Editor: Hye Jin
Mạc Bắc thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi dài rồi thu hồi ánh mắt, đặt chú ý ở lá thư.
Mặc dù cố gắng bỏ qua, nhưng không thể phủ nhận rằng Mạc Bắc cảm thấy trong lòng có chút khó chịu vì lời nói của Lý Lăng Nguyên.
Nhưng mà có thể làm thế nào được?
Một cô gái ưu tú trên người vô số chỗ hấp dẫn ánh mắt người khác, được người thích là chuyện bình thường.
Giống như đóa hoa đầu mùa xuân nở rộ, đồng thời thu hút ong bướm, ong bướm muốn lấy hoa thì tranh nhau, lưởng bại câu thương, có thể hái được hoa sao?
Hái hoa bởi vì nông hoa nở quá đẹp, mùi quá thơm.
Không thể.
Mặc dù hiện tại không thể tìm hiểu chi tiết về Hoắc Lãng, điều mà Mạc Bắc có thể khẳng định là người đàn ông đó rất ưu tú.
Cho dù cảm thấy áp lực, cho dù cảm thấy không vui, Mạc Bắc cũng vô thức thưởng thức Hoắc Lãng, ít nhất Hoắc Lãng có thể phát hiện ra vẻ đẹp và sự thuần khiết trên người người con gái mà hắn vừa ý.
Nhìn thấy Mạc Bắc không có động tĩnh gì, Lý Lăng Nguyên cũng có chút áy náy: "Mạc lão đại! "
“Chuyện này của tớ, tớ chính mình có tính toán." Mạc Bắc khẽ cau mày, dưới ánh đèn dầu, bàn tay mảnh mai như cây trúc nắm chặt bút, “Muộn rồi, các cậu đi ngủ đi.”
Trong đầu lúc này hiện ra một số hình ảnh rời rạc, đều là hình ảnh Tư Ninh Ninh đôi mắt cong lên, còn nói là thích đọc sách.
Mạc Bắc híp mắt, cuối thư lại thêm một câu, trong đó đặc biệt dễ thấy từ "sách".
Đêm càng lúc càng tối, trong góc ao, con bọ nước trèo ngang lưng cây tranh thủ ánh trăng, cố gắng rũ da, sải cánh khi tia nắng đầu tiên ban mai. Hóa thân thành chuồn chuồn bay vút trên bầu trời, nhưng lại vô tình giật mình trong khoảnh khắc nước vỡ bờ, lơ đãng gợn sóng.
Mặt nước lấp lánh dưới ánh trăng, gợn sóng bao phủ tầng tầng lớp lớp, giống như trái tim xao động của hai người đàn ông.
Ban ngày mệt mỏi quá sức, buổi tối Tư Ninh Ninh ngủ thật sớm, cũng ngủ thật ngon.
Sáng sớm, ánh sáng bên ngoài còn mờ mờ, mơ hồ có tiếng kẽo kẹt đóng cửa truyền đến, Tư Ninh Ninh ngày hôm qua mệt quá ngủ sớm nên có xu hướng tỉnh dậy sớm một chút.
Nghe động tĩnh lúc này, cô nhướng mi. Mơ mơ màng màng híp mắt ngồi ở trên giường, ngoài cửa sổ thấy một bóng dáng cao gầy vút lướt qua.
Tư Ninh Ninh thuận miệng lên tiếng hỏi: "Sớm như vậy? Làm gì đó?"
Mạc Bắc bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trong phòng tối om như mực không thấy gì.
Mặc dù không nhìn thấy ai nhưng Mạc Bắc có thể nhận ra giọng nói của Tư Ninh Ninh, vội vã tìm một cái cớ: ".... Ngày hôm qua tớ quên gửi thư, liền nghĩ hôm nay lại đi một chuyến."
“Ồ.” Tư Ninh Ninh vừa tỉnh dậy, hai mắt còn chưa mở hết, não cũng chưa load nổi, hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của Mạc Bắc, cô ngáp một cái, lười biếng vẫy vẫy tay: “Vậy thì cậu đi đi, đi sớm chút đỡ nóng."
Nói rồi thân thể cong lên, ngã ngửa trên giường híp mắt.
Ngoài cửa, Mạc Bắc ngốc lăng, giây tiếp theo thu hồi ánh mắt cất bước xuất phát.
Tư Ninh Ninh lại tỉnh dậy, bị tiếng gà mái kêu "cục tác" ngoài cửa đánh thức, Tưởng Nguyệt không ngừng dỗ dành dỗ dành "mau ăn đi, ngoan, mau ăn đi ".
