Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh không định hái Diếp cá, nhưng xét về giá trị dược liệu, Tư Ninh Ninh vẫn đào một ít.
Còn dền dại và mã răng kiểng, bởi vì đất đai màu mỡ ở rừng cây hai bên nên sinh trưởng tương đối khả quan, và do chưa có ai hái qua, mọc dài lên tới tận đùi của tư Ninh Ninh, mà vấn đề già mọc đã già rồi đại bộ phận không thể ăn.
Tư Ninh Ninh nhặt một số cành non, sau đó dùng lưỡi liềm đèn xuống mắt đất cắt tận đáy thu vào trong không gian, xong rồi chốc cuốc để đi tiếp.
Đến được ruộng đậu nành, Tư Ninh Ninh lên bờ ngồi ở đầu ruộng, lau khô chân, đi lại giày cùng với mặc vào.
Đậu nành lúc tước gieo xuống đã toàn bộ nảy mầm, mỗi mầm dài đại khái khoảng 5cm, ba bốn phiến lá, có cây ẩn ẩn nhìn ra được cây đậu nành.
Nhìn nó một lúc, Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía khu rừng lần trước ăn cơm.
Tìm được cái cây mộc tú cầu trước đó, Tư Ninh Ninh ban đầu định nhìn xung quanh xem có thể tìm thấy cây cẩm tú cầu gỗ non hay không, có thì có thể mang vào trong không gian trồng.
Tìm kiếm một vòng không thấy, cô cân nhắc, hoa cẩm tú cầu có thể trồng được bằng cách giâm cành, cho nên dưới gốc cây mộc tú cầu lớn kia, chọn một đoạn lớn, nhìn rắn chắc và có sức sống, dùng liềm cắt xuống.
Đem nhánh cây hợp lại cùng nhau thu vào trong không gian, Tư Ninh Ninh tiếp tục đi lang thang trong rừng.
Phương nam trong núi cỏ cây nhiều, đi lang thang trong rừng được một lúc , Tư Ninh Ninh chợt nghe thấy tiếng chim hót dày đặc, cô tự hỏi không biết có tổ chim nào gần đó không, suy nghĩ muốn bắt hai ba con ném vào không gian, kết quả theo thanh âm đến gần mới phát hiện, tổ chim không có, ở trên phủ đầy dâu tằm đỏ đỏ tím tím.
Cây không lớn lắm, có vẻ cao hai ba thước đi, kỳ thật thân cây chỉ to hơn Tư Ninh Ninh một chút.
Tư Ninh Ninh không tốn nhiều sức, kéo xuống một cành, hái hai quả dâu tằm vừa chín, cho vào miệng.
“Ngô……”
Hương vị ngọt ngào khiến Tư Ninh Ninh không khỏi cảm thán ra một tiếng.
Không biết có phải là thuần thiên nhiên, thuần hoang dại hay không, cái này so với loại mà Tư Ninh Ninh đã ăn trước đây ngọt hơn rất nhiều, mọng nước, đầu lưỡi ăn mấy quả liên tục, hương vị làm cô phải kinh diễm.
Không chút do dự, cô buông lỏng nhành cây, đi vào trong không gian cầm ra một cái chậu inox ra ngoài.
Vừa rồi lay nhánh cây tạo thành tiếng vang, mấy con chim đậu gần đây bị giật mình, có vài con đứng ở tán cây khác kêu không ngừng, phảng phất là hướng Tư Ninh Ninh kêu gào, muốn đem Tư Ninh Ninh đuổi đi, đừng cướp trái cây của chúng vậy.
Cô hồn nhiên không biết, một lòng một dạ tập trung hái dâu tằm, chỉ mười phút trước đã hái non nữa chậu.
Cái này không tính cái gì, trên mặt đất rớt ra càng nhiều, trừ bỏ những quả chín tự nhiên rơi xuống đất hoặc là bị gió thổi đi, cả một lớp dày nhìn thật là đáng tiếc.
"Tấm tắc" vài tiếng, liên tục hái dâu tằm, hái được đều hái, khoảng chừng 40-50 phút sau tràn đầy hai cái chậu inox.
Tư Ninh Ninh cũng không mệt, chỉ là trong rừng kín không kẽ hở, tổng cảm thấy buồn chán đến phát hoảng rồi.
Thấy đã hơn mười hai giờ trưa, Tư Ninh Ninh bưng hai chậu inox vào không gian.
