Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Ủy Khuất

Chương 240: Ủy Khuất Chương 240: Ủy Khuất

Editor: Hye Jin

Ngoài cửa có động tĩnh, thanh niên trí thức trong phòng nhìn thấy rõ ràng.

Tư Ninh Ninh làm người, thanh niên trí thức đều đã biết rồi: thông minh thiện lương, không hề so đo việc nhỏ, mất cái được mất, nhưng mà có đôi khi Tư Ninh Ninh quá là để bụng hai đứa em họ Trầm, bọn họ tổng cảm thấy Tư Ninh Ninh sẽ có hại.

Nhìn thấy Hòa Cốc và Sớm Mầm xách đến đồ ăn, trong lòng lo lắng tan đi phân nửa.

Nghĩ kỹ lại , lần trước người ta cho mình một cục thịt lớn như vậy, là anh cả bọn nhỏ, là Hoắc Lãng mang đến, là một nam nhân nhất định sẽ không để cho em trai và em gái mình cọ khẩu phần của Tư Ninh Ninh.

Chính họ đã đem người ta nghĩ thành quá tệ ...

Càng nghĩ bọn họ cảm thấy quá ngượng ngùng.

Thịt lần đó bọn họ còn được phân vài phần nữa kìa.

"Cái kia, tiểu đồng chí Hòa Cốc, ở trước nhà chúng ta có một cái đu dây mọi người biết chứ? Đi, anh mang em qua chơi bàn đu dây ha." Lý Lăng Nguyên gãi đầu, chủ động thử bắt chuyện.

Hòa Cốc nghiêng đầu tránh bàn tay muốn sờ sờ đầu của Lý Lăng Nguyên, bĩu môi nhướng mày tỏ vẻ bất mãn: "Em đã biết lâu rồi chỗ nhà thanh niên trí thức có bàn đu dây, cái kia là do anh cả của em làm."

Dứt lời còn nâng nâng cầm, dùng cái ánh mắt kiểu "anh không thể tưởng tượng được đúng không" vô cùng đắc ý mà nhìn Lý Lăng Nguyên.

Lý Lăng Nguyên tính cách khờ khờ, trong khoảng thời gian ngắn không hề để ý được chi tiết trong đó, tiếp tục vui tươi hớn hở mà chọc học Hòa Cốc: "Biết thì biết, vậy có qua chơi không? Chưa chơi anh mang em đến đó chơi.”

Nhìn ra được cái gì đó trong lời nói của Hòa Cốc, Tống Tiểu Vân nghiêng đầu, tầm mắt đối diện với Từ Thục Hoa, hai người ở trong mắt nhau nhìn ra được ý kiến không tán đồng.

Hòa Cốc lắc đầu: “Em về sau rảnh rỗi lại đến chơi."

Lý Lăng Nguyên tiếp tục cười đùa: "Sao mà tiểu đồng chí em mà còn vội việc gì a?"

Hòa Cốc trực tiếp bỏ qua Lý Lăng Nguyên, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh nghiêm túc nói: "Anh cả nói đưa đồ xong mau chạy nhanh trở về, còn nói ngày mai muốn mang em và Sớm Mầm đi vào huyện, cho nên ngày mai em không tới."

"Được rồi, chị biết rồi."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Em về trước đi, lát nữa chị sang tìm các em."

Ngày mai Hoắc Lãng sẽ lên huyện, cô phải nhanh chóng viết thư cho Lương viện sĩ.

Hòa Cốc vốn dĩ không vui vì được lệnh phải về nhà ngay, vừa nghe Tư Ninh Ninh lát nữa sẽ đi tìm bọn họ, vui đến không chịu nổi luôn, nắm tay Sớm Mầm nhảy nhót chạy về, không ngừng quay đầu lại: "Em về trước chờ chị, Tư Ninh Ninh nhất định phải đến nha! Không được gạt người."

Tư Ninh Ninh xua tay.

Tư Ninh Ninh không có giấy viết thư, liền mượn Tưởng Nguyệt một cái, trở về phòng đổ đầy mực vào bút máy, ngồi ở trước bàn nhỏ chuẩn bị viết thư, chưa biết bắt đầu thế nào thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Tống Tiểu Vân cằm đang chống trên bàn, ngồi đối diện bên kia bàn, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn cô: "Ninh Ninh!"

“……” Tư Ninh Ninh chậm rãi đóng nắp bút: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Tiểu Vân bĩu môi, nhanh chóng đứng dậy ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Chính là, vừa rồi Hòa Cốc hai đứa nhỏ kia đến đây ..."

“Thì sao?” Tư Ninh Ninh hơi nhướng mày, có chút khó hiểu.

Ban đầu nghĩ Tống Tiểu Vân có việc nhờ cô hỗ trợ, không ngờ là nhắc đến Hòa Cốc.