Tống Tiểu Vân không có trong phòng, Từ Thục Hoa vẫn nằm trên giường liền kề cô, Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra liếc, đã 9 giờ 30 sáng.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi đi giày, Từ Thục Hoa đã ngẩng đầu nhìn về phía cuối giường: "Cậu tỉnh rồi à?"
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Ồn ào đến cậu hả?"
"Không có." Từ Thục Hoa cười đứng dậy: "Tớ buổi sáng ngủ thêm một chút, thật sự rất thoải mái, còn đỡ được một bữa cơm sáng."
"Vậy buổi trưa ăn thêm chút đi, không thì không làm việc nổi đâu.
Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa vừa nói chuyện, vừa thay quần áo, chải tóc tết lại gọn gàng, bưng cái chậu rửa mặt cùng đồ dùng sang giếng để rửa mặt.
Tưởng Nguyệt luôn tâm niệm lời nói của Tư Ninh Ninh, buổi sáng cùng nhau dắt thỏ ra khỏi cửa, phòng chính được dọn dẹp sạch sẽ, thỏ ở trước cửa ăn cỏ.
Thấy Tư Ninh Ninh đứng dậy, Tưởng Nguyệt chạy lon ton theo sau cô kể hết những chuyện muốn làm buổi sáng cầu khen ngợi, còn truy hỏi không ngừng: "Vừa rồi nhà chính cậu có thể không? Tớ làm vậy được không?"
"Được a, như thế nào không được? Nơi nơi đều được thu dọn thật sự rất cẩn thận."
Tư Ninh Ninh nói không phải là nói dối, Tưởng Nguyệt đối với phương diện con thỏ là rất chú ý, cậu ấy thực sự dọn dẹp rất cẩn thận.
Tưởng Nguyệt được tán thành, hehe cười nói vui vẻ: "Tớ đều dựa theo những lời hôm qua cậu nói!"
Tư Ninh Ninh đổ một xô nước vào chậu rửa mặt, cười cười phụ họa: "Tiếp tục chăm chỉ, sau này con thỏ được nuôi dưỡng tốt, cậu chính là đại công thần!"
Tưởng Nguyệt lại gật đầu một cái, vui vẻ chạy lại bậc thềm ngồi xổm trước chuồng thỏ, một lúc sau mới nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu lại: "Tư Ninh Ninh, hôm nay cậu có dự định gì?"
Lời này đem Tư Ninh Ninh bị hỏi đến sửng sốt.
“Ừm … tớ?” Tư Ninh Ninh suy nghĩ một hồi: “Nói đến đây, tớ thực sự có kế hoạch. Tớ định đi dạo một vòng xem có thể tìm được loại rau dại nào ăn được không. Giữa trưa hẳn không ở lại ăn cơm."
Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa đưa mắt nhìn Từ Thục Hoa ngồi xổm rửa mặt: "Thục Hoa, tớ hôm trước hái được không ít nấm, còn chưa rửa sạch, cậu hôm nay nếu không có chuyện khác có thể không giúp đỡ tớ thu thập một chút."
Chuồng heo bên kia, bởi vì thanh niên trí thức được nghỉ, Trần Liên Mễ tạm thời đảm nhiệm việc chăm sóc, cho nên Tư Ninh Ninh đảo cũng không lo lắng nữa.
“Được rồi!” Từ Thục Hoa đồng ý, lau mặt xong liền ném khăn vào chậu rửa: “Tớ hôm nay không có việc gì, nấm đều giống như trước sao? Rửa sạch xong làm nấm khô sao?"
“Đúng vậy.” Tư Ninh Ninh gật đầu: “Hôm trước tớ đã hái rất nhiều, giữ lại hai đám lớn để hai ngày tới ăn đi, mặt khác thì làm thành nấm khô, dễ bảo quản, để dành sau này ă."
"Được rồi!"
Chia tay Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt ở dưới mái hiên đằng kia đứng lên, lớn tiếng gọi với: "Tư Ninh Ninh, cậu ra cửa có mang theo sọt không?"
"Nếu không mang thì có thể để cho tớ mượn được không? Tớ mới nhớ hôm qua có một chú bảo vào mùa xuân hạ cắt cỏ phơi khô thành cỏ khô, mùa đông có thể cho trâu ăn .... Tớ cũng muốn đi cắt một ít về thử xem, nếu là phơi khô con thỏ thích ăn thì mùa đông không cần phải lo lắng rồi."
"Ồ!"
Đời sau thức ăn chăn nuôi, thức ăn cho sủng vật đều bày bán sẵn, không phải phơi khô mà là sấy.
