Editor: Hye Jin
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tưởng Nguyệt đang nghĩ đến việc mua một cái bàn, liền nhờ Tư Ninh Ninh đưa cô đến bãi phế liệu.
Tư Ninh Ninh đã tháo lớp cải trang, chờ vòng lại lần nữa đi vào trạm phế phẩm, ông Trình đương nhiên không thể nhận ra cô.
Vào trạm phế phẩm quá nhiều thanh niên trí thức, ông Trình sợ người nhiều nhân cơ hội đục nước béo cò, cho nên mỗi người đi đến đâu phía sau nhiều thêm một đôi mắt nhìn chằm chằm.
Tư Ninh Ninh chào hỏi một tiếng, cả ngày đi đứng quá mệt cho nên ngồi ở ghế bập bênh của ông cụ.
Chưa kể, ghế bập bênh lắc lư qua lại, thường thường phe phẩy quạt, quá là thoải mái luôn.
Tư Ninh Ninh nép vào ghế xích đu, ngón chân đung đưa, bầu trời ngoài cửa quá chói mắt, Tư Ninh Ninh đưa quạt lên mặt, chỉ mới được hai phút thoải mái, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Vốn dĩ tưởng là ông Trình tới đây, nhưng khi mở góc quạt ra, người tới lại là Mạc Bắc.
“……”
Bốn mắt chạm nhau, trầm mặc hồi lâu, Tư Ninh Ninh bị bại trận trước tiên, ngồi thẳng người: "Làm sao vậy?"
“Bọn họ còn phải đợi lát nữa, cậu không đi bưu điện sao?"
"À ...."
Sao mà lại nói tới bưu điện nữa đây."
Tư Ninh Ninh hơi bị ngốc rồi đó nha, nghe thấy tiếng Mạc Bắc tiếp tục truyền đến: "Tớ ... đi cùng cậu, nếu là gói hàng lớn tớ giúp cậu mang về,"
Tư Ninh Ninh chưa kịp lên tiếng, Tưởng Nguyệt ở gần đó nghe thấy: "Tư Ninh Ninh các cậu đi đi, không cần ở đây đợi bọn tớ đâu."
Tư Ninh Ninh không đến bưu điện vào buổi sáng vì không có thư để gửi. Nhưng bây giờ tình hình là lập tức mua xong đồ sẽ về nhà.
Bưu cục có gửi bưu kiện đến hay không thì cũng nên đi xem một chuyến, vạn nhất có thì sao, không đi chẳng phải là bỏ lỡ rồi?
Tâm tư của mọi người Tư Ninh Ninh có thể hiểu được.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, dưới ánh mắt của Mạc Bắc và Tưởng Nguyệt, chỉ có thể căng da đầu: "Được thôi, kia đồ vật tớ để đó trước, thực mau bọn tớ sẽ quay lại."
"Ừm ..."
Tư Ninh Ninh biết đại khái chỗ bưu điện, kỳ thật là chưa một lần đi qua.
Theo Mạc Bắc đến bưu điện, suy nghĩ của Tư Ninh Ninh luôn là: chỉ cần có mẹ kế và em kế ở đó, thì cô sao mà nhận được thư tín bưu kiện gì của Tư gia gửi đến được.
Còn thực tế thì, ngay sau khi Tư Ninh Ninh đưa hộ khẩu cho nhân viên qua cửa sổ nhỏ, nhân viên công tác bảo cô có thư nhà từ Bắc Kinh gửi đến.
Cô chẳng thể nào tin được.
Thật sự là có thư của cô á?
Đại khái chờ khoảng hai phút cô cầm được lá thư kia.
Cầm phong bì bước ra ngoài, Tư Ninh Ninh nhìn nét chữ quen thuộc trên phong thư, một số ký ức rời rạc nổi lên như thủy triều. Ký ức của hai thế giới hòa quyện vào nhau, bao gồm ký ức của cô, cả ký ức thuộc về nguyên chủ.
Chỉ trong nháy mắt kia, cảnh vật, đồ vật, mọi thứ xung quanh cùng với âm thanh ồn ào bỗng chốc tan biến, thứ ngay lập tức hiện ra trước mắt cô là ánh mắt thờ ơ và lạnh nhạt chán ghét của người đàn ông mặt tây trang, giày da, áo sơ mi, còn có người phụ nữ một thân vải bố nhéo, đánh nguyên chủ.
