Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Sự Thay Đổi Của Tưởng Nguyệt

Chương 239: Sự Thay Đổi Của Tưởng Nguyệt Chương 239: Sự Thay Đổi Của Tưởng Nguyệt

Editor: Hye Jin

“Nấu cơm chỉ là chút chuyện nhỏ, , không cần để ý … Lần sau muốn ăn gì thì nói, tớ có thời gian sẽ làm cho câu." Tư Ninh Ninh cầm lấy hoa, thản nhiên đặt nó vào cái sọt bên hông, rũ mí mắt: "Kỳ thật Từ Thục Hoa các cậu ấy cũng có món sở trường, làm bánh bột ngô ăn rất ngon .... cậu tìm các cậu ấy, các cậu ấy cũng có thể hỗ trợ."

“Được.” Mạc Bắc hơi nhướng mày, nhẹ giọng đáp lời.

Đường "về nhà", nói thì nhẹ nhàng vậy chứ chờ trở lại nhà thanh niên trí thức đã hơn 4h chiều, Lý Lăng Nguyên cùng Tống Thư Hãn đều mệt mỏi quá sức, vào nhà buông đồ vật xuống không muốn nhúc nhích nữa.

Đừng nhìn vào số lượng ván gỗ không nhiều, thực tế đều là nguyên liệu tốt, một đường ôm về nhà không dễ dàng chút nào.

Thanh niên trí thức trước khi ra ngoài đã đun một nồi nước lớn, để nguội. Tưởng Nguyệt trước tiên cấp cho hai đại anh hùng mỗi người một cốc nước ấm: "Các cậu muốn uống không? Mau lấy cái ly tới."

Mạc Bắc đưa qua bình nước quân dụng, cầm một ít nước uống hai hớp, sau đó xoay người bước ra ngoài: "Các cậu nghỉ ngơi đi, tớ đến nhà đội trưởng mượn cái máy bào."

Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn nằm trên bàn, một người gật đầu, một người vẫy tay bảo đi đi.

Sau khi Mạc Bắc rời khỏi, Tư Ninh Ninh cầm chậu đi tới giếng múc nước, rửa mặt lau mồ hôi trên cổ, lúc này mới thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một chút và chờ cho cơn nóng dịu đi, Tư Ninh Ninh bắt đầu một vòng làm việc bận rộn mới.

Sáng nay đi ra ngoài quá sớm, mấy con thỏ chưa kịp ăn, vừa rồi vào nhà Tư Ninh Ninh đã xem qua, tinh thần không tồi, chỉ là dưới chuồng heo còn tích không ít vết nước cùng với mấy cục phân nhỏ đen đen, phải dọn càng sớm càng tốt, nếu không trời nóng trong phòng rất dễ có mùi hôi.

Tư Ninh Ninh xách lồng thỏ bước ra ngoài, thấy vậy, Tưởng Nguyệt đẩy chậu rửa mặt dưới giường đi theo: "Cậu muốn cho thỏ ăn à? Tớ nhớ hình như từ lúc ra ngoài đến giờ vẫn chưa cho nó ăn nhỉ?"

"Ừ. Trời nóng quá, lúc ở nhà chúng ta đem nó ra ngoài để, trong phòng có mùi."

"Cậu đi hái giúp tớ ít lá củ cải cho thỏ ăn, bắt đầu từ luống bên trái trước đi, bên ngoài một vòng hái hết lá già trước đã, lá non đợi bọn mình không có gì ăn thì chúng ta hái ăn."

Tưởng Nguyệt gật đầu nhưng không có làm liền: "Tớ cùng cậu thu dọn đi, rồi lát nữa cùng cậu học .... Lát nữa hai mình đi hái rau đi."

Tư Ninh Ninh cười lắc đầu: "Học cái gì? Có mỗi cái quét tước trong phòng, tưới nước cho sạch sẽ là được a."

“Cậu làm việc gì cũng cẩn thận, tớ xem cậu làm như thế nào á về sau cứ dựa theo cách cậu làm mà làm theo." Tưởng Nguyệt kiên quyết bày tỏ ý kiến của riêng mình, và cô đã coi Tư Ninh Ninh như một chuẩn mực kiểu mẫu.

Tư Ninh Ninh dứt khoát mặc kệ cậu ấy.

"Hai người dọn dẹp phòng chính, rồi cùng nhau đến chỗ ruộng trồng rau bắt đầu hái lá củ cải từ bên góc trái trước.”

Tư Ninh Ninh đã dùng gỗ sam vây chung quanh khu đất trồng rau, lúc đó mấy con gà chưa có lớn, chỉ là đề phòng trước mà thôi.

