Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 236 - Chương 236: Biết Người Không Biết Mặt

Chương 236: Biết Người Không Biết Mặt Chương 236: Biết Người Không Biết Mặt

Editor: Hye Jin

Đứng ở quầy vẫn y như mấy lần trước là cô bán hàng trẻ tên Tiểu Hà.

Tư Ninh Ninh hơi ngơ ngơ một chút, thuận miệng: "Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày."

Sau đó thuyết minh chút ý đồ đến, muốn mua tập, bút chì, còn có cả đèn dầu.

Đồng chí Tiểu Hà cúi đầu lấy ra hai loại bút chì từ trong tủ kính màu xanh lá cây bên dưới giới thiệu với Tư Ninh Ninh: "Một cái đèn dầu là tám mươi xu, một chai dầu hỏa là hai xu, lần tới trả lại chai có thể giảm 1 xu ... Bút chì có hai loại, giống loại này có cục tẩy thì 1 xu 1, còn không thì 1 xu."

Nói rồi ngồi xuống lục loại: "Vở có ô vuông, hoặc là kẻ ngang, đều là 2 xu một cái, đồng chí muốn loại nào?"

"Đều cho tôi nhìn xem."

Bút chì là loại màu vàng cam, còn loại khác thì sọc dọc đỏ đen, kèm cục tẩy hồng phấn trên cùng.

Tư Ninh Ninh cầm cây bút chì sọc đỏ đen, ấn ấn chỗ cục tẩy, cục tẩy rất cứng, bề mặt dường như được tráng một lớp keo.

Đồng chí Tiểu Hà cầm cuốn tập lên, Tư Ninh Ninh tiện tay mở đại ra một trang đánh giá.

Cuốn tập màu vàng, giấy rất mỏng còn cục tẩy rất cứng, cô ước chừng chính tả không thể tẩy còn làm rách luôn cả vở mất thôi.

Tư Ninh Ninh lựa chọn, tay chỉ chỉ ở quyển tập và bút chì vàng cam: "Hai loại tập này đều muốn, 20 cái, bút chì không có cục tẩy, cũng 20 cái luôn."

“Được rồi .” Đồng chí Tiểu Hà ngồi xổm xuống lấy ra một xấp vở, sau đó mang ra một túi bút chì buộc thành từng bó, vừa làm vừa bắt chuyện với Tư Ninh Ninh: "Tôi nhớ đồng chí, cô là thanh niên trí thức đúng không?"

“Mua mấy thứ này là vì ban xóa mù chữ nhỉ? Đại đội chúng ta bên kia cũng có truyền ra tiếng gió, cụ thể thế nào còn chưa biết đâu."

"Tôi cũng không biết chi tiết cụ thể. Đội sản xuất nhờ tiện đường mang về."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu: "Đúng rồi nơi này có bút máy, cùng với cục tẩy không, loại cục tẩy riêng lẻ ấy?"

"Cung tiêu xã chỉ có mực, bút và tẩy cô phải đến cửa hàng bách hóa để mua."

"Kia lấy tôi lọ mực đi."

"Có hai màu, đỏ và đen. Đồng chí thanh niên trí thức là muốn lại màu đen nhỉ?"

"Ừm ..." Tư Ninh Ninh dừng lại một lúc: "Mỗi thứ một lọ đi."

"Được rồi!"

Mực là 12 xu một lọ, dùng xong mang lọ tới có thể được lui lại 2 xu.

Một hồi mua mua tính xuống dưới, trước sau chỉ tốn 1 đồng 84 xu.

Tư Ninh Ninh gọn gàng trả tiền, thêm một xu để đồng chí Tiểu Hà dùng giấy dầu bao lại. Đồng chí Tiểu Hà nhanh tay gói ghém, còn buộc dây thừng để cô tiện xách về.

“Cảm ơn.” Tư Ninh Ninh nói xong một hơi đi ra ngoài, vừa ra khỏi cổng Cung tiêu xã thì đụng phải thanh niên trí thức từ vòng xoay ngã tư đi tới.

Tư Ninh Ninh bước nhanh hơn hai bước: “Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa!”

Khi hai bên gặp nhau, cả hai đều có thu hoạch, trăm miệng một lời: "Các cậu mua gì thế?"

Mọi người cười cười: "Đi tới tiệm cơm quốc doanh trước đi, ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện."

Tư Ninh Ninh không quá đói nên gọi một suất cháo hai xu, tiệm cơm quốc doanh tặng kèm một đĩa dưa chua nhỏ, cô bưng lên lầu, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.

