Editor: Hye Jin
Trương Nguyệt Mai lúc này mới đem cái ca tráng men từ trong bếp ra, vui vẻ hớn hở đưa tới: "Hai ngày nay cháu gái thím nóng quá không ăn uống được gì, thím có nấu chè đậu xanh .... tiểu đồng chí cháu uống một miếng đi, một đường tới đây phơi nắng cũng mệt mỏi rồi."
"Cảm ơn thím."
Tư Ninh Ninh nói lời cảm ơn, nhưng cái ca men đặt trên bàn vẫn không nhúc nhích.
Có câu nói như thế nào? Người xa lạ đưa đồ vật không nên ăn.
Cảnh giác là thứ nhất, thứ hai là vừa mới ăn trong không gian, đã no bụng rồi, bụng cô không thể nhét thêm cái gì được nữa.
Nếu là một ly nước, cô có thể lịch sự nhấp một ngụm, cái này là chén đậu xanh, cô uống một ngụm mà không uống hết, đó chính là uổng phí.
Người khác nguyện ý cho, có lẽ xuất phát từ tâm ý, đương nhiên có thể chấp nhận tiếp thu được.
Nhưng mối quan hệ không đạt đến mức đó, lựa chọn cự tuyệt là sự trau dồi từ nền giáo dục trước nay của Tư Ninh Ninh.
"Vừa rồi thím đang nằm trong phòng. Nghe thấy giọng nói nói chuyện bên dưới thật là quen tai, đẩy cửa sổ ra nhìn không nghĩ lại là cháu."
Trương Nguyệt Mai ở đối diện Tư Ninh Ninh ngồi xuống, giải thích bâng quơ vài câu, thỉnh thoảng đảo mắt tới quả dưa hấu đặt trên bàn, nuốt nước miếng, khẩn trương lại kích động nhìn về cái sọt bên chân Tư Ninh Ninh: “Tiểu đồng chí, cậu, lần này mang đến cái gì?"
“Ha …” Tư Ninh Ninh cười lễ phép , vén tấm vải che cái sọt lên, không e dè để Trương Nguyệt Mai nhìn vào bên trong: “Lần trước thím bảo muốn thịt, cháu cố tình lưu ý một chút, giành trước được một phần, bất quá không nhiều lắm, chỉ ba cân thôi ... Còn lại chỉ là một ít sữa bột."
Ba khối thịt mà cô lấy ra là thịt ba chỉ, miếng mỡ sáng bóng.
Trương Nguyệt Mai nhìn thấy, hai mắt thẳng tắp, trên mặt nụ cười tươi tắn phóng đại, cao hứng đến cả làn da cũng có chút run rẩy: "Được, được được được a tiểu đồng chí, cậu, cậu thật sự có bản lĩnh!"
Lần trước Trương Nguyệt Mai chỉ là thuận miệng mà nói, không ngờ Tư Ninh Ninh thật sự có thể đem thịt tới đây.
Đã lâu rồi không được ăn một bữa ăn mặt ra trò, Trương Nguyệt Mai không khỏi nuốt nước miếng, cố gắng hết sức kìm nén kích động hỏi Tư Ninh Ninh: "Tiểu đồng chí, miếng thịt này bán thế nào?"
Trương Nguyệt Mai trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần giá cả không thái quá, toàn bộ thịt này cô sẽ mua hết.
"Thím, trên thị trường có đến mấy loại thịt heo, giá cả từ vài đồng đến 70-80 xu đều có, giá thịt ở chợ đêm thím cũng hiểu được, lần trước chúng ta nói chuyện với nhau làm ăn lâu dài, cháu cũng không nhiều lời, theo giá cả ở chợ đen, một cân 2 đồng 2, thím xem vậy có được không?"
Trương Nguyệt Mai sửng sốt: “Gì?"
"2 đồng 2 một cân."
Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng lặp lại: "Cái này là giá cả thấp nhất rồi, thím nếu muốn thì lấy, muốn nhưng thấy quá đắt thì cháu cũng không có cách nào khác."
Tư Ninh Ninh nói xong nhéo cáo miếng vải đen cái sọt phía sau phủ lên.
Trương Nguyệt Mai vội vàng đưa tay ra ngăn cản: "Haizz, tiểu đồng chí này cậu đừng .... Thím không phải chê đắt, cậu đưa tới chất lượng thịt thím có thể nhìn không ra sao?"
Tư Ninh Ninh dừng tay lại, nghe thấy Trương Nguyệt Mai thở phào nhẹ nhõm mở lời nói tiếp: “Thím vừa rồi ngạc nhiên thôi, thịt này chợ đen bán tận hai đồng 4 đến 2 đồng 5 đều có thể, cháu để giá rẻ cho thím, thím biết."
