Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 235 - Chương 235: Gừng Càng Già Càng Cay

Chương 235: Gừng Càng Già Càng Cay Chương 235: Gừng Càng Già Càng Cay

Editor: Hye Jin

Đầu Khỉ giờ mới phản ứng lại, lắc đầu liếc trái liếc phải: "Tôi, tôi này không phải tùy tiện nói vài câu thôi sao?"

Gian phòng này rất nhỏ, ngoại trừ cửa nhỏ, chỉ có một dải dài thông gió mở rộng dài 40 cao 20. Toàn bộ không gian kín gió, tối tăm, u ám.

Đánh giá xung quanh một vòng, khom người xé mấy tờ báo trải ra mặt đất, ra hiệu Tư Ninh Ninh ngồi xuống: "Tôi thỉnh thoảng ném đồ vật ở bên này, điều kiện kém, đừng ghét bỏ!"

Khi Tư Ninh Ninh tìm hắn, trong lòng hắn kỳ thật có chút suy đoán.

Sau khi Tư Ninh Ninh ngồi xuống, Đầu Khỉ ngồi xếp bằng đối diện với Tư Ninh Ninh, hai tay thô ráp xoắn xuýt xoa liên tục: "Nói đi!"

Trong nội tâm hắn lung lay, Đầu Khỉ đoán ra manh mối, Tư Ninh Ninh không ngoài ý muốn chút nào.

Cô đã không thuận tiện để lộ mặt, trong lòng đưa ra quyết định tìm người làm việc thay mình, hiện tại không có gì phải giấu giếm.

Tư Ninh Ninh đi thẳng vào chủ đề: "Trong tay tôi có hàng hóa, nhưng hoạt động không có thời gian, muốn hỏi túi anh lớn hay không, có thể nuốt được bao nhiêu?"

"À cái này ..." Đầu Khỉ mím môi, bất lực mà gãi gãi đầu.

"Anh không cần cảm thấy quá xấu hổ nói thẳng là được.”

Tư Ninh Ninh quan sát biểu hiện của Đầu Khỉ và nói tiếp: “Nếu anh lo lắng hàng hóa tích trữ nhiều trong tay, chúng ta có thể đổi một cái phương thức khác nói chuyện."

Đầu Khỉ thu tay lại, hỏi: "Phương thức gì?"

"Tôi cung ứng hàng hóa, anh phụ trách bán hàng ra, tôi sẽ đem giá cả nói cho anh, còn về phần anh tăng giá giao dịch thế nào, chênh lệch thế nào chỉ cần bán ra, đó là của anh."

Tư Ninh Ninh trong lòng đã có tính toán, Đầu Khỉ có thể từ chỗ cô lấy 50 xu một cân gạo thì đương nhiên có thể kiếm lời được mới làm, cho nên hàng hóa khác cũng sẽ có lời.

Hơn nữa những giao dịch này chỉ là cam kết giá gốc, còn bán được hay không chênh lệch bao nhiêu chẳng phải người bán ra sẽ định đoạt được mà, đúng không?

Quả nhiên, Đầu Khỉ nghe vậy liền kích động: "Thiệt hay giả? Trong tay cậu có những cái gì? Giá cả thế nào?"

"Gạo, bột mì tinh tôi đều có con đường lấy hàng."

Ý đồ hãm hại người không thiếu, cho nên phòng tâm tư người là tất yêu, Tư Ninh Ninh để lại đường lui trong lòng, không nói những thứ này là của cô, nói là cô có con đường để lấy hàng.

Nếu Đầu Khỉ còn tính thông minh, hoặc có người lớn hơn sau lưng, vì lợi ích lâu dài, bọn họ sẽ không dễ dàng động tay chân với cô.

Không những không động cô, mà có lẽ còn âm thầm bảo hộ cô."

"Cũng có thịt và vải, hai thứ này con đường lấy hàng không ổn định, nếu cậu bên này có thể ổn định bán ra, thì tôi cũng có thể tranh thủ một chút mang sang bên này, còn về giá cả thì, dựa theo giá cả thường ngày tôi bán ở chợ đen bán ra."

Đầu Khỉ nhăn lại đôi lông mày sâu róm, trong lòng bay nhanh tính toán.

Tư Ninh Ninh mang đến đều có chất lượng tốt, hắn đem bán qua tay, vượt giá chợ đen cũng có thể bán ra, vấn đề là ở ....

Đầu Khỉ nghiêm túc hỏi: "Cậu có thể đảm bảo không? Đảm bảo hàng hóa chất lượng."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Có thể."