Buổi sáng khi đi ra ngoài có cõng cái sọt tre, khi Từ Thục Hoa mấy cậu ấy không ở đây cô bỏ mực cùng bút chì vào sọt, một chồng vở không thả vào trong, tạm thời đẩy đến chỗ góc bàn, ghé sát vào tường.

Từ Thục Hoa và những người khác thực mau lên lầu, cũng gọi y lần trước, điều kiện tốt ăn ngon chút, không tốt thì rẻ chút được rồi, miễn sao no bụng.

"Bọn tớ mua được bí đao, bí đỏ còn cả một qua dưa hấu bự, mọi người cùng góp tiền mua. Ninh Ninh cậu mua cái gì á?"

Tư Ninh Ninh chủ động nói: "Tớ mua ít bút chì, vở, còn mua hai lọ mực ... Dưa hấu là góp tiền mua sao? Tiêu nhiều ít? Tính tớ một phần."

Tưởng Nguyệt xua tay: "Không cần trả tiền, lúc mua bọn tớ đã tính toán tốt rồi."

Cắn một mồm bánh bột ngô, Tưởng Nguyệt lảm nhảm: "Cậu ngày thường có gì tốt đều để phần bọn tớ, cho nên lần này không cần tính đâu."

Tư Ninh Ninh nổi lòng muốn trêu: "Vậy là được rồi, lần này tớ liền mặt dày cọ một hồi, quay đầu ăn thật là nhiều các cậu cũng không thể trách tớ đâu a."

Lý Lăng Nguyên vui vẻ đồng ý: “Không trách cậu, không trách cậu đâu a!"

Trên bàn vừa nói vừa cười không khí thực tốt, mấy cô gái vừa ăn vừa lên kế hoạch tiếp theo nên đi đâu, cuối cùng đánh nhịp ra quyết định đến cửa hàng bách hóa đi dạo.

Nam thanh niên trí thức cũng hùa theo: " Vậy thì chúng ta cũng đi thôi. Đi mấy lần lên trấn cũng không vào cửa hàng bách hóa được lần nào, để đi xem có gì muốn mua hay không?"

Tư Ninh Ninh vẫn luôn nhớ kỹ vừa rồi hỏi thăm đồng chí Tiểu Hà nói, bút máy với cục tẩy là đến chỗ cửa hàng bách hóa mới có thể mua được, nên đương nhiên sẽ không phản đối, ăn xong cùng mọi người đi đến cửa hàng bách hóa.

Cửa hàng bách hóa thị trấn chỉ có hai tầng, mỗi tầng khoảng 120 mét vuông, các góc được ngăn đơn giản, ở giữa được ngăn cách bởi một quầy kính màu xanh lá cây, đồ vật so với Cung tiêu xã nhiều hơn một chút, chất lượng cao hơn một chút.

Thực tế đã chứng minh rằng dù ở bất cứ thời đại nào, hầu hết phụ nữ đều rất thích đến "trung tâm thương mại".

Mặc dù Từ Thục Hoa và những người khác không có nhiều tiền, nào ảnh hưởng đến thu vui của bọn họ chứ, ngẫu nhiên lướt qua gian hàng nào đó thấy vải bông đẹp hay là trang phục, váy vóc các kiểu đều sẽ dừng chân lại, không hẹn mà cùng hạ giọng, hưng phấn thảo luận.

Những bộ quần áo đó thực sự rất đơn giản, lại rất bảo thủ đủ để các cậu ấy thích đến không chịu được. Cô gái hiện đại Tư Ninh Ninh hoàn toàn không thấy được đẹp chỗ nào.

Bởi vì muốn mua đồ, đi một đoạn, tới chỗ ngã rẽ, Tư Ninh Ninh cùng các đồng chí thanh niên trí thức nói một tiếng, thoát ly khỏi đội ngũ tự mình hành động.

Cả một đường muốn mua bút máy cùng cục tẩy, Tư Ninh Ninh mua thêm hai cân quất trần bì, quay đầu đi tìm Từ Thục Hoa các cậu ấy, vừa đi vừa để ý thấy cửa hàng bách hóa có bán mùng, cho nên đến dò hỏi: "Chào đồng chí, mùng này bán thế nào?"

Bà chị ngồi ở trên quầy, lười biếng ở mép quầy, mắt liếc Tư Ninh Ninh từ trên xuống dưới một vòng mới trả lời: "Có hai loại, màu trắng 5 đồng, hồng nhạc là mùng tân hôn, cần 8 đồng."