Ở niên đại này cỏ khô trâu chịu ăn, vậy chắc thỏ cũng tương tự vậy.
Tư Ninh Ninh tự nghĩ trong lòng: "Tớ mang sọt tre có thể mang theo nước gì đó là được, hiện tại sọt có nấm, lát nữa Thục Hoa thu xong cậu lấy đi là được."
“Được rồi!” Tưởng Nguyệt nói thì vậy chứ mà thực tế đã gấp không chờ nổi đi tìm sọt của tư Ninh Ninh, đổ nấm ra bậc thềm: “Thục Hoa ơi, nấm tớ đổ chỗ này, sọt cầm đi nhé!"
"Ồ, được rồi ~"
Tưởng Nguyệt đặt cái rổ lên lưng, trước khi đi còn quát nam thanh niên trí thức bên kia: "Lý Lăng Nguyên, chuyện tớ nói với cậu đừng có mà quên á nha."
Bên kia truyền ra tiếng oán giận không kiên nhẫn của Lý Lăng Nguyên: "Được rồi mà! Cậu cũng thật là, vẫn nhớ vẫn nhớ!"
Tưởng Nguyệt không hề khó chịu, đứng ở trên bậc thang cười tủm tỉm, nháy mắt với Tư Ninh Ninh: "Tớ bảo cậu ấy chặt tre cắm trên đất làm hàng rào."
Tư Ninh Ninh cười cười: "Đã biết."
"Vậy tớ đi trước đây! Đi đội xem mượn được liềm hay không?"
“Ừ.”
Sau khi Tưởng Nguyệt rời đi, Tư Ninh Ninh cũng không nhàn hạ, từ cửa mỗi loại lấy ra hai đám nấm, Tư Ninh Ninh vội vàng chạy tới chỗ Từ Thục Hoa đang giặt quần áo bên giếng: "Thục Hoa, cậu lát nữa sơ chế đám nấm lớn là được, đám nhỏ đừng động, mấy cái đó có ích với tớ."
Mấy cái đám nhỏ dùng làm thí nghiệm.
Trên thực tế hôm đó trở về cô ném một ít nấm vào không gian rồi.
Hiện tại lấy ra để che mắt thôi, tránh cho sau này người ta có hỏi tới thì cũng có cách mà trả lời.
"Tớ biết rồi, Ninh Ninh cậu đừng đi quá xa, trở về sớm một chút ha."
“Đã biết.”
Tư Ninh Ninh sách cái sọt tre đi ra cửa.
Hôm nay không gì khác, nhiệm vụ của Tư Ninh Ninh là lấp đầy và sửa sang lại không gian.
Xung quanh tổ sản xuất rải rác, đều có thể đụng phải mấy chú mấy thím đang bận rộn, cho nên Tư Ninh Ninh đi về hướng ruộng đậu nành hôm trước đi cùng Hoắc Lãng.
Đi ra khỏi phạm vi đội sản xuất, Tư Ninh Ninh lấy cuốc và liềm ra khỏi không gian.
Lưỡi liềm đặt ở sọt bên eo, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cái cuốc thì vác lên vai, phòng trường hợp khẩn cấp, cuốc trên vai cũng có thể dùng làm nạng chống đi qua những chỗ rậm rạp, miễn cho đụng phải rắn đi một bước lại dùng cuốc gõ một cái.
Một đường đi qua là những loại cây nào là hoa nhài, kim ngân, kim anh tử, hễ nhìn thấy là Tư Ninh Ninh lại mò mẫm đào một hai cây đem bỏ vào không gian.
Trở lại gần con suối nhỏ, Tư Ninh Ninh cởi giày và tất, xắn ống quần lên, chống cái cuốc rồi từ từ bước xuống nước. Mấy viên sỏi mịn hay là tảng đá cuội bóng loáng cũng được cô đưa vào không gian, tính toán chờ lát nữa vào trong không gian có thể bỏ vào dòng suối nhỏ, phong phú thêm môi trường sống của sinh vật sống ở trong nước.
Tư Ninh Ninh vừa đi vừa tìm, đi dọc đường xem thật cẩn thận, thật đúng là cô thực sự tìm thấy thứ mà trước đây cô không để ý, chẳng hạn như diếp cá, rau dền dại, mã răng kiểng,...
Diếp cá ở một số nơi gọi là rau diếp cá, có một số miền gọi là dấp cá, không ít người cảm thấy trộn rau mà thêm dấp cá đúng là hương vị thần tiên, Tư Ninh Ninh từng nếm thử qua, cô khó mà nói ăn ngon hay là không ngon, cô chỉ là không thể tiếp thu cái hương vị kia mà thôi.