Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 241 - Chương 241: Ra Khỏi Sân Này Không Ai Biết Được

Chương 241: Ra Khỏi Sân Này Không Ai Biết Được Chương 241: Ra Khỏi Sân Này Không Ai Biết Được

Editor: Hye Jin

“Em không khóc!” Tư Ninh Ninh phủ nhận, khóe mắt nhìn thấy Hoắc Lãng nhìn chằm chằm cô từ lúc nào không hay, như có chút lo lắng, cô hơi kiễng chân lên, một tay chống bàn, tay kia che ngang tầm mắt Hoắc Lãng: "Anh đừng nhìn em."

Trong giọng nói khó chịu của cô gái nhỏ mang theo một tia run rẩy, Hoắc Lãng còn cái gì không rõ.

Chỉ là, Hoắc Lãng không biết tại sao Tư Ninh Ninh lại khóc.

Rõ ràng là Tư Ninh Ninh không muốn người khác biết, cho nên Hoắc Lãng không hỏi nhiều.

Ấn bàn tay nhỏ bé trước mặt xuống, Hoắc Lãng cầm dao cắt miếng dưa hấu thành từng miếng nhỏ, đẩy hết sang cho Tư Ninh Ninh: "Ăn dưa xong đi, ăn xong thì ra đây xem, sọt đan cho em đã sắp xong rồi."

Tư Ninh Ninh yên lặng gật đầu, ăn xong dưa hấu mới đi theo Hoắc Lãng đi ra cửa.

Hoắc Lãng không chỉ đan cái sọt tre, mà còn đan một con cá vàng nhỏ nữa.

Con cá vàng nhỏ ngay sóng lưng cái sọt, khi đeo cái sọt lên lưng, sẽ giống như là đang lắc lư bơi trong nước.

Tư Ninh Ninh hỏi: “Cái này cũng là cho em?”

“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu: “Sớm Mầm bọn họ sớm chơi chán cái này rồi."

Cứ như thể Sớm Mầm bọn nhỏ không cần, cho nên mới đưa nó cho Tư Ninh Ninh vậy.

Đổi người khác có lẽ sẽ không có gì lạ, nhưng Tư Ninh Ninh hiểu rõ tính cách lão cán bộ mạnh miệng Hoắc Lãng.

Cái này, rõ ràng chính là cho cô!

Cầm thanh tre mảnh lắc qua lắc lại, con cá vàng nhỏ lắc qua lắc lại cái đuôi như vẫy trong không trung.

Tư Ninh Ninh bị mây đen bao phủ, áp lực trầm trọng, được an ủi ngồi xổm bên cạnh Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh rũ mắt xuống nhìn con cá vàng nhỏ đang lắc lư: "Này, Hoắc Lãng."

"Hả?"

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng chậm chạp, như là lơ đãng: "Anh đối với em thật là tốt, em đáng giá sao?"

"Em đáng giá được đối xử tử tế, đáng giá được yêu thương sao?"

Tư Ninh Ninh đang tự lẩm bẩm một mình, như là đang hỏi Hoắc Lãng, lại như là đang hỏi chính mình.

Có đáng được đối xử tốt, có đáng được yêu thương không?

Đây là cái vấn đề quái quỷ gì?

Hoắc Lãng ngẩn người, đưa mắt đánh giá cô nương đang ngồi bên cạnh mình.

Cô bé một tay ôm gối, tay kia cầm một thanh tre mảnh, đặt ở đầu gối, dưới hàng mi dài cong vút ẩn ẩn có vệt nước.

Khung cảnh mà hắn cảm thấy yên bình và thoải mái vừa rồi bỗng nhiên biến thành cô đơn cùng áp lực.

"Bất cứ ai cũng đáng được đối xử tử tế, được yêu thương cũng giống như vậy."

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Hoắc Lãng hiện lên một tia lo lắng, trong lòng nặng trĩu, một lúc sau mới lựa lời: "Em có thể nghi ngờ người khác, nhưng nhất định phải tin tưởng chính mình."

"Có người thích mặt trăng, có người thích sao, chính là em cảm thấy cái nào tốt hơn? Luôn có người sẽ không đồng ý với suy nghĩ của em."

Hoắc Lãng không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể dựa vào cảm xúc của mình, trấn an cô gái nhỏ: "Đừng vì lời nói của người khác mà ảnh hưởng đến bản thân."

"Vui vẻ lên, anh thích em cười."

Hoắc Lãng nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, không tới một giây, lại thay đổi: "Tính, muốn khóc liền khóc đi."

"Thỉnh thoảng khóc một chút cũng không sao. Khi bước ra khỏi sân này sẽ không có ai biết."

“Phốc……”

Tư Ninh Ninh nghẹn muốn chết, muốn để cho anh ấy nói hết, Hoắc Lãng lải nhải cả nửa ngày làm cô nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Cười một tiếng, cảm giác tổn thương xuân thu kia bỗng chốc tan biến.

Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ, nhịn không được, rốt cuộc nhếch môi cười, đôi mắt nai tơ mở to nhìn Hoắc Lãng giả bộ khó chịu: "Chọc em cười, rồi chọc em khóc, anh cho rằng đây là Kinh kịch Tứ Xuyên hay là cái gì? Nói đến không hề biến sắc chút nào?"

"Em cái này so với Kinh Kịch Tứ Xuyên còn xuất sắc hơn nhiều, không ai đổi mặt nhanh bằng em."

"Anh chê cười em?!"

Hoắc Lãng lắc đầu, giả vờ cố ý trêu chọc Tư Ninh Ninh, không có gì bất ngờ, bả vai hắn bị Tư Ninh Ninh buồn bực mà nhéo mấy lần.

Hắn da dày thịt béo cũng không đau, ngược lại hắn sợ Tư Ninh Ninh nhéo hắn chính mình bị đau tay, chủ động mở miệng nhận thua: "Được rồi, anh sẽ không trêu chọc em."

Tư Ninh Ninh bĩu môi, không nháo nữa.

Một hồi ầm ĩ, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều.

Thoáng bình ổn lại trái tim tung tăng nhảy nhót, Tư Ninh Ninh mới nhớ đến chính sự. Lấy ra lá thư viết cho Lương viện sĩ đưa cho Hoắc Lãng, lúc sau lại hỏi: "Anh biết đan sọt, anh biết điêu khắc không?"

Hoắc Lãng chân thật trả lời: “Tay nghề không tốt, chỉ biết mấy thứ đơn giản."

Tư Ninh Ninh hai mắt sáng lên, mím môi hỏi: "Vậy anh có thể khắc một món đồ dùng cho em được không? "

Nhìn thấy tâm trạng của Tư Ninh Ninh đã chuyển biến tốt lên, cảm giác nặng nề trong lòng của Hoắc Lãng cũng tan biến, hắn gật đầu: "Em muốn làm cái gì?"

“Em, ừm ... Em muốn, ” Tư Ninh Ninh do dự nhìn quanh sân, đột nhiên ghé sát tai Hoắc Lãng, phun ra một chữ.

Hoắc Lãng vừa nghiêng đầu, cả người và cả cổ bị hơi thở nhẹ kia làm cho ngứa ngáy.

Nghe những gì Tư Ninh Ninh nói đồ vật, hắn gần như ngay lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, còn chưa nói gì đâu Tư Ninh Ninh đã chắp tay làm dáng vẻ cầu xin: "Được không? Được không?"

Vừa ủy khuất xong, giờ lại nũng nịu mềm mại, ai nỡ cự tuyệt được?

Có một câu nói như thế nào?

Chỉ cần là thích, ánh trăng chính là ngôi sao, ngôi sao cũng là ánh trăng, chưa bao giờ so đo phải hay không phải.

Hoắc Lãng đã xác nhận tâm ý của mình, tự nhiên không thể chống lại sự công kích nũng nịu của Tư Ninh Ninh, chỉ biết thở dài đồng ý.

Tư Ninh Ninh vui mừng khôn xiết, cái miệng nhỏ khôi phục lại trạng thái thường ngày nói chuyện không ngừng: "Cái kia muốn bao lâu mới làm được."

"Ngày mai anh đi lên huyện, phải dăm ba bữa mới được."

"Ồ!"

Dăm ba bữa, đảo cũng không tính lâu lắm.

Tư Ninh Ninh con ngươi lắc lư, nhớ tới một chuyện, lại nói: "Em còn cần một cái hộp gỗ, ừm, gần giống như ngăn kéo ... Chuồng thỏ đặt ở trong nhà, thời gian dài bài tiết khẳng định để lại mùi, em nghĩ nếu là có cái ngăn hộp đứng bên dưới, mỗi ngày rửa thật sạch cũng có thể mang phơi nắng tán đi mùi ... Cái này anh có thể giúp em làm không?"

Hoắc Lãng gật đầu: "Có thể."

Tư Ninh Ninh lại hỏi : "Anh có biết kích thước không? Em không biết, để trở về em đo đạc một chút ngày mai anh trở về em nói cho anh ha."

“Kích cỡ anh biết.”

