Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 244 - Chương 244: Tư Ninh Ninh Ở Hai Cái Thời Không

Chương 244: Tư Ninh Ninh Ở Hai Cái Thời Không Chương 244: Tư Ninh Ninh Ở Hai Cái Thời Không

Editor: Hye Jin

Không thể kiểm soát bản thân trong một khoảnh khắc ngày hôm đó, làm Tư Ninh Ninh biết, cô vẫn là để ý ....

Thực rất để ý ...

Nếu không thèm để ý liền sẽ không muốn trở nên ưu tú, trở nên càng ưu tú, muốn trở thành người trong mắt của cha mình.

Nhưng kia thì thế nào?

Con người sống cả đời phải nhìn về phía trước, vẫn luôn quay đầu lại phía sau, nhớ thương một số điều không thực tế, cuộc sống không thể qua được.

Ngày hôm đó những lời Hoắc Lãng nói, Tư Ninh Ninh cảm thấy rất đúng và có ý nghĩa.

Có người thích mặt trăng, có người thích vì sao, bất kể cái nào tốt hơn, cũng sẽ có người có ý kiến khác.

Cũng giống như mối quan hệ Tư Ninh Ninh và ba Tư.

Có thể là vì Tư Ninh Ninh không phải là một ngôi sao cũng không phải là mặt trăng, hoặc có thể ba Tư thuộc loại người thứ ba, không thích sao cũng chẳng thích trăng, cho nên, sao có thể cưỡng cầu?

Không thể.

Người gây tổn thương chỉ biết lặp lại thương tổn, bởi vì bọn họ không để bụng đến thống khổ cùng nước mắt của người khác.

Tư Ninh Ninh không muốn lãng phí thời gian để tha thứ, cũng không muốn lãng phí thời gian để oán hận, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm.

Từ nhỏ đã bị ném vào gió lạnh, những cái tự hoài nghi, những hình ảnh ký ức tự mình phủ định mình vĩnh viễn cô không thể quên.

Xé một đầu lá thứ, ném vào thùng rác, Tư Ninh Ninh âm thầm đưa ra quyết định:

Kể từ bây giờ, cô trưởng thành cũng tốt ưu tú cũng tốt, nỗ lực cũng tốt thôi, đều là vì cô trưởng thành, là thành tựu của cô, cô muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, không phải vì phải lấy lòng ai đó mà biến chính mình thành như vậy ....

Tư Ninh Ninh hít sâu một hơi, lấy ra bức thư, đối mặt với nó một cách bình tĩnh, từ bao thư móc ra không chỉ một tờ giấy viết thư còn cả một tờ 10 tệ nguyên.

Tư Ninh Ninh đặt tiền lên bàn cà phê, đọc kỹ nội dung bức thư.

Thực tế, trong thư chỉ có vài câu đơn giản, Tư Chấn Nam hỏi thăm tình hình con gái sau khi xuống nông thôn, sau đó bày tỏ hoàn cảnh bản thân, trong lúc đi kiểm tra thực địa dự án đường sắt, vô tình ngã gãy chân, không nghiêm trọng, vài ngày nghỉ ngơi sẽ ổn, vâng vâng.

Cuối cùng, ông ấy nhắc đến tiền, rồi bảo Tư Ninh Ninh chăm sóc bản thân thật tốt, nếu tiền không đủ hoặc thiếu gì thì gửi tin về nhà, trong nhà sẽ an bài.

"Haizz ..." Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày buông lỏng, mi tâm lại nhăn lại, tầm mắt chuyển từ trên tờ giấy viết thư chuyển sang tờ tiền màu đen trên bàn cà phê nhỏ.

Mười tệ nguyên không phải là số tiền nhỏ, hẳn là lừa gạt hai mẹ con kia gửi lại đây?

Nhưng dụng ý là cái gì đây? Rõ ràng là họ đã làm những việc quá đáng rồi.

Tư Ninh Ninh rũ xuống mi mắt , gấp tiền và giấy thư lại rồi nhét vào trong phong bì, từ trong giá sách trong phòng làm việc lấy ra một quyển sách, kẹp phong thư trong sách.

Trong trí nhớ của nguyên chủ , Tư Chấn Nam thực sự là một người rất ôn hòa.