Hai chậu dâu tằm được mang vào phòng bếp, Tư Ninh Ninh nhét sữa chua vào ngăn đá tủ lạnh, sau đó đi đến nơi chất đống đồ bên ngoài biệt thự, lấy ra chân giò hun khói đóng gói sẵn.
"Do lười nấu nướng nên cô tính làm đơn giản thôi, cắt chân giò hun khói thành hạt lựu, vo gạo rồi cho chân giò hun khói vào nồi cơm điện , thêm một lượng muối vừa đủ, tinh chất gà, vài giọt dầu mè rồi đậy vung. Nấu chung với nhau.
Chờ cơm chín thì cô đi ra hậu viện nhìn thoáng qua xem trứng ấp sao rồi, vừa lúc gà mái không ấp ở trong rổ, lại quành lại bếp cầm theo cái chậu, thêm vào trong một ít vải mềm, đem trứng gà cho vào trong bồn bưng vào trong.
Đóng cửa, đóng cửa sổ và kéo rèm cửa, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi, Tư Ninh Ninh bật đèn pin, nghiền ngẫm lại lời bà Hồ đã nói trước đó, một tay giơ quả trứng lên, một tay vòng qua ôm quả trứng để tránh ánh sáng chói lóa mắt ảnh hưởng đến kết quả quan sát được.
Lúc đầu nghe cô chỉ nghĩ tim thai hình thành bên trong quả trứng sẽ không rõ ràng lắm trong giai đoạn đầu mới ấp, vậy mà kết quả là ngay khi soi quả trứng cô có thể nhìn thấy tim thai có kích thước bằng móng tay ở bên trong, cùng với mạng nhện tơ máu đập rất có lực.
Vừa nhìn đã thấy được sinh mệnh thật mạnh mẽ.
Bà Hồ nói không nên để trứng ra khỏi ổ quá lâu, nếu không, không được làm ấm đủ cũng sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ nở gà con.
Tư Ninh Ninh không dám nhìn quá nhiều, sau khi xác định đó là trứng đã thụ tinh, thả xuống bắt đầu xem xét những quả tiếp theo.
Tổng cộng thả đi ấp 14 quả trứng gà, 4 quả không được thụ tinh, 2 quả trứng được thụ tinh nhưng mà mạch đập không được mạnh, còn lại 8 quả rất mạnh mẽ.
Lấy 4 quả không được thụ tinh ra, đặt hai quả mạch đập yếu ớt kia vào trong 8 quả còn lại.
Khả năng những quả trứng yếu ớt nở ra gà con không cao, khi Tư Ninh Ninh nghĩ đến việc nấu đó ăn thì nhớ đến máu đỏ trong đó, cô thật sự không hạ miệng được.
Cứ bỏ vào trong ổ đi, ấp được thì tốt, không ấp ra được gà con thì lãng phí thì lãng phí thôi.
Sau khi cho một ít gạo và nước vào cái bồn cho gà ăn. Cô đóng cửa xong rút găng tay bảo hiểm lao động, đeo một con dao gọt hoa quả và đi ra ngoài.
Dùng dao gọt hoa quả cắt cành hoa cẩm tú cầu thành những vết cắt xiên, Tư Ninh Ninh tùy tiện chọn một vài chỗ để giâm. Kim anh tử cùng hoa nhài cũng tùy ý gieo trồng, còn kim ngân là dây leo, cô lựa chọn trồng ở khu vực có hàng rào xung quanh biệt thự.
Khi vừa mới hái dâu tằm, Tư Ninh Ninh có chú ý đến gần đó có cây dâu tằm nhỏ, nghĩ nghĩ dù sao cơm cũng chưa chín, cô ra khỏi không gian, vác thêm cái cuốc, định bụng đào cây giống.
Cô xuất hiện từ trống rỗng, cả kinh bay trở về tán cây đối diện, trơ mắt nhìn người con gái đằng kia.
Bắt đầu kêu chi chi ai ai liên tục, đều hướng Tư Ninh Ninh hùng hùng hổ hổ, đáng tiếc cô nghe không hiểu ngôn ngữ của chim, lúc này đang cúi người chuyên tâm đào đất, sợ ảnh hưởng đến rễ cây non.
Dâu tằm trên hai cây dâu lớn đó đang phát triển rất tốt, ngoài giống tốt thì đất đai màu mỡ cũng phải là yếu tố then chốt.
Đất trong không gian màu mỡ, nhổ vào trồng là quá hoàn hảo, chỉ cần sống được thôi, đến lúc đó không chỉ riêng cô có thể ăn, cá trong suối cũng có thể ăn.
Tư Ninh Ninh trong lòng có tính toán, cây cuốc trong tay càng ngày càng gần gốc cây dâu tằm, không thể không cẩn thận hơn.
Thật cẩn thận, thỉnh thoảng còn phải nín thở, chờ một gốc cây dâu tằm bị đào ra phía sau lưng cô đã mướt mồ hôi.
Xắn tay áo ngồi xuống đất, Tư Ninh Ninh kẹp hai ngón tay vào vạt áo, lắc lắc cho tản nhiệt, nghỉ ngơi một lát chống cái cuốc bò lên, ở chung quanh phát hiện thêm hai cây dâu tằm nhỏ, cẩn thận đào, Tư Ninh Ninh mang theo cái cuốc cùng ba cây giống vào không gian.
Tư Ninh Ninh đã có kế hoạch cả rồi, trồng cây dâu tằm so le bên dòng suối uốn khúc trong không gian.
Tương lai nó đơm hoa kết trái, cô hái về ăn, không ăn được thì tự nhiên rụng xuống suối, cũng thành bữa cơm cho cá.
Đem ba cây non để trồng bên bờ suối, mặc dù cô biết rằng cây trồng không gian sẽ không bị ảnh hưởng cho dù có tưới nước hay không, nhưng mà tổng vẫn lo lắng cây non có thể sống được không, đại để tự an ủi mình, cô cầm cái thùng rót đầy nước đi tưới hết tất cả cây trồng hôm nay.
Hoàn thành đâu đó, tiếp tục chăm chỉ đêm mấy cục đá cuội chuyển đến chỗ dòng suối nhỏ.
Lúc trước đi qua dòng suối nhỏ này vẫn luôn không nhìn thấy thủy sinh bên trong, cô tính toán có dịp ra bên ngoài lưu ý nhìn xem có thể đến hồ nước của đội sản xuất, mương, vớt một chút cây cỏ hoặc là gần gần với bờ mương.
Cô muốn tận khả năng khôi phục sinh thái tự nhiên của suối trong không gian càng nhiều càng tốt, chỉ khi môi trường sinh thái thoải mái thì sinh vật bên trong mới có thể an ổn, chạy dài không ngừng sinh sôi nảy nở.
Không……
Không chỉ giới hạn ở con suối, mà là toàn bộ không gian đều phải như vậy.
Tư Ninh Ninh hy vọng rằng nó sẽ sự sống, có sự luân hồi liên tục thay vì mang ý nghĩa "sự sống."
Chỉ đơn giản là bén rễ và nảy mầm, chờ đợi cô hái về tiêu thụ là đã có thể thỏa mãn cuộc sống, đúng là không sai, nhưng nhìn từ khía cạnh khác, cái gọi là "sự sống" không thể quá đơn điệu như thế này.
"Sự sống sao..."
Nên không ngừng vươn lên, vĩnh viễn không ngừng, vĩnh viễn không gián đoạn mà kéo dài như thế.
Bên bờ suối rửa mặt , Tư Ninh Ninh lung tung cọ tay vào áo, tiêu sái đi vào biệt thự.
Muốn đi xem cơm chín chưa, đi ngang qua phòng khách liếc thấy bức thư nhàu nhĩ trên bàn cà phê nhỏ, Tư Ninh Ninh dừng một chút, cuối cùng xoay người đi về phía bàn cà phê.
Tâm trạng đã bình ổn trở lại, những chuyện này cần phải được xử lý rồi.
Tư Ninh Ninh ngồi thẳng trên sô pha, xé mở phong thư khi nhìn thấy phông chữ quen thuộc, trong lòng vẫn có chút dao động.
Chữ viết tay của Tư Chấn Nam rất giống với Tư Chấn Nam ở thế kỉ 21, thậm chí không thể nói là giống, cơ hồ chính là giống nhau như đúc.
Tư Ninh Ninh cho rằng từ khi mình 15 tuổi đến giờ, khát vọng được ba chú ý ẩn dấu đủ sâu, sâu đến chính bản thân cô đều phải cho rằng, cô đã không thèm để ý đến những cái đó nữa, mà khi ký ức của Tư Ninh Ninh niên đại này hiện lên, ký ức của cô không chịu khống chế nữa dâng trào cuồn cuộn lên.