Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cau mày cáu kỉnh kinh khủng.
Ăn một miếng dưa hấu xong, đoán chừng hai người kia vẫn còn đang cố gắng ở chỗ cỏ hoang tìm người, Tư Ninh Ninh không vội vã ra không gian, tùy tiện ở bên cạnh dòng suối nhỏ rửa tay.
Dưa hấu trồng trong không gian không chỉ to bự, mà còn có hàm lượng đường cao, nước dưa hấu nếu sơ ý dính vào lòng bàn tay, không rửa kịp thời, khô đi một chút sẽ dính dính dớp dớp rất khó chịu.
Nước suối trong xanh, lạnh lẽo, Tư Ninh Ninh tập trung rửa tay, có lẽ động tác vuốt nước quá lớn khiến sinh vật dưới nước hoảng hốt .
Tư Ninh Ninh nhìn về phía con tôm búng đi, không biết có phải hay không, con tôm vừa bị dọa cho nhảy dựng, to bằng hai ngón tay.
Hẳn là mấy cái tép riu lúc trước cô tùy ý thả vào ....
Nhưng tôm nhỏ có thể lớn như vậy không?
Tư Ninh Ninh thực sự không biết.
Cô thích ăn hải sản, ví dụ như là tôm hùng đất, cua hoàng đế cô thường hay ăn nhất, thủy hải sản cô rất ít hay ăn, nhưng ít nhiều trong chương trình học đã quá quen với cái gọi là "chuỗi thức ăn", ở sông suối bên trong, tôm thuộc tầng đáy của chuỗi sinh thái, hầu hết chúng sẽ trở thành bữa ăn cho các loài cá, tôm, cua lớn khác, chỉ một sốt ít có thể sinh tồn.
Trong số rất ít tôm bị bắt đó, một số bị bắt đưa lên bàn ăn, còn có một bộ phần bởi vì yêu cầu cao về chất lượng nước, tùy thời có khả năng bị thiên nhiên đào thải ....
Theo cách này, Tư Ninh Ninh cho rằng rất có thể chất lượng con suối trong không gian đặc biệt tốt, cộng thêm không có thiên địch cho nên tép riu sinh trưởng nhanh chóng.
Cơ mà trước đó cô còn thả vào không ít cá nhỏ vào nữa.
Nghĩ vậy, Tư Ninh Ninh đi dọc con suối một lúc, quả nhiên đi một đoạn cô thấy được hình dáng của cá.
Giống như tôm vậy, cá cũng phát triển vô cùng nhanh chóng, hiện giờ đã không phải con cá to bằng đốt ngón tay, bây giờ to còn hơn đầu đũa nữa.
Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh vô cùng ngạc nhiên!
Đúng là ngay từ lúc mà cô mua cá nhỏ tôm nhỏ thì có ý niệm chăn nuôi nó, cơ mà kế tiếp một đoạn thời gian thực sự quá bận rộn, cô lãng quên mất chúng.
Vốn tưởng rằng toàn bộ đại quân đã bị quét sạch, không nghĩ rằng không chỉ sống sờ sờ ra đó mà còn phát triển lớn mạnh như vậy!
Đám này nấu được bao nhiêu là món, nào là tôm hấp nè, tôm bóc vỏ xào, cá hầm cải chua, các hầm ớt, ôi trời ơi sau một đoạn thời gian dài ăn quá là thanh đạm, Tư Ninh Ninh đã thèm đến chảy nước miếng rồi.
Vừa mới nảy sinh ý tưởng đã muốn bắt ngay lập tức, mà mấy con tôm con cá này dường như đã đoán trước được điều gì đó, nhanh chóng quẫy đuôi chạy sang bờ bên kia.
Tư Ninh Ninh đi theo hai bước liền từ bỏ, dự bị quay đầu đem đồ vớt ra đã rồi lại bắt.
Ý tưởng đã định, lại lo lắng mấy con cá lớn sẽ đem tôm hoặc những con tôm nhỏ mới nở ăn luôn, cô đi sang ruộng rau bên kia, hái một số rau dưa, toàn bộ ném xuống dòng suối nhỏ.
Một số loài cá, chẳng hạn như cá trích và cá trắm cỏ sẽ ăn cỏ, cho nên thả vào mấy loại rau lá mềm đương nhiên sẽ không bắt bẻ mà bò lên ăn.
Thấy được cá trồi lên mặt nước ngậm lấy mấy cái rau lá, cô biết cô đoán đúng rồi, trong lòng yên tâm hơn không ít.