Tư Ninh Ninh không thể phân biệt được đó là cảm xúc của cô hay là cảm xúc của nguyên chủ, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giống như có một bàn tay to lớn đang ôm chặt lấy trái tim cô, khiến cô không thể nào thở nổi.
Cả một đám kia, lãnh đạm độc á nhìn cô, giống như đinh ghim chặt vào đầu, đầu cũng giống như biến thành cái gông, âm thanh bị người ta đánh đập vào người.
Tư Ninh Ninh sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, bước chân yếu ớt, cả người đứng không nổi khụy xuống.
“Cậu làm sao vậy?” Mạc Bắc nhận ra có gì đó không ổn, kịp thời nắm lấy cổ tay Tư Ninh Ninh mới khiến cậu ấy không tẽ ngã, liên tục gọi: "Tư Ninh Ninh... Tư Ninh Ninh?"
Lúc đầu, hắn cho rằng Tư Ninh Ninh bị vấp phải, thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi, một tầng mồ hôi trên trán, Mạc Bắc mới phát giác ra có gì đó không ổn: "Sao lại thế này? Cậu nơi nào không thoải mái? Cậu ốm ở đâu?"
Hắn lời nói rất ít, trong thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra bên trong nóng nảy và bất an.
Suy nghĩ của Tư Ninh Ninh có lúc rõ ràng, có lúc lại mơ hồ, một chút ý thức cuối cùng nắm chặt vạt áo Mạc Bắc, giọng nói run rẩy không kiềm chế được: "Tớ, tớ không có việc gì .... Trời quá nắng, tớ ngồi một chút thì sẽ tốt thôi."
Mạc Bắc nhìn bàn tay đang nắm lấy góc áo sơ mi của mình, mu bàn tay trắng nõn nổi lên những đường gân xanh, móng tay và đốt ngón tay tròn trịa đã được cắt tỉa, nổi lên một vòng tròn màu trắng thật chói mắt xuất hiện do dùng sức tạo thành.
"Tớ mang cậu đến một chỗ râm mắt để ngồi."
Mạc Bắc im lặng cau mày và đưa Tư Ninh Ninh đến một nơi râm mát trong góc.
Trong lòng hắn sinh ra vài phần nghi ngờ.
Thật sự……
Chỉ là vì trời quá nắng sao?
Thực sự, không có việc gì sao?
Đương nhiên không phải.
Những ký ức đã từng bị Tư Ninh Ninh phong ấn trong sâu thẳm, trào dâng cùng với ký ức của Tư Ninh Ninh những năm 1970, những vết sẹo tưởng chừng đã lành lại mạnh mẽ bị mở ra, một trái tim đẫm máu, máu vẫn còn đang chảy ...
Sự thờ ơ, ghê tởm và ánh mắt trịch thượng như nhìn xuống con rệp ấy xuyên qua trái tim Tư Ninh Ninh lặp đi lặp lại vô số lần.
Một loại âm u, thống khổ, oán hận, hèn mọn, cực kỳ ủy khuất bao phủ toàn thân, Tư Ninh Ninh cắn chặt môi dưới, chậm rãi ngồi xổm xuống.
——Ba ba , Ba ba, là sinh nhật lần thứ năm của Ninh Ninh! Muốn ba ba ôm ...
——Tránh ra! Quản gia, đem nó ôm đi!
Năm tuổi chán ghét quát lớn.
Chín tuổi bàn tay lớn kia đẩy cô đi.
Mười hai tuổi, đôi già tây kia giẫm nát miếng bánh kem sinh nhật của cô.
Còn có mười lăm tuổi, vừa nhìn cô lạnh lùng vừa tát cô một cái ...
Cho dù cô có ưu tú đến đâu, cô vẫn sẽ bị ghét bỏ, cô đã không còn mong chờ, đã không còn mong chờ từ lâu rồi!
Chính là……
Tư Ninh Ninh có lẽ cứng cỏi, có lẽ thiện lương, có lẽ lạc quan, nhưng cô là con người.
Một người sẽ có điểm yếu, thân tình, gia đình chính là điểm yếu của cô.
Trải nghiệm của cô ở hiện đại rất giống Tư Ninh Ninh của niên đại 1970, vô hình chung cảm giác phức tạp trong lòng mở rộng gấp trăm ngàn lần.
Tư Ninh Ninh hai mắt ê ẩm, nước mắt như mưa liên miên rơi xuống đất, trong lòng là một cổ hận ý, hoàn toàn bị cảm xúc chi phối.
Cô hận bọn họ ....
Cho dù đó là Tư Chấn Nam của những năm 1970 hay Tư Chấn Nam thế kỷ 21.
Tư Ninh Ninh ghét tất cả bọn họ.
Hận ông ta sinh ra mà không dưỡng, hận ông ta máu lạnh vô tình ...
Nếu đã chán ghét, đã hận cô, đã không thích cô thì vì sao lại sinh cô ra.
Tư Ninh Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Cô sẽ không tha thứ cho họ.
Không bao giờ, không bao giờ!
Trong lòng đã hạ quyết tâm nhưng trong đầu ký ức không ngừng quay cuồng.
Môi dưới của Tư Ninh Ninh bị cắn, trắng bệch, đến mức máu chảy ra, hận ý mãnh liệt trong lồng ngực khiến cả người phát run.
Càng nhớ càng rơi vào ký tức thì càng thống khổ, càng lún càng sâu thì bả vai Tư Ninh Ninh bị người nào đó đè lại, dùng sức lay mạnh:
“Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh!”
Tư Ninh Ninh dường như bị chôn vùi dưới lớp băng u ám, khe núi truyền đến âm thanh mông lung truyền vào trong tai, trong nháy mắt, như là có người phá vỡ lớp băng, ý đồ đem cô từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng lại lần nữa kéo về hiện thực.
Chính là, là .... đó là ai?
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, Tư Ninh Ninh trong lòng biết rằng bản thân phải trấn tỉnh trở lại, chỉ là trong lòng ủy khuất, sự bất bình trong lòng không cam lòng đã tiêu tán từng chút từng chút một lý trí của cô, khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
"Bất luận tôi có nỗ lực thế nào, có trở nên ưu tú thế nào, ba ba cũng không yêu tôi, sẽ không thương tôi, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái!"
"Tôi không bao giờ muốn ông ta yêu thương tôi nữa!"
"Tôi sẽ không bao giờ bị bỏ rơi nữa!"
“Bởi vì tôi biết mình sẽ không được yêu thương, cho nên không mong cầu.”
“Sẽ không mong cầu, sẽ không bị vứt bỏ.”
Tư Ninh Ninh hai tay che mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở giữa hai đầu ngón tay.
Tư Ninh Ninh khóc vì ba ruột lạnh nhạt, khóc vì bất bình cho chính mình, khóc vì bản thân ủy khuất, mỗi một câu một chữ như dao nhỏ đâm vào trong lòng Mạc Bắc.
Mạc Bắc không thể tưởng tượng được Tư Ninh Ninh đã xảy ra chuyện gì, hắn trong lòng chỉ muốn đối tốt với Tư Ninh Ninh, muốn thấy cậu ấy cười thật tươi, chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ, mãnh liệt như lửa cháy trên đồng cỏ khô, càng ngày càng lan ra rộng rãi.
"Mùa hạ mặt trời nắng chói chang thì cũng sẽ có ngày mưa, kia thì thế nào? Mặt trời sẽ luôn ở đó, vẫn sẽ luôn có nắng."
Mạc Bắc siết chặt cổ tay Tư Ninh Ninh, đem hai cánh tay che mặt kéo ra, dẫn đường thẳng thắn nhìn vào đôi mắt thất thần kia: "Yêu thương ... sẽ có người yêu thương, coi trọng cậu."
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt đi hàng nước mắt trong suốt lăng dài trên gương mặt Tư Ninh Ninh, trong mắt Mạc Bắc vô cùng phức tạp, nhẹ giọng ôn nhu: "Có lẽ không phải ai cũng coi trọng cậu, yêu thương cậu, nhưng vẫn luôn sẽ có người coi trọng cậu, nâng niu cậu trong lòng bàn tay, đặt cậu ở vị trí đầu tiên trong tim."
"Ninh Ninh, cậu là mặt trời nhỏ ấm áp, mọi thanh niên trí thức đều yêu thương, đều cần cậu, đều đặt cậu ở vị trí quan trọng. Tương lai sẽ có càng nhiều người tán thành cậu hơn nữa."
Một người đạm mạc, lãnh đạm, bảo thủ đang vụng về an ủi cô gái nhỏ: "Ngẫu nhiên có gai đâm vào người, căn bản không quan trọng, hãy quên những cái chuyện không tốt đó đi."