Ngày thường thì Tống Tiểu Vân và Hòa Cốc về cơ bản không có giao thoa, Tư Ninh Ninh mờ mịt.

Tống Tiểu Vân ngồi ở mép giường, một chân mũi chân chỉa chỉa xuống đất, một cái chân khác đặt ngang mép giường, vài lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, lại đối diện Tư Ninh Ninh: "Ninh Ninh, tớ cảm thấy như vậy không tốt."

“Hả?” Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, chẳng hiểu cái mô tê gì hết cả vậy?

Ngày rốt cuộc là có chuyện gì? Nói cái gì đây nha?

Tống Tiểu Vân thở dài một hơi: "Cậu thích trẻ con, ngày thường đối xử tốt với mấy đứa nhỏ trong đội cũng chẳng có gì, cậu vui vẻ là được rồi, chính là cái đội trưởng bảo an kia, tớ cảm thấy không được."

Đội trưởng bảo an, nói chính là Hoắc Lãng ...

Tư Ninh Ninh thuận miệng hỏi vặn lại: "Hắn nơi nào không được?"

“Hắn lớn lên trông được!" Tống Tiểu Vân nhanh chóng đáp lại , nhưng sau khi nói ra những lời đó, đừng nói là Tư Ninh Ninh chính bản thân Tống Tiểu Vân.

Chỉ sau một lúc, Tống Tiểu Vân lại lắc đầu nói: "Dù sao Ninh Ninh, cậu đừng quá thân cận với anh ta ... Cậu nghĩ xem, anh ta họ Hoắc, nhưng anh ta là người nhà họ Trần. Tớ tình cờ nghe một thím trong đội nói, hắn căn bản không phải con nuôi Trần gia, vậy khẳng định là ở rễ ..."

"Nếu là ở rễ, cậu cùng hắn đi thân cận, người khác nghĩ cậu như thế nào?"

Tống Tiểu Vân dường như sợ Tư Ninh Ninh không để bụng cho nên tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Loại đàn ông lớn lên trông được chính là không được việc, nếu không phải loại hung dữ thì chính là trong bụng ý xấu, chuyên môn đi lừa gạt người thiện lương đơn thuần, Ninh Ninh, cậu nhất định phải nghe lời của tớ!"

Tống Tiểu Vân tự nghĩ: Mạc Bắc chính là như vậy.

Lớn lên thì trông như con người, ngày thường nhìn người khác cứ như muốn ăn thịt người.

Tư Ninh Ninh hoàn toàn không biết tâm lý hoạt động của Tống Tiểu Vân, có một điều không thể phủ nhận những lời cậu ấy nói thực sự khó chịu.

Nhưng đối phương lại làm bộ dạng muốn tốt cho cô, làm cô chẳng biết phải phản bác thế nào.

“Tớ có chừng mực, cậu đừng lo Tiểu Vân." Tư Ninh Ninh lại ngồi xuống trước bàn, mở nắp bút, chuẩn bị viết thư, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Cho nên Tống Tiểu Vân dặn dò thêm vài câu, bảo cô nhất định phải nhớ kỹ lời cậu ấy vân vân mây mây rồi đi ra ngoài, không tiếp tục chọc phá Tư Ninh Ninh.

Cây bút máy trong tay Tư Ninh Ninh gõ nhẹ trên mặt giấy.

Ở rể sao?

Hẳn là không phải.

Bất quá loại chuyện này chỉ là suy đoán của cô, thật thật giả giả chỉ có đương sự nói mới tính.

Trong chốc lát đi sang đó hỏi một câu sẽ biết!

Sau khi hạ quyết tâm, Tư Ninh Ninh dựng thẳng sống lưng, tiếp tục suy nghĩ viết thư, cúi đầu vừa thấy tờ giấy viết thư đã bị bút cô điểm thành than tổ ong rồi.

“……”

Tư Ninh Ninh nhất thời không nói nên lời, nghiêng đầu nhìn qua cửa phòng chính: "Tưởng Nguyệt, tớ làm hỏng tờ giấy viết thư rồi, cậu cho tớ mượn một tờ nữa đi, quay đầu tớ sẽ trả lại cho cậu!"

"Cậu tự mình lấy đi, tớ đang bận đóng đinh cái bàn!"

“Được rồi.” Tư Ninh Ninh đi lại chỗ giường Tưởng Nguyệt, dưới khăn trải giường rút ra một tờ giấy viết thư, ngồi trở lại bàn, nghiêm túc trở lên.

Thời đại này nên viết một lá thư như thế nào nhỉ?

Hmm ...

Cọ cọ chóp mũi, lông mày nhăn lên, Tư Ninh Ninh vùi đầu viết dòng đầu tiên:

Lương viện sĩ thân mến, xin chào ...

*

Tư Ninh Ninh viết thư xong thì xách cái sọt đi về phía Trần gia, trên đường đi ngang qua góc nhà cũ đầy cây cỏ, tranh thủ chui tọt vào không gian cắt nửa quả dưa hấu nhỏ bỏ vào giỏ. .

Vốn là muốn cắt nửa quả, cơ mà dưa hấu trong không gian lớn quá mức, nửa quả cũng thật là to, đến tới Trần gia rồi thì khẳng định Hoắc Lãng sẽ hỏi đến.

Tư Ninh Ninh dứt khoát lại từ một nửa cắt đi một nửa.

Hòa Cốc về nhà sau thì báo tin tức Tư Ninh Ninh sẽ đến cho anh cả nghe.

Hoắc Lãng vốn định dành thời gian thu dọn đất trồng rau bên hông nhà một chút, nghe tin liền từ bỏ ý định đi ra ngoài, ngồi ở trong sân tiếp tục đan cho xong cái sọt.

Tư Ninh Ninh đến, hắn đang bận rộn linh hoạt đan sọt.

"Đi, cầm dao lại đây cắt dưa hấu ăn đi!"

Ngựa quen đường cũ chưa tới cửa nhà Trần gia, Tư Ninh Ninh vẫy tay với Sớm Mầm và Hòa Cốc.

Tiếng bước chân của Tư Ninh Ninh rất dễ nhận ra, Hoắc Lãng vốn đã nhận ra tới rồi, nhưng trên mặt không biểu hiện quá rõ ràng. Đến khi nghe cô ấy nhắc đến việc cắt dưa hấu, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu: "Em mua, chính mình ăn, mang đến đây cho bọn nhỏ làm cái gì?"

Đội sản xuất ba không trồng dưa hấu. Hôm nay thanh niên trí thức nghỉ ngơi, buổi sáng đi vào trong trấn, không cần đoán đã biết dưa hấu là từ đâu ra.

“Em còn tưởng rằng anh không nhìn thấy em a.” Tư Ninh Ninh trợn to hai mắt, cố ý chọc tức Hoắc Lãng: "Dưa hấu mang đến đương nhiên cho bọn nhỏ ăn, anh không ăn Hòa Cốc Sớm Mầm cũng không được ăn?"

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu cười nhìn hai đứa nhỏ: "Anh cả bọn em không ăn, đi thôi, ba chúng ta ăn."

Hoắc Lãng nhìn chằm chằm ba người đi vào trong nhà, hắn cũng nhanh chóng đem công việc trong tay kết thúc cũng đi theo vào trong phòng.

Bên trong phòng bếp, Tư Ninh Ninh đã cắt dưa hấu ra, Sớm Mầm và Hòa Cốc cùng nhau ăn một miếng, Hoắc Lãng đi tới, vỗ nhẹ lên đầu hai đứa nhỏ: "Đi ra ngoài ăn."

“Vâng!” Sớm Mầm ngoan ngoãn gật đầu nói với Hòa Cốc: “Anh hai, chúng ta đi ra cửa ăn đi, ăn xong ném vỏ dưa vào cho gà mái ăn!"

Hai đứa nhỏ bước ra khỏi cửa, Tư Ninh Ninh nhíu mày, chính mình cầm một miếng dưa hấu nhỏ, miếng lớn kia đưa cho Hoắc Lãng: "Đây."

Hoắc Lãng nhận lấy miếng dưa hấu, nhưng không có ăn.

Hắn thả lại quả dưa hấu trên bàn, nhìn thẳng Tư Ninh Ninh: "Đã khóc?"

Mắt đỏ hoe, tóm lại là không vui.

Thanh âm trầm thấp nghẹn ngào, Tư Ninh Ninh vì một câu này rung động, vốn tâm trạng mong manh đã hoàn hoãn phần nào, lại lần thứ hai nhắc đến.

Bỗng chốc cảm thấy miếng dưa hấu trong miệng không còn ngọt như trước nữa, cụp mắt xuống, chính là không biết tại sao thế này, chua xót, cả xoang mũi cùng đôi mắt trở nên ê ẩm.

Giống như một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, chịu hết ủy khuất, bị bỏ qua, bỗng nhiên có một ngày có người xuất hiện, ôm cái người chịu ủy khuất vào trong lòng, xua đi cái lạnh và sưởi ấm trong lòng cô, hỏi cô có đau không, để ý cô có khó chịu hay không ...

Vốn cũng không cảm thấy có cái gì, con người thật kỳ quái, kiên cường cùng được, ngụy trang cũng tốt, vậy mà nháy mắt toàn bộ hóa thành ủy khuất.

Tư Ninh Ninh lúc này thật sự có một loại cảm giác, thật sự rất là uất ức, rất muốn phát tiết.

Thật kỳ lạ.

Cô ở trước mặt người khác bản năng muốn che đậy cảm xúc, vậy mà trước mặt Hoắc Lãng lại uất ức.

Bình Luận (0)
Comment