Nhiều thêm một phần, là đồ ăn, hơn nữa đánh bắt tôm cá các kiểu sẽ nới lỏng hơn một chút? Đúng không?
Tư Ninh Ninh âm thầm tự an ủi trong lòng, nhưng đồng thời bất giác suy tính nhiều hơn một chút.
Chờ rút ra được thời gian nhàn rỗi, không gian cũng yêu cầu chăm sóc lại một phen.
Tư Ninh Ninh không hài lòng với hiện trạng, cô vẽ ra một cái không gian giống y như thế giới nhỏ, có một chuỗi sinh thái thuộc về riêng cô ....
Trong không gian đi bộ một vòng, cho heo ăn xong cô lại đi ra ngoài hậu viện.
Cô vốn là muốn lật trứng, cơ mà gà mái đang nằm trong ổ, Tư Ninh Ninh cố gắng đi tới đi lui vài vòng, thế mà gà mái kia bất động không nhích miếng nào.
Không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, đặt một chậu nước và thêm gạo vào cái chén, lại ở sân sau đi quanh quanh một vòng mới lên nhà trên.
Lúc trước làm bánh đúc còn dư nhiều, cô làm biếng nấu thêm gì nữa, lấy bánh đúc ra, điều chỉnh thành hương vị cay cay vừa ăn, quá cay nên chờ ăn xong nước mắt, nước mũi, cả một người mồ hôi.
Tư Ninh Ninh khụt khịt, đem chén bát vào bồn rửa chén rửa sạch sẽ, trong phòng bếp chỉnh lý một chút rồi gục ngã xuống ghế sô pha trong đại sảnh.
Không gian nhiệt độ thích hợp, ăn uống no đủ thực quá thoải mái, Tư Ninh Ninh nheo mắt ngủ mê man.
Mở mắt đã qua hai giờ sau đó rồi.
Ngáp một cái rồi trở mình đứng dậy, Tư Ninh Ninh nhắm một mắt, nửa nheo mắt còn lại, nhìn chằm chằm vào tủ lạnh, mở một chai Fat House Happy Water lạnh như đá, uống một ngụm, ngay lập tức cuốn đi sự buồn ngủ.
Vỗ vỗ mặt dạo bước ra khỏi không gian.
Chân chạm đất, một làn sóng nóng hầm hập ập vào mặt, ngay khi Tư Ninh Ninh mới đánh tinh thần thẳng sống lưng nháy mắt rụt đầu trở về.
Tư Ninh Ninh ở trong không giạn tận 3 tiếng đồng hồ rồi, bên ngoài trôi qua tầm 1 giờ, trời thật là nóng, hai nam nhân lúc trước theo đuôi cô bởi vì không tìm được người vốn muốn ôm cây đợi thỏ, đáng tiếc nóng nực quá, mới đứng được có 10 phút đã chịu không thổi, rút lui.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm tại chỗ một lúc, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào gần đó, lẩm bẩm một tiếng: "Đánh bại tôi không phải ngây thơ, mà là nóng bức a..."
Lấy ngọn hải đăng làm tham chiếu, cô nhanh chóng quay lại con đường mòn, đi về phía thị trấn.
Coi như còn sớm, nhà máy cao su còn chưa kịp làm việc, Tư Ninh Ninh liền xoay người đi tới khu nhà phía sau trung tâm y tế.
Trước khi đi vào, Tư Ninh Ninh chuyển đồ vào sọt phía sau, trong ngực còn ôm theo một quả dưa hấu.
Tòa nhà dân cư và trung tâm y tế vẫn giống như lần trước, giữa không trung dây thừng chằng chịt, chằng chịt quần áo. Tư Ninh Ninh bước vào ngõ nhỏ, ngay bóng râm mắt có mấy phụ nữ trung niên đang nói chuyện phiếm, ánh mắt đồng thời xoay lại bên này.
Tư Ninh Ninh cười toe toét và lộ ra nụ cười sảng khoái đặc trưng: "Chào mấy chị!"
Cô thu thập hình dạng nam nhân thật sự khá tinh thần, lớn lên trông được, trong lòng còn ôm một quả dưa hấu, còn mang cái sọt lớn, nếu là ở chợ đen liền biết là đến đầu cơ trục lợi.
Hiện tại là ở tòa nhà dân cư chứ không phải chợ đêm, trang điểm như vậy có cảm giác như đến đây thăm người thân.
Bởi vì sao? Cho nhà buôn mười lá gan cũng không có dũng khí mà trắng trợn táo bạo chạy đến khu dân cư bên này đầu cơ trục lợi.
Nghe tiếng Tư Ninh Ninh chào hỏi, mấy người phụ nữ rút ánh mắt tham lam khỏi quả dưa hấu, cười cười đáp: "Ừm nha, tiểu đồng chí, là lại đây tìm người à?"
Tư Ninh Ninh gật đầu, mím môi có chút ngượng ngùng: "Tôi, tôi tìm mợ, mẹ tôi ở đất trồng được mấy quả dưa hấu, mang lên cho mợ."
Tư Ninh Ninh đại khái biết Trương Nguyệt Mai sống ở chỗ nào, cơ mà chính xác ở hộ nào, lúc này có nhà hay không cô cũng không biết.
Cô cũng không có cách nào lên lầu gõ cửa từng nhà một, có thể nói chuyện với mấy người phụ nữ này, nếu trực tiếp tìm người giúp cô vậy thì càng tốt.
Tư Ninh Ninh nói xong, mấy người phụ nữ thuận thế hỏi: "Tiểu đồng chí cậu là lần đầu tiên đến sao? Tìm không ra hộ nào ở sao? Mợ của cậu gọi là gì, nếu là quen biết chúng ta dẫn đường cho cậu, chỉ đường cũng được."
"Mợ tôi tên ....”
Tư Ninh Ninh mới há mồm, còn chưa nói xong một câu đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm: "Kế Đông, là cháu hả Kế Đông?"
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện với Trương Nguyệt Mai từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống.
Trương Nguyệt Mai sửng sốt một hồi, lập tức hét lớn: "Tiểu tử này trời nay nóng thế này, tới rồi sao không lên lầu? Còn không lên đây?"
Ngõ nhỏ mấy người phụ nữ trêu ghẹo: "Chị Nguyệt Mai, đây là con trai của chị chồng sao? Lớn lên trông tinh thần thật đấy, cưới vợ chưa?"
Trương Nguyệt Mai xua xua tay: “Ôi dào, đừng nghĩ nữa, cháu trai của chị đã đính hôn rồi a."
Vừa nói chuyện bóng người đã biến mất bên cửa sổ, và ngay sau đó là tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
"Hôm nay trời nóng, cháu trai chắc đi một mạch đến đây phỏng chừng còn chưa có ăn cơm, không nói chuyện phiếm với mấy cô nữa ha."
Trương Nguyệt Mai đi xuống lầu, cười cười nói nói với mấy người phụ nữ, tiếp đón Tư Ninh Ninh đi lên lầu."
Tư Ninh Ninh ban đầu có chút mâu thuẫn, thấy bên ngoài có người, buôn bán cũng không tiện, suy tư một lát liền đi lên lầu.
Đừng nhìn mặt ngoài khu chung cư bề ngoài ngay thẳng, thực tế mỗi tầng tám hộ, mỗi hộ tuy là có phòng khách, nhà bếp đều có, chỉ là không gian đặc biệt chen chúc.
Nhà của Trương Nguyệt Mai có rất nhiều thứ chất đống, được cái là thường xuyên siêng năng dọn dẹp, đảo cũng còn sạch sẽ ngăn nắp, cơ mà như thế cũng vô pháp bỏ qua một thực tế là không gian nhỏ hẹp. Tư Ninh Ninh lần đầu tiên vào cửa đã cảm giác vô cùng áp lực.
“Ngồi trước, ngồi xuống nói chuyện! ” Trương Nguyệt Mai tiện tay đóng cửa lại, vẫy vẫy bảo Tư Ninh Ninh ngồi xuống, sau đó xoay người đi rót nước.
Tư Ninh Ninh đi theo bước vào phòng khách, ngẫu nhiên nhìn xung quanh, lưu ý đến cái bàn nghiêng góc cửa sổ đặt một cái giường tre nhỏ, một bé gái tầm khoảng bốn năm tuổi bụng đắp một cái áo gối, đang bĩu môi nằm ngủ ngon lành. Rất là đáng yêu.
Chắc là cháu gái của Trương Nguyệt Mai. Lần trước mơ hồ cô nhớ là có người nhắc qua.
Tư Ninh Ninh không dám nhìn quá nhiều, đặt dưa hấu lên bàn, bỏ cái sọt rồi ngồi xuống.