Bây giờ một vài con gà đã bắt đầu đẻ trứng, khả năng “kiếm ăn” cũng mạnh hơn trước, có thể vỗ cánh bay vào ruộng rau mổ lá khi mọi người không để ý.

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, mang Tưởng Nguyệt đến ưu tiên mổ những lá cải mà gà mổ trước: "Một thời gian nữa có thể nhổ củ cải ăn rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ phải trồng loại rau khác. Gà cứ bay vào mổ như vậy khẳng định không được, đến lúc đó bớt chút thời gian vây lại chỗ này mới được."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa chỉ tay về phía rìa ruộng rau kéo tới lui: "Tốt hơn là xây hàng rào tre, phải cao đến thắt lưng."

"Vậy thì ngày mai đi! Dù sao ngày mai mọi người cũng sẽ nghỉ ngơi." Tưởng Nguyệt đảo mắt cười nói: "Để nam thanh niên trí thức đến, tớ nói với bọn họ, giờ thì để bọn họ nghỉ ngơi một lát.”

Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu .

Cô kỳ thật cũng là có ý tứ đó.

Nữ thanh niên trí thức sức lực không lớn bằng mấy nam thanh niên trí thức được, vây mấy cái dây sam dây leo còn có thể.

Chứ mà cần gắm gậy tre vào trong đất, nếu sức lực không đủ thì độ chắc cũng không đủ, và sự vững chắc cũng không được đảm bảo.

"Tại sao chỉ hái mỗi cái luống này thôi."

Ruộng đất trồng rau của thanh niên trí thức chia thành ba luống. Tư Ninh Ninh chỉ hái một luống bên trái, Tưởng Nguyệt khó hiểu: "Bên kia không phải củ cải giống nhau sao? Hay là có cái gì chú ý."

“Nào có cái chủ ý nào đâu?"

Con thỏ ăn không nhiều thế được, ước chừng hái hết lá luống này là đủ rồi, Tư Ninh Ninh đứng dậy đi về: "Thục Hoa nói để dành một ít làm dưa chua khi củ cải chín, có thể ăn được thêm một đoạn thời gian .... Còn muốn chừa lại một ít chuẩn bị cho năm sau trồng xuống đất."

“Các cậu một đám, làm sao có thể suy xét đến độ chu toàn đến nhường này." Tưởng Nguyệt đi theo sau lưng Tư Ninh Ninh, trên tay cô cầm rất nhiều lá, vừa đứng dậy đã rơi rớt bớt vài lát: “ Hại … Xem ra cái tớ cần học còn rất nhiều."

“Cậu muốn học thì từ từ chậm rãi học là được, không ai yêu cầu phải biết ngay lập tức.

Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận được sự thay đổi của Tưởng Nguyệt, trước đây cậu ấy cực đoan, rất dễ nổi nóng, nhìn cái gì cũng tiêu cực, bây giờ tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết, đặc biệt là hôm nay từ thị trấn trở về.

Có thể là nhận được tin của em trai rồi, hòn đá nặng đè trong lòng đã rơi xuống.

Hoặc cũng có thể là do cuối cùng cậu ấy cũng đã gửi được những thứ dành dụm cắt ca cắt cẩm mấy tháng gửi đi, trợ cấp được cho em trai phần nào, làm lòng cậu ấy nhẹ nhàng hơn.

Cụ thể là cái gì, Tư Ninh Ninh không biết.

Nhưng cô biết sự thay đổi như vậy đối với Tưởng Nguyệt cũng không phải là chuyện xấu gì.

Đại khái là mọi người ở cùng nhau, Tư Ninh Ninh ôn nhu đối đãi với mọi người, vẫn luôn ảnh hưởng đến thanh niên trí thức, mà giờ khắc này Tưởng Nguyệt lơ đãng mở ra một chân trời tươi đẹp, đồng thời ảnh hưởng Tư Ninh Ninh, đem toàn bộ áp lực từ trong trấn mang vào xua tan tất cả.

Tư Ninh Ninh sau một trận buồn bã, nhìn thấy Tưởng Nguyệt quan tâm đến thỏ, cô cúi đầu ngồi xổm ở bên cạnh Tưởng Nguyệt, vừa cho thỏ ăn vừa nói cho Tưởng Nguyệt những gì cô biết về thỏ: "Thỏ nuôi trong nhà cùng thỏ hoang có những chú ý khác nhau, nuôi trong nhà thỏ con hoạt động không có nhiều, cho nên khi cho ăn phải chú ý một chút, mấy cái củ cải có lượng nước cao, cả các loại dưa không thể cho ăn quá nhiều, bằng không con thỏ sẽ gầy đi."

"Cỏ cắt vào sáng sớm cũng phải phơi khô, những loại còn đọng sương không cho ăn trực tiếp, cũng tương tự như các loại rau có hàm lượng nước cao, ăn vào sẽ ảnh hưởng đến dạ dày của thỏ, lúc đó sẽ bị tiêu chảy, nghiêm trọng hơn sẽ chết."