Tư Ninh Ninh nghĩ cũng đúng a, cái lồng kia là Hoắc Lãng làm, sao anh ấy không biết được.

"Kia tốt quá, kia lúc đó em lại đây lấy, hoặc là nếu anh làm xong có thể bảo Sớm mầm mang cho em không thì bảo bọn nhỏ kêu em sang lấy."

"Tốt."

Hoắc Lãng trầm giọng đáp lại, sau đó không nói lời nào.

Tư Ninh Ninh chống cằm nhìn Hoắc Lãng, trầm ngâm hỏi: "Anh có muốn làm gì hay không? Anh vẫn luôn giúp em em không thể xem anh thành công cụ mà sai sử được."

Hoắc Lãng muốn nói những chuyện này đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng gì, nghĩ nghĩ đến tính tình của cô gái nhỏ: "Ngày hôm qua không phải hái được nhiều nấm. Lần trước cái nấm hôi .... Cái nấm báo mưa kia cấp Sớm mầm ăn anh chưa được nếm thử."

"Em có thời gian thì làm cho anh một phần."

“Được a!” Tư Ninh Ninh vỗ tay, không cần suy nghĩ mà đáp ứng luôn.

Không phải chỉ là nấm báo mưa thôi sao, kia quá là đơn giản luôn.

Chính sự nói gần như xong xuôi, Tư Ninh Ninh cũng không ở lại lâu, nhấc cái sọt vừa đi vừa dặn dò: "Trên bàn vẫn còn dưa hấu, anh cũng ăn đi, đừng để lại cho hai củ cải nhỏ kia, ăn quá nhiều hư bụng."

“Hiểu rồi, đi thôi.” Hoắc Lãng gật đầu nhìn Tư Ninh Ninh rời đi.

Tư Ninh Ninh chân trước bước ra khỏi nhà họ Trần, sau lưng nghĩ đến cái việc kia, tưởng tượng câu hỏi kia hỏi ra quá mức kỳ quái, đến lúc đó không biết Hoắc Lãng sẽ nghĩ như thế nào.

Suy nghĩ một phen vẫn bước chân trở về nhà thanh niên trí thức, còn sự tình quên hỏi kia, lần tới chọn thời gian lại hỏi.

Ban đêm thanh niên trí thức ăn cơm xong, nam nữ thanh niên từng người trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

Mạc Bắc ngồi trước ngọn đèn dầu, trải lá thư ra chuẩn bị viết thư.

Lý Lăng Nguyên thấy người ngồi đó đạm nhiên nhịn không được bát quái chuyện vừa nghe được lúc chiều: "Anh em nhà họ Trần thường xoay quanh thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Tư hẳn là có giao du với đội trưởng an ninh đó rồi ... Mạc lão đại, cậu nhìn thấy cái bàn đu dây kia không? Đó là đội trưởng đội bảo an làm đấy.

Mạc Bắc không nhúc nhích, nghe Lý Lăng Nguyên nói bàn đu dây là do Hoắc Lãng làm, ngòi bút dừng lại ở hai từ "điều tra": "Ai nói vậy?"

"Còn có thể là ai? Là em trai của đội trưởng an ninh, Hòa Cốc nói đó! Đúng không Tống Thư Hãn?" Lý Lăng Nguyên đẩy Tống Thư Hãn, Tống Thư Hãn khẽ " ừm " một tiếng rồi đẩy Lý Lăng Nguyên ra.

Lý Lăng Nguyên không hề khó chịu, quay đầu nhìn Mạc Bắc, nói tiếp: "Mạc lão đại, cậu vừa ý với thanh niên trí thức Tư đúng không? Thích thì phải nói. Yêu mà ở sau lưng thì có yêu chết đi sống lại cũng chẳng có ích lợi gì? Cậu phải chủ động, biết không? Bằng không làm sao tranh được với đội trưởng đội bảo an kia."

Sắc mặt của Mạc Bắc hơi nhăn lại, Lý Lăng Nguyên tính cách ngốc nghếch sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy, nghĩ đến đây, hắn đảo mắt sang một bên nhìn Tống Thư Hãn đang rửa mặt.

Tống Thư Hãn vừa mới treo khăn lông sạch sẽ treo lên dây thừng, đang đeo kính vào.

Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, ngay cả đeo kính Tống Thư Hãn cũng không nhìn rõ, nhưng hắn đại khái có thể cảm giác được Mạc Bắc đang nhìn sang.

Tống Thư Hãn trợn mắt, nhún vai nở nụ cười ôn nhu: "Lần này không quan tâm đến tớ, chính hắn tự mình ngộ ra được."

Bình Luận (0)
Comment