Sau một hồi im lặng, Tư Ninh Ninh cố ý hạ giọng nói thêm: "Tất cả đều là hàng từ các thành phố lớn ..."

Nói xong nhướng mày, bày ra cái bộ dạng cao thâm khó đoán, đẩy thêm một câu: "Anh hiểu mà."

Từ "thành phố lớn" lọt vào tai Đầu Khỉ, ánh mắt của hắn với Tư Ninh Ninh đều phải thay đổi.

Chỉ trong một vài câu, suy đoán của Đầu Khỉ đã hoàn toàn được xác nhận, Tư Ninh Ninh quả nhiên sau lưng có hậu trường cứng.

Nếu không, làm sao hàng hóa ở các thành phố lớn có thể thông qua tầng tầng lớp lớp cửa ải vận chuyển đến nơi địa phương nhỏ như này?

Càng muốn, Đầu Khỉ càng thêm hưng phấn, lập tức đưa ra quyết định: "Được, việc này tôi làm!"

"Nhưng tôi một người năng lực hữu hạn, có thể kéo anh Dương nhập bọn không?"

Đầu Khỉ thận trọng nhìn Tư Ninh Ninh: "Ba anh em kia nhìn không dễ chọc, thực ra mệnh khổ mới cắn răng .... Bằng không cũng sẽ không bán mạng làm cái công việc này.""

Đầu Khỉ đầu cơ trục lợi là vì kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng anh em Cố Dương là cùng đường, là không thể không làm công việc này để sinh tồn, tình cảnh hoàn toàn không giống nhau.

Bởi vì ba anh em gan dạ, đoàn kết nên việc đầu cơ trục lợi ăn nên làm ra một cách nhanh chóng. Đầu Khỉ vừa mới vào nghề lúc ấy cũng từng được bọn họ quan tâm, kéo vào, hiện tại có cách kiếm tiền, cho nên Đầu Khỉ trước tiên muốn kéo bọn họ vào một phen.

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Tôi chỉ quan tâm đến việc cung cấp hàng hóa, những việc còn lại anh liệu mà làm, tôi không quan tâm.

“Đúng rồi.” Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn cái Đầu Khỉ: "Anh biết chữ không?"

Cô cung cấp hàng hóa, bên Đầu Khỉ chịu trách nhiệm bán, cho nên hàng chỉ có thể lần thứ 2 mới đến thu được, tránh để lôi kéo phiền phức không đáng có, cho nên phải ghi lại hết thảy.

Đầu Khỉ gãi gãi đầu, ngập ngừng lưỡng lự: "Ừm ... cái này, tôi, tôi không biết chữ, nhưng mà anh Dương bọn họ hình như là biết."

"Tôi khoảng mười ngày nửa tháng sẽ đến đây một lần. Thật khó để nói chính xác thời gian ... Việc này tính toán cùng nhau làm thì phải ghi nhớ và ghi chép lại rõ ràng, tránh để cãi cọ nhau."

"Khoảng thời gian này tôi còn ở đây, còn thời gian, anh có thể tìm bọn họ thương lượng đi, tôi tận rút ra thời gian nhàn rỗi lại đây một chuyến."

Đầu Khỉ gật đầu đồng ý: "Tôi thường xuyên đi huyện, nếu là tôi không thể đến, trước tin tôi nói cho ông cậu, đến lúc đó cậu cứ sang bên này, ông cậu sẽ nói tình huống cho cậu."

"Được rồi."

Sự tình nói xong hai người mở căn phòng cách vách ra.

Cách ăn mặc của Tư Ninh Ninh rất mang tính biểu tượng, vừa rồi hai người họ bước vào trong nói chuyện, ông cụ trạm phế phẩm nằm trên ghế bập bênh suy nghĩ một hồi lâu, nhớ tới Tư Ninh Ninh là thanh niên lần trước đến đây mò vàng.

Đúng lúc này, Tư Ninh Ninh từ cách vách đi ra, ông cụ trạm phế phẩm nhìn thấy gương mặt cười hì hì của Đầu Khỉ, liền biết sự tình bọn họ nói đã thành rồi, cho nên đối đãi với Tư Ninh Ninh không khỏi thân thiết lên không ít.

Ông cụ trạm phế phẩm chủ động mở miệng: "Tiểu đồng chí, cháu lần trước đến đây không đào được cái gì tốt, lúc này mới thêm đồ vật, không biết cháu có hứng thú nhìn xem không?"

Thời gian không còn sớm, Tư Ninh Ninh đã chuẩn bị đi rồi, nghe thấy vậy, "ồ" một tiếng dừng bước chân lại.