“Nghiêm trọng quá!” Tưởng Nguyệt đột nhiên thu lại bàn tay đã đưa lá củ cải, không biết có nên cho ăn tiếp hay không.

Tư Ninh Ninh lắc đầu và ra hiệu cho cậu ấy đừng căng thẳng: "Đừng có hù dọa chúng nó, phản ứng kích thích cũng làm con thỏ bị thương ... Ừm đại khái chỉ là những cái này cần lưu ý."

Nhìn thấy Tưởng Nguyệt vẫn như lâm vào đại địch, Tư Ninh Ninh nhẹ giọng an ủi: "Đừng căng thẳng, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần chú ý hơn một chút là được."

"Giống như hiện tại, hái được nhiều lá củ cải quá, con thỏ còn nhỏ không ăn nhiều được như vậy, còn thừa cứ trải lên bậc thềm để phơi khô, trễ chút hoặc là ngày mai ném vào trong cho thỏ ăn là được rồi."

Tưởng Nguyệt gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ rồi, mà dường như cảm thấy vậy chưa đủ, người đột nhiên chui vào trong phòng, nhảy ra quyển vở cũ mang về nông thôn, ngồi trước bàn nghiêm túc nhớ kỹ lại.

Lý Lăng Nguyên cùng Từ Thục Hoa nghỉ ngơi lâu như vậy, cơ bản khôi phục lại cả đám bò lại chỗ bàn vươn cổ nhìn Tưởng Nguyệt: "Cậu viết cái gì thế?"

Tưởng Nguyệt ưỡn ngực, rõ ràng chính mình cái gì cũng không biết vậy mà rất có thần vặn vẹo ưỡn ngực nói với mọi người: "Viết về kỹ thuật nuôi thỏ đó đa."

"Cậu làm sao biết được."

Tưởng Nguyệt nâng, càng thêm tự đắt: “Tư Ninh Ninh nói cho tớ biết đó."

"À, ra vậy đó hả, vậy cậu nhanh lên, nhớ nhanh lên cho bọn tớ nhìn với."

Trong phòng mấy người chụm đầu vào nói chuyện với nhau, thật náo nhiệt.

Tư Ninh Ninh đứng ngoài cửa nhìn một màn này, bất giác cười nhẹ.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân "lộc cộc" từ bên hông nhà truyền đến.

Tư Ninh Ninh quay đầu lại nhìn, thấy Hòa Cốc và Sớm Mầm khuôn mặt ửng hồng đang lao về phía mình, mỗi một đứa nhỏ đều cầm một túi vải căng phồng trên tay.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh, hai đứa nhỏ liền nhảy cẫng lên, không chỉ chạy nhanh hơn mà còn hét lên đầy phấn khích:

"Chị Ninh Ninh ơi!"

"Tư Ninh Ninh!"

"Sao vậy? Hai cái đứa này, chạy vội như vậy không sợ bị ngã sao?"

Tư Ninh Ninh ấn lòng bàn tay xuống ý bảo hai đứa nhỏ đừng la hét, đợi hai củ cải nhỏ chạy tới trước mặt rồi một trái một phải nhéo hai cái má núng nính:

"Nếu mà chạy té ngã làm gãy luôn mấy cái răng mới mọc, nó không mọc lại được đâu à nha!"

"Ô -” Hòa Cốc cau mày và lấy bàn tay nhỏ che miệng lại: "Mới sẽ không rơi đâu, chị gạt người!"

Tư Ninh Ninh nhướng mày cười: "Sẽ không rớt vậy em che miệng làm cái gì?"

Hòa Cốc lập tức rút tay về và phồng má oán trách mà nhìn Tư Ninh Ninh.

Sớm Mầm nghiêng đầu sang một bên, cầm túi đưa cho Tư Ninh Ninh: "Chị, ơi đây là khoai lang, túi của anh hai nữa cũng là khoai lang, anh cả bảo em mang lại đây, nói là khẩu phần ăn."

Khẩu phần ăn...

Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, sau khi nhận ra khoai lang chính là khoai lang đỏ hôm trước cô thuận miệng nhắc đến, lập tức hiểu được chuyện gì.

Lần trước Hoắc Lãng nói đến khoai lang đông ngọt hơn khoai vụ thu, muốn đưa cho cô một ít, cô lúc đó trong đầu chỉ có chuyện về mấy con thỏ, hơn nữa còn cầm bao nhiêu là đồ, cái này đã sớm quên mất.

Không ngờ, Hoắc Lãng phái hai củ cải mang lại đây.

Bình Luận (0)
Comment