chừng mực, chỉ ăn lời chút mà thôi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, cuộn lại túi da rắn trả lại cho Đầu Khỉ, sau đó cầm giỏ định rời đi, nhưng lại nghe Đầu Khỉ hỏi lại : "Này người anh em, chúng ta gặp nhau vài lần rồi, mà tên cậu là gì tôi cũng không biết. Cậu tên gì? Không tiện cho biết tên thì tùy tiện lấy cái danh để gọi được rồi."
Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, suy nghĩ chút đây là chuyện hẳn là.
Về sau còn tiếp tục giao tiếp, đâu thể nào lần này cũng "uy", "này", hay là "người anh em" được đâu.
Chẳng thể nghĩ được cái gì, Tư Ninh Ninh bỗng nhiên nhớ tới lúc trước đến chỗ tòa nhà dân cư ở xưởng, gặp vị xưởng trưởng kia, Trương Nguyệt Mai nói cô lần sau đến báo lên là "Kế Đông", cô dừng lại một chút: "Đông Đông, anh kêu tôi là Đông Đông là được."
Đầu Khỉ gật gật đầu, thấp giọng hỏi lại: "Cậu có thường xuyên đến chợ đen không? Lát nữa có đi xưởng cao su bên kia hay không."
"Chỗ xưởng cao su trễ chút sẽ đi. Về phần khi nào thì đến chợ đen ...""
Tư Ninh Ninh dừng lại một chút, nhớ tới hôm qua Từ Thục Hoa có nói đến chuyện thời gian sau được nghỉ: "Đại khái mười ngày nửa tháng đi một lần, cũng không nhất định vào trấn ... Anh nếu có chuyện tìm tôi thì đến lúc đó có thể nằm vùng thử xem."
Đầu Khỉ gật đầu: "Được rồi, lần sau có tin tức tôi sẽ lưu ý cho cậu ... A đúng rồi, cậu lần sau nếu mà có thịt thì nghĩ đến tôi chút nha, người anh em! Đặc biệt là thịt mỡ!"
Hai từ "thịt và thịt mỡ" được Đầu Khỉ đè thấp thanh âm.
Tư Ninh Ninh nghe câu đó rót vào bên tay, vẫy vẫy tay ý bảo biết rồi, cô không hề quay đầu lại, chỉ cõng cái sọt trên lưng rồi đi đến phía đối diện ngọn hải đăng.
Vào thời điểm Tư Ninh Ninh bước ra khỏi chợ đen, mấy người trong đám đông nhìn nhau, gật đầu ngầm hiểu nhau, một đường cẩn thận đi theo Tư Ninh Ninh suốt cả con đường ra khỏi chợ đen.
Tư Ninh Ninh từ lúc đi ra chợ đen đã cảm thấy được rồi, phía sau tiếng bước chân đứt quãng, không liên tục, cực kỳ có quy luật, vẫn luôn duy trì khoảng cách mấy mét cách sau lưng cô.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ là người qua đường khác thôi, chẳng đến khi cô cố tình đi vòng sang mấy cái đống cát ven sông, bước chân đi phía sau vẫn y như cũ cô liền biết người này đi theo cô rồi.
Lông mày được bột kẻ nhăn lại, ánh mắt sắc bén đưa qua lại, trong lòng rùng mình ớn lạnh, một trận "sột soạt", chủ động chui vào một vạc cỏ hoang bên đường.
Hai người đàn ông đi sau nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy hai chữ "cơ hội" trong mắt nhau, lập tức bước lên đuổi kịp.
Hai người nam nhân ban đầu còn rất duy trì trấn định, thế mà sau khi đi loanh quanh trong bụi cỏ cằn cỗi, cuối cùng cũng không kìm được mà điên cuồng lên: "Người đâu rồi?"
"Thật không biết a! Mới vừa thấy tên tiểu tử đó lẻn vào đây, chúng ta liền đi vào mà tìm không thấy, con mẹ nó thật là tà môn!"
Nói chuyện là một người đàn ông còn đang chuyển động không ngừng tìm tòi thân ảnh Tư Ninh Ninh."
Tận mắt nhìn thấy tên tiểu tử kia chui vào đồng cỏ hoang, chỉ trong nháy mắt hoàn toàn mất đi tung tích, tìm thế nào cũng không thể tìm ra được.
"Mau tìm ! Phía sau hắn nhất định có người, không thu phục được thì trói hắn lại, như thế nào cũng phải tuốt ra tin tức ...."
"Được, tôi qua bên kia, ngươi sang bên kia ..."
Hai người đàn ông đưa ra quyết định và lập tức giải tán.
Và tên "tiểu tử" trong miệng họ đang ngồi xổm ung dung trong không gian gặm dưa hấu.
Tư Ninh Ninh đã tính toán trong đầu qua, mấy lần giao dịch ở chợ đen, lục đục tích góp, trừ tiền lưu trữ kẹp vào trong từ điển kia, vốn lưu động đại khái 112 đến 120 tệ. Ở niên đại này xem như là một khoảng tiền không hề nhỏ, đối với cô thế này là chưa đủ.
Dù trong không gian có đầy đủ vật chất, đảm bảo cô đủ cơm ăn, áo mặc, nhưng ai có thể đoán trước được ngày mai có trường hợp khẩn cấp hay không?
Hơn nữa, những chuyện như sinh, lão, bệnh, tử không phải chuyện “ăn đủ no” là có thể giải quyết được.
Trên tay như thế nào có đủ tiền mới xử lý được ...
Chẳng qua là có người ở bên ngoài để mắt tới cô, xem xét mọi mặt, cô không nên đi chợ đen nữa, hoặc là, với dáng vẻ hiện tại, cô không còn thích hợp đi chợ đen nữa.