Ông cụ vào cách vách sờ một hôi, trở ra thì trong tay nhiều hơn một cái túi gấm, đã cũ.

Tư Ninh Ninh nghe tiếng va chạm "ding ding ding dong" bên trong, đoán rằng đó là tiền đồng, tiền kim loại hoặc những thứ tương tự.

Ông cụ kéo cá dây chun đổ những thứ bên trong ra, đó là tiền tệ, không phải tiền đồng, mà là Viên Đại Đầu ...

Viên đại đầu đời sau không đáng giá lắm, nếu bảo quản tốt thì giá còn khá, đại khái tầm khoảng 300-500 tệ, và vì số lượng phát hành lớn nên Tư Ninh Ninh cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì với việc sưu tập.

Vừa định lắc đầu, ánh mắt sắc bén của Tư Ninh Ninh thấy trong đống bảy tám Viên Đại Đầu trong tay ông lão, có một cái tương đối đặc biệt.

Có một vòng tròn hoa văn hình rồng nuốt mặt trời, ở giữa có in chữ "Nhất giác", Tư Ninh Ninh cầm đồng xu nhỏ lật ra kiểm tra, mặt kia in một chục chữ: "Hồng Hiến Nguyên Niên, khai quốc kỷ niệm Nhất giác đồng bạc."

Tư Ninh Ninh tim lệch một nhịp, nhẹ giọng nói: "Cái này nhìn có chút đặc biệt, giá bán thế nào?"

"Loại tiền cũ này thường do chúng ta tự thu thập. Lén bán ra bên ngoài giá tương đương với tiền đồng, mỗi đầu hai xu."

Ông cụ cười ha hả, xua xua tay: "Cháu cùng thằng nhóc nhà ta tuổi không chênh nhau lắm, là giao hảo, nếu cháu thích thì cho cháu đi."

Lời này nghe thấy rộng rãi, sang sảng, nhưng lại mang rất nhiều tầng ý nghĩa.

Đây là bởi vì hắn lo lắng cái Đầu Khỉ không đủ thận trọng, lại sợ bị Tư Ninh Ninh ám hạ độc thủ, cho nên mới thử lấy lòng.

Nếu Tư Ninh Ninh tiếp thu vậy thì nguyện ý cùng bọn họ ngồi cùng một thuyền, nếu không nguyện ý tiếp thu ...

Tư Ninh Ninh hiểu được đạo lý này, trong lòng thầm than một tiếng: "gừng càng già càng cay a", bình tĩnh cầm lấy đồng tiền, nhíu mày hỏi: "Ngài họ gì?"

Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ thưởng thức, cười hiền lành: "Kẻ hèn họ Trình."

“Ông Trình.” Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu: “Hôm nay đã không còn sớm, cháu phải về bàn giao, liền đi trước, mấy ngày sau cháu sẽ bớt thời giờ lại đây một chuyến."

Hai bên thống nhất xong rồi, trước khi đi, Tư Ninh Ninh lại liếc nhìn bãi phế liệu, hướng về ông Trình nói: "Nếu sau này có những đồng tiền tương tự, ông lưu ý giúp cháu một chút, cháu dựa theo giá thị trường thu gấp ba."

Giá cả gấp 3 lần là đủ để thể hiện sự quan tâm đến “đồng tiền” này, tất nhiên Tư Ninh Ninh sẵn sàng đưa ra mức giá cao hơn, cơ mà như vậy quá bắt mắt, dễ làm người ta hoài nghi.

Ông Trình vỗ ngực đảo bảo: "Yên tâm đi tiểu đồng chí, kiện lớn không thể lưu lại, mấy vật nhỏ này không thành vấn đề."

Tư Ninh Ninh gật đầu, từ cửa sau rời đi.

Tìm một góc để vào không gian, Tư Ninh Ninh cởi quần áo, tắm rửa, gội đầu và tẩy trang trong vòng mười phút, cũng mất mười phút để làm khô tóc và thắt bím tóc, thay ra bộ quần áo ban sáng mặc, sau đó đi ra khỏi không gian.

Đi ra khỏi con hẻm đến tiệm cơm quốc doanh, cô nhìn quanh trên lầu và dưới lầu, không nhìn thấy Từ Thục Hoa và những người khác, Tư Ninh Ninh quay người đi xuống lầu đến đối diện nghiêng nghiêng góc Cung tiêu xã.

"Vì nhân dân phục vụ! Đồng chí, đồng chí tìm cái gì a?"

Bình Luận (0)
Comment