"Thịt này thím đều muốn, cháu cân kiểm tra lại một chút, còn có sữa bột là cái bọc nhỏ bên kia đúng không? Sữa bột bán thế nào?"
"Sữa bột hai xu một túi, là hàng tốt từ thành phố lớn đưa tới." Tư Ninh Ninh đưa sữa thịt cho Trương Nguyệt Mai tự mình cân, còn sữa bột mở bọc ra cho Trương Nguyệt Mai nhìn.
Trương Nguyệt Mai cầm lấy, còn chưa kịp để sát vào chóp mũi ngửi thấy mùi sữa nồng nặc, cô biết ngay là Tư Ninh Ninh mang đến toàn thứ tốt.
Trương Nguyệt Mai vội vàng mua đồ ngay: "Cho thím hai gói sữa bột! Không ba đi ... à thôi năm đi."
"Được rồi."
Trương Nguyệt Mai lưu loát cân qua, xác định không có vấn đề gì mới bắt đầu trước mặt Tư Ninh Ninh đếm tiền.
Dù sao là gia đình công nhân, tương đối khác với những người ở chợ đen.
Thu tiền xong xui, Tư Ninh Ninh quét mắt về bé gái gần cửa sổ: "Lúc này không có kẹo, dưa hấu này tính là phần khuyến mãi thêm, cấp cho em gái ăn."
Sau khi nói xong, Tư Ninh Ninh nhấc cái sọt mang trên lưng.
Lúc đầu, cô tùy tiện ôm quả dưa hấu lại đây chỉ là để ngụy trang, hiện tại mang đi ra ngoài không có cách nào để giải thích, cho vào giỏ thì lại cảm thấy quá nặng.
Trong thời đại này, tất cả các cánh đồng đều được sử dụng để trồng lương thực, một số đại đỗi sẽ khai khẩn đất hoang trồng trái cây kinh doanh làm nghề phụ, để ứng phó với một số chi phí dự án khác của đội sản xuất.
Giống như dưa hấu và đậu phộng được coi là tương đối quý, vì không phải người bình thường nào có thể mua được.
Tư Ninh Ninh hiểu điều đó một chút, bất quá bởi vì giao dịch với Trương Nguyệt Mai sảng khoái, cô cũng muốn giữ quan hệ hòa hảo một chút.
Hơn nữa trong không gian có rất nhiều dưa hấu, năng suất đặc biệt cao, tiềm thức cô cảm thấy dưa hấu bị giảm giá trị, không có đáng giá gì.
"Này sao được."
Là người biết cách đối nhân xử thế, cô luôn nghĩ cách kiếm tiền ở bất cứ chỗ nào có thể, nhưng cơ hội giao dịch với Tư Ninh Ninh, Trương Nguyệt Mai cảm thấy rằng cô luôn luôn được lợi còn không nói, còn luôn chiếm tiện nghi của người khác.
Trương Nguyệt Mai bỗng nhiên cảm thấy quá ngượng ngùng, không tiện chối từ mà gọi Tư Ninh Ninh ngồi xuống, chờ một lát đi vào phòng lấy từ trong phòng đi ra một cái bọc.
"Việc nào ra việc đó, cậu là thanh niên thành thật lương thiện, làm công việc kinh doanh mạo hiểm như thế này không dễ dàng gì. Thím không chiếm tiện nghi của cháu."
Trương Nguyệt Mai giúp thả cái bọc vào sọt của Tư Ninh Ninh, cẩn thận che lại: "Ông nhà thím ngày thường làm việc trong xưởng, trong nhà thím ở nhà trông cháu gái, cơ bản mỗi ngày đều ở nhà .... Cậu biết nhà rồi, lần tới có cái gì cứ trực tiếp đến nhà ha."
Lần này, Tư Ninh Ninh không từ chối nữa, cảm ơn rồi chính thức vác sọt đi.
Và ngay khi Tư Ninh Ninh rời đi, Trương Nguyệt Mai nhanh chóng đem thịt cân lại chỗ cân của nhà mình, không có gì bất ngờ xảy ra ba cân hai lạng ....
Trương Nguyệt Mai vui mừng, mà vui mừng quá đi trong lòng cực kỳ phức tạp, nghĩ chờ lần sau Tư Ninh Ninh lại đến nhất định sẽ từ chỗ khác trợ cấp thêm cho Tư Ninh Ninh một phần.
Để đạt được lợi ích lâu dài, cần phải được cả hai bên duy trì, không thể đơn phương lợi dụng.
Tư Ninh Ninh ra khỏi khu dân cư, rẽ vào nhà máy cao su.
Đầu Khỉ ở đó, Cố Dương và những người khác chủ yếu đầu cơ trục lợi ở chỗ xưởng cao su này, đương nhiên nó cũng ở đó.
Tư Ninh Ninh mục đích lần này không phải đầu cơ trục lợi, ý tứ muốn bán mấy cân thịt, cho nên cô ôm sọt đi trước.
Nhóm người ở cửa sau nhà máy cao su bán lại gần hết. Cố Dương và những người khác trèo qua tường bỏ đi. Đầu Khỉ là người thấp bé nhất trong đám người, không có bản lĩnh như vậy cho nên thu thập một chút ôm sọt, tính tiền, tính toán đi về bằng đường cũ, kết quả vừa đi qua ngõ nhỏ, bước chân dừng lại: "Đông Đông?"
Tư Ninh Ninh hai tay ôm vai dựa lưng vào tường, vừa mới nhai xong một viên socola trong miệng, khóe mắt nhìn thấy một bóng người, uể oải quay đầu lại: “Ừ."
Tư Ninh Ninh bị nóng quá chẳng muốn làm cái gì, cho nên mới mượn lực dựa vào tường, không nghĩ tới dáng vẻ này ở trong mắt Đầu Khỉ biến thành dáng vẻ soái khí ...
Đầu Khỉ gãi đầu hỏi: "Tại sao cậu không rời đi?"
Tư Ninh Ninh thu hồi hơi thở làm biếng trên người đi: "Đổi cái địa điểm nói chuyện."
Đầu Khỉ hít một hơi, cả người trở nên nghiêm túc, nhìn quanh ngõ hẻm, gật đầu với Tư Ninh Ninh nói: “Đi theo tôi."
Tư Ninh Ninh đi theo sau Đầu Khỉ, cô vốn tưởng rằng Đầu Khỉ sẽ đưa cô đến góc khuất nào đó, nhưng không ngờ sau khi đi lòng vòng trong ngõ, cả hai đã xuất hiện ở cửa sau của trạm phế phẩm.
Tư Ninh Ninh nhíu mày nghi ngờ, lại thấy Đầu Khỉ cuộn tròn nắm tay gõ vào cửa, không phải là gõ cửa bình thường, rất là có quy luật mà gõ, chờ khi cửa mở he hé ra, Đầu Khỉ quay đầu hung tợn đe dọa: "Tôi tin tưởng cậu nên mới đưa cậu đến nơi này, cậu đừng có mà bán đứng tôi, nếu là cậu đem tôi bán, Anh Dương sẽ không bỏ qua cho cậu."
Tư Ninh Ninh do dự gật đầu, cửa gỗ nhỏ đúng lúc này mở ra, ông cụ phụ trách trạm phế phẩm thò đầu ra ngoài: "Thằng nhãi ranh, bây giờ mới mấy giờ mà dám chạy đến nơi này ..."
Khi ông cụ nhìn thấy Tư Ninh Ninh, thì đột nhiên dừng lại, kinh ngạc do dự ánh mắt quét về phía Đầu Khỉ.
Đầu Khỉ cười đầy ẩn ý: "Ông cậu, đây là anh em của cháu, có thể tin tưởng được! Cháu dẫn hắn đến đây nói chút chuyện, nói xong liền đi!"
Ông cụ trạm phế phẩm trừng mắt mắng Đầu Khỉ ngu xuẩn không cảnh giác, lần đầu tiên dẫn người tới đây, mà đã khai hết quan hệ của bọn họ ra rồi.
Rốt cuộc có người ngoài ở đây, ông cụ không nói cái gì, kéo cái cửa ra một đoạn nhỏ, nghiêng nghiêng cho bọn họ đi vào nhà, dặn dò: "Ở gian cách vách nói đi, nói xong thì đi nhanh, ban ngày ban mặt mà đưa người đến đây, các người thật là ..."
"Hiểu được hiểu được!"
Đầu Khỉ xua tay, không vui nghe lời lảm nhảm, lôi kéo Tư Ninh Ninh băng qua đống gỗ mục nát tiến vào trong buồng, đóng cửa lại một cái rầm.
“Cậu cao bao nhiêu thế? ” Đầu Khỉ quay đầu lại, liếc nhìn Tư Ninh Ninh, cao hơn hắn cả nửa cái đầu: "Cậu cao như vậy sao cổ tay lại nhỏ thế nhỉ?"
Nói chuyện Đầu Khỉ còn duỗi tay làm thành cái vòng trò.
Tư Ninh Ninh trong lòng cực kỳ bất mãn: "Trời ơi, tôi có chuyện chính sự muốn nói chuyện với anh, anh nói mấy cái chuyện quanh co như vậy làm chi?"