5-8 đồng với người khác không phải là một khoản tiền nhỏ, nhưng với Tư Ninh Ninh mà nói không đáng kể.

"Có thể lấy cho tôi xem không? Có gì khác nhau?"

Mùng cái loại này không hề rẻ, ngày thường cực kỳ vắng khách cho nên bà chị bán hàng ở quầy này thực lười nhác.

Lười thì lười, chứ xét về thái độ phục vụ vẫn khá quy củ, Tư Ninh Ninh nói muốn xem, xoay người đem hai bó lớn bó lại, đảo đi đảo lại không hề có sai lầm gì.

"Chất lượng của hai loại này không giống nhau, ngoài màu sắt, chất lượng không giống, loại màu hồng còn tặng thêm một cặp móc."

Vừa nói bà chị quầy ngồi xổm xuống, nhảy ra một túi móc mùng bằng nhựa cứng.

Tư Ninh Ninh vùi đầu sờ soạng hai loại, bà chị ở quầy liếc mắt nhìn cô nói: "Em gái, em định mua để kết hôn hay là dùng thế nào? Cái này thường là nhà trai mua."

Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, lúng túng giải thích: "Không phải, em là chính mình dùng."

Hai cái mùng chất lượng đúng là không giống nhau, cái màu hồng mềm hơn, màu trắng so sánh không mềm mại bằng, cơ mà suy xét đến tình huống thực tế thì thiên về phía mùng màu trắng hơn: "Chị, em muốn cái này, nhưng mà có phải cần phiếu hay không?"

"Có a, cần một phiếu công nghiệp."

Phiếu công nghiệp sao? ...

Tư Ninh Ninh đặt đồ của mình lên quầy, quay sang bên và giả vờ tìm phiếu trong cái sọt bên trong, kỳ thực là trong không gian tìm ra một bó lớn phiếu.

Cô lấy cái sợi dây bó cục phiếu ra, lấy nữa ngày mới rút ra được một tờ phiếu công nghiệp, trên đó in chữ: "Phiếu mua sắm sản phẩm công nghiệp ".

Đem đám phiếu loạn thả vào trong không gian, Tư Ninh Ninh đưa tiền và phiếu cho bà chị ở quầy.

Hai tờ 2 tệ, hai tờ 50 xu, đều là tiền giấy, cộng thêm một tờ phiếu công nghiệp, bà chị nhận xong, không nhịn được đánh giá Tư Ninh Ninh vài lần.

Trong lòng còn đang lẩm bẩm xem người này có địa vị gì đây, ra tay rộng rãi như vậy, rồi lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như trứng gà bóc của Tư Ninh Ninh, trong lòng nhất thời hiểu ý rõ ràng.

Người này chắc là con gái của vị lãnh đạo nào đó rồi, đến mua đồ vật để thị sát.

Nghĩ đến đây, bà chị thái độ càng thêm nghiêm túc, nhiệt tình: "Kia kia, chị tìm mấy thứ đóng gói cho em, em tiện mang về ha."

Tư Ninh Ninh không nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn cái mùng được buộc thành hình viên đậu hũ, hợp quy cũ nhưng mà khó để cầm, vì thể gật đầu lia lịa: "Kia được a, cảm hơn chị!"

"Không khách khí! Chúng ta đều là đồng chí tốt, vì nhân dân phục vụ là chuyện hẳn là!”

Bà chị coi quầy cười ha ha, thực mau tìm tới một cái túi da rắn, động tác lưu loát bỏ cái mùng vào, đưa sang còn tích cực cười: "Tới, đồng chí, em cầm đi."

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu sang một bên, lông mày khẽ lóe lên, cô hoàn toàn không hiểu nguyên nhân gì khiến thái độ của đối phương thay đổi đến nhường này.

Bất quá tiền đã thanh toán rồi, Tư Ninh Ninh không nghĩ nhiều về nữa.

Cầm cái túi da rắn lên, cảm ơn xong quay lại đi tìm Từ Thục Hoa các cậu ấy.

Trên đường đụng phải nhóm nam thanh niên trí thức, Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn người ôm bí đao người ôm bí đỏ, chỉ có mỗi Mạc Bắc rảnh tay.

Kết quả làm Mạc Bắc tiếp nhận cái túi da rắn trong tay Tư Ninh Ninh, rất là tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment