Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh hai mắt đỏ bừng, lắc đầu thất vọng: "Ngoại trừ bà ngoại, không có người nào thật sự thích tôi. Cho dù không biểu hiện ra yêu thích, cũng là bề ngoài, nếu là chân thật, tôi ..."
Tư Ninh Ninh không nói tiếp.
Âm u, mẫn cảm, tự ti, năng lượng tiêu cực, có ai mà thích một người như vậy?
Sau trong nội tâm có khiếm khuyết đang lòng đã phá vỡ sự tự tin rạng rỡ thường ngày của Tư Ninh Ninh. Cả bản thân Tư Ninh Ninh lúc này không chỉ mẫn cảm mà còn lâm ra sự hoài nghi.
"Tại sao không ai thích cậu? Tớ đây ..."
Mạc Bắc ngắt lời Tư Ninh Ninh lảm nhảm của Tư Ninh Ninh, đưa mắt chuyển chủ đề: "Mọi người đều thích cậu. Cậu không thấy sao? Mỗi khi có chuyện quan trọng, mọi người đều hỏi ý kiến của cậu, cậu rất quan trọng, quan trọng hơn nhiều những gì cậu cảm thấy."
Như để xoa dịu Tư Ninh Ninh, và như để nói với chính mình, bốn chữ "cậu rất quan trọng" đặc biệt được nhấn mạnh.
Tư Ninh Ninh xúc động, trán lấm tấm mồ hôi mịn, Mạc Bắc hai lòng bàn tay đan vào nhau quạt cho cô gái, liên tục nhẹ giọng an ủi: "Cậu thật thông minh, cậu biết làm sao điều chỉnh cảm xúc, đúng không?"
Trong lòng Mạc Bắc thật sự có một loại phỏng đoán.
Tư Ninh Ninh đột nhiên trở nên nhạy cảm, yếu ớt như vậy hết thảy nguyên nhân là do bức thư vừa mới nhận được kia.
Và câu nói “dù tôi có trở nên tốt đẹp đến đâu, ba tôi cũng sẽ không yêu tôi ” cũng đủ cho thấy thân phận của người gửi.
Không biết vì sao, Mạc Bắc lại đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng tình cờ gặp phải cách đây rất lâu, hình như là lần đầu tiên về nông thôn, lúc đó Tư Ninh Ninh xắn tay áo lên, trên cánh tay mảnh khảnh đầy vết thương chồng chất, xanh tím đen dày đặc...
Là dấu vết bị đánh đập ...
Nghĩ đến một khả năng nào đó, Mạc Bắc cụp mi xuống, đôi mắt dịu dàng của anh một giây trước khi tối sầm lại ngay lập tức, tuy là như thế hắn vẫn nỗ lực khống chế ngữ điệu: "Nếu đã thoát ly nơi đó rồi, liền không cần suy nghĩ, chúng ta đang sống ở hiện tại."
“Người yêu cậu vĩnh viễn sẽ yêu.”
“Người nguyện ý đồng hành sẽ luôn làm bạn.”
“Những người không yêu cậu, coi khinh cậu càng không cần để bụng.”
Dưới sự nhẹ nhàng trấn án, cảm xúc của Tư Ninh Ninh dần dần bình tĩnh lại, hai mắt đỏ hoe nhìn Mạc Bắc đối diện, phảng phất như để xác nhận cái gì, thật lâu lúc sau rũ mi chần chừ nặng nề "ừm" một tiếng.
“Ngoan.” Trái tim Mạc Bắc đột nhiên nhẹ nhõm, đôi mắt sao khẽ cong lên như thưởng, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mềm của Tư Ninh Ninh: "Cậu có khát không?"
Khóc lâu như vậy, chắc đã mệt rồi.
Tư Ninh Ninh chậm rãi lắc đầu: "Nước mắt khô, mặt không thoải mái ..."
Cô đã bình tĩnh lại, nhớ tới hành vi khóc lóc ngoài đường vừa rồi, lời vừa nói ra, cô xấu hổ cụp mắt xuống, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Mạc Bắc.
"Tớ có mang theo một ít nước, rót cho cậu, tạm chấp nhận rửa mặt đi."
Lôi kéo Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở bậc thềm bên cạnh bưu điện, Mạc Bắc mở nắp ấm rót nước ra ngoài, khi Tư Ninh Ninh đang rửa mặt, hắn lần mò trong túi, trước khi Tư Ninh Ninh lấy tay áo lau mặt, đưa khăn tay sang.
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa trước mặt, sửng sốt một hồi, nhưng không có cầm lên.
Mạc Bắc đẩy đẩy về phía trước: "Cậu lau mặt đi."
Tư Ninh Ninh cầm lấy chiếc khăn tay, khăn không tính là tốt nhất, được cái là màu sắc tươi tắn và sạch sẽ, dùng lau mặt còn ngửi thấy mùi bồ kết nhè nhẹ.
Vội vàng lau đi hơi ẩm trên mặt, nhìn chiếc khăn tay màu lam sẫm lốm đốm dần dần dính vệt nước, Tư Ninh Ninh vội thu tay lại: "Cảm ơn cậu, tớ, tớ giặt sạch sẽ trả lại cho cậu."
Là nước mắt nước mũi dính đầy, quá là bẩn, cô ngượng ngùng cứ để vậy mà trả lại.
Mạc Bắc muốn nói không có vấn đề gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tư Ninh Ninh ngầm đồng ý.
Mạc Bắc xốc lại ấm nước tướng quân trên người, giọng điệu khôi phục lại bình thường, giọng nói mang theo sự ôn nhu: "Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta trở về.
“Ừ.” Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, mới vừa đi vài bước, lông mày mảnh mai chật vật nhăn lại: "Tớ vừa rồi nghĩ đến một số chuyện không vui, cho nên mới ..."
Do dự mãi, cô mới thấp giọng nói: "Cậu đừng nói cho người khác biết được không?"
Bản thân Tư Ninh Ninh không muốn nhớ lại những chuyện đó, và cô cũng không muốn bị người khác biết.
Nếu có thể, cô thậm chí còn hy vọng Mạc Bắc sẽ quên chuyện đó đi ngay lập tức.
"Nói với người khác cái gì? Nói cậu nhớ nhà đến mức khóc nè sao?" Mạc Bắc nói chuyện như không biết chuyện vừa xảy ra: "Yên tâm đi, mọi người đều nhớ nhà, bọn họ còn khóc dữ hơn cậu."
Lời nửa thật nửa giả, cũng đủ để Tư Ninh Ninh hiểu được, Mạc Bắc đây là thống nhất lời khai với cô.
Tư Ninh Ninh trong lòng hơi thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên, cười nhưng ánh mắt gợi lên một tia thất vọng: "Mạc Bắc, cám ơn cậu."
Đôi mắt và lông mày của Ninh Ninh cong lên, giống như sự dịu dàng ôn nhu thường thấy, nhưng không hiểu sao Mạc Bắc lại chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa không tên bùng lên, vừa bực vừa chán nản.
Một cô gái ấm áp như mặt trời, ôn nhu như ánh trăng, rốt cuộc trên người đeo một cái quá khứ thế nào?
Những cái này trừ khi là Tư Ninh Ninh chủ động nói, bằng không không thể nào hỏi được.
Mạc Bắc nhướng mày dần dần, gật đầu rồi không nói lời nào đi ở đằng trước.
Hai người trở lại trạm phế phẩm, đám người Tưởng Nguyệt đã chọn xong đồ vật để mua rồi.
Trước khi đến, Tư Ninh Ninh từng nói qua, trạm phế phẩm gói hàng phải trả thêm phí, để tiết kiệm chi phí, Tưởng Nguyệt và những người khác đã mang theo dây thừng đến, lúc này đã đem tấm ván gỗ rồi góc bàn gì đó buộc chặt rồi.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc từ chỗ ngoặt đi tới, Tưởng Nguyệt kích động dậm chân: "Sao các cậu đi lâu thế? Tư Ninh Ninh, xem nè xem nè, tới chọn đó, không tồi phải không?!"
Tưởng Nguyệt vỗ vỗ tấm ván gỗ đã bó lại bên người, liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh đỏ hoe mắt, động tác dừng lại, chậm rãi đi tới gần Tư Ninh Ninh hai bước: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, vừa nhận được thư nhà, có chút nhờ nhà."
Tư Ninh Ninh lắc đầu cười cười, liếc mắt nhìn Mạc Bắc chột dạ, rồi rời ánh mắt sang mọi người: "Nếu đã mua hết đồ cần mua rồi, mọi người thương lượng một chút làm sao chúng ta mang về nhà đi!"
Một cô gái rời nhà lâu như vậy, nhận thư nhà buồn mà khóc, nhớ nhà không khó để lý giải.
“Từ từ thích ứng, thêm một đoạn thời gian có thể về nhà ăn tết thăm nhà rồi." Tưởng Nguyệt an ủi Tư Ninh Ninh vài câu: "Chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi, bọn tớ ôm mấy cái rau dưa kia, còn Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn mang cái bàn về hộ bọn tớ.
Tưởng Nguyệt và Lý Lăng Nguyên mỗi người đều ôm một vài cái ván gỗ, trở về có thể làm thành hai cái bàn, vừa lúc mỗi bên một cái.
Ván gỗ trọng lượng không nhẹ, hai đồng chí nam Lý Lăng Nguyên cùng Tống Thư Hàng ngượng ngùng nhìn các đồng chí nữ khó xử, nên đưa các bạn nữ ôm những đồ linh tinh, bọn họ ôm lấy hai cái vật nặng kia.
Tư Ninh Ninh gật đầu, đám người Lý Lăng Nguyên thực sự rất ga lăng, hết lòng chiếu cố các cô gái: “Vậy thì đi thôi, nếu không muốn mua thêm cái gì thì chúng ta chuẩn bị về nhà thôi."
“Nên mua đã mua rồi, muốn nữa cũng không có phiếu ha ha." Lý Lăng Nguyên cười cười, dẫn khiêng tấm ván gỗ ra ngoài: "Đi thôi! Về nhà thôi!"
Tưởng Nguyệt và những người khác đang ôm bí đao, dưa hấu, bí đỏ, trừ cái này ra còn lỉnh kỉnh ít đồ vật, Tư Ninh Ninh tương đối nhàn hơn chút.
Mạc Bắc giúp cô cầm cái túi da rắn, trên người chỉ có cái sọt, và chồng tập vở.
Mạc Bắc bảo với Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn trên đường đi nặng thì có thể đổi, bị hai người cự tuyệt.
Mạc Bắc xách ít đồ hơn, nhưng lỉnh kỉnh, bao lớn bao nhỏ một đống, nếu là đổi qua đổi lại, trở lại nhà thanh niên trí thức phải hoãn lại một thời gian.
Trên đường về nhà, Tư Ninh Ninh bởi vì tâm trạng không vui, cô không muốn ảnh hưởng đến Từ Thục Hoa các cậu ấy, cho nên cố tình thả chậm bước chân, Mạc Bắc có lẽ không yên tâm, người cứ âm thầm đi bên cạnh Tư Ninh Ninh.
Đi bộ vào núi, thỉnh thoảng ven đường những bông hoa nhỏ không tên, Mạc Bắc còn đưa tay ra hái một hai đóa, đưa đến trước mặt Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận được sự quan tâm và bầu bạn đặc biệt của Mạc Bắc, nhưng cảm giác đối với cô, không dễ chịu.
Như thể Mạc Bắc vẫn luôn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, nhắc nhở cô chật vật.
Tư Ninh Ninh không muốn để mặt yếu ớt của bản thân mình.
Không quan trọng là người khác có thích cô hay không, có coi trọng cô hay không.
Cô chỉ là...
Không muốn trải qua cảm giác bị bỏ rơi và bị đẩy đi một lần nữa.
Tư Ninh Ninh nghiêng người dừng lại bước chân, lông mày hơi nhướng lên, nhìn bó hoa đưa trước mặt.
"Đây là trao đổi, trước tiên cho cậu ...." Mạc Bắc nắm chặt bó hoa, đi lên phía trước một bước: "Buổi tối tớ muốn ăn món mì lần trước, có thể chứ?"
Tình huống bất ngờ ở bưu điện khiến Mạc Bắc càng chắc chắn về tâm ý của mình đối với Tư Ninh Ninh.
Hắn muốn đối xử tốt với Tư Ninh Ninh, bảo vệ Tư Ninh Ninh, hy vọng có thể giao thoa nhiều hơn với Tư Ninh Ninh, hắn không biết phải làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể dùng loại phương pháp vụng về như thế này lấy cớ.
Tư Ninh Ninh lúc đầu còn do dự, đến khi nghe Mạc Bắc nói câu này, cô biết mình quá mức nhạy cảm, trong lòng cảm thấy thật áy náy.
Bỏ lại những chuyện trước đó, Mạc Bắc tốt xấu gì cũng giúp cô mang đồ đi cả một đoạn đường …