Nguyên chủ lúc còn nhỏ cũng nhận được yêu thương, sự ấm áp của cha mình, dựa dẫm vào cha, nhưng sau này lại có mẹ kế và em kế, hai mẹ con kia quá mức quyền lực, nguyên chủ tính cách như con cừu nhỏ, bị ủy khuất không nói, dần dà cùng với ba ruột sinh ra ngăn cách, ở chung không hề giống như ba con, càng giống như cấp trên cấp dưới, ở nhà càng như là người ngoài ...

Mặt sau còn rất nhiều sự kiện, hai cái không gian Tư Ninh Ninh đều trải qua việc tương tự, cho nên sinh ra sự cộng minh.

Nhưng bây giờ, Tư Ninh Ninh ở đoạn ký ức kia với tư cách là người ngoài cuộc, thật là có thể suy ra rất nhiều chi tiết, thí dụ như Tư Chấn Nam rất dung dúng vợ kế.

Những lời này vô pháp nói, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Nguyên chủ đã chết rồi, cô đi đánh thức một người giả bộ ngủ thì có ích gì?

"Nguyên chủ, tôi hy vọng tiếp theo cô có thể được đối xử thật tốt, vui vẻ lớn lên, vui vẻ sống quãng đời còn lại, hạnh phúc cả đời."

Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, mở ngăn bàn, cất cuốn sách cùng cô gái hiền lành đáng thương vào trong ngăn kéo, phong ấn vĩnh viễn: "Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bản thân mình hạnh phúc, bao gồm phần của cô."

Nghĩ lại, thật ra cũng không khó chấp nhận cho lắm, Tư Ninh Ninh vào phòng tắm rửa mặt, sau khi ăn cơm xong, tâm trạng hiển nhiên càng ngày càng tốt hơn.

Bật máy tính phát một bài hát đã tải trước khi xuyên về đây dự phòng mạt thế tới, trong giai điệu vui tươi Tư Ninh Ninh ăn một bát cơm thật lớn.

Đừng nhìn vào quá trình nấu nướng tùy ý, hương vị thực sự ăn rất ngon.

Ăn no 7,8 phần rồi, trong nồi vẫn còn một ít cơm, Ninh Ninh sợ lần trước ngán, tìm kiếm được một gói rong biển, lấy ra vài miếng rong biển tùy tiện bóp nhỏ thả vào nồi, rồi trộn đều lên, cuối cùng làm cơm thành từng miếng cơm nắm nhỏ, tổng cộng được năm sáu cái, vừa lúc cho vào hộp cơm.

Tư Ninh Ninh đậy hộp cơm lại và đặt trên bàn bếp, chỉ cần để trong không gian lần tới tiến vào ăn không cần làm nóng.

Bởi vì tìm đồ mà nhà bếp lộn xộn, phải sắp xếp lại một lần nữa, ra khu vật tư sắp xếp sửa sang lại thỏa đáng, Tư Ninh Ninh bỏ vào sọt một ít diếp cá và rau dền dại, bước ra khỏi không gian.

Lăn lộn lâu như vậy, rờ đồng hồ bỏ túi, đã hơn 2h40 chiều.

Tư Ninh Ninh nhớ lại lần trước trở về huyện, đoán chừng Hoắc Lãng lúc này mới nên trở về, nghĩ là hôm nay cũng thu hoạch không ít đồ vật, hiện tại chỉ cần chờ mấy thứ trong không gian lớn lên, kết quả là cô không ở trong rừng rậm quá lâu, vác cái cuốc trở về nhà.

Trong lòng nhớ thương chuyện Lương viện sĩ, đi trở về đội sản xuất gần bờ ruộng, Tư Ninh Ninh để mắt tới con đường mòn uốn lượn sườn núi cách đó không xa, còn chưa kể, cô thật sự nhìn thấy Hoắc Lãng.

Khoảng cách giữa sườn núi và bên kia không gần không xa, dáng người chỉ lớn cỡ khoảng ngón tay cái, quần áo xã viên đều tương tự nhau. Tư Ninh Ninh không dám khẳng định đó là Hoắc Lãng, cho đến khi Hoắc Lãng chủ động phất tay cô mới tin tưởng.

Hoắc Lãng khác với Tư Ninh Ninh, dọc đường về nhà, thỉnh thoảng lại vu vơ liếc nhìn xung quanh, vừa rồi mắt liếc sang sườn núi đằng xa, thoáng cái đã nhận ra Tư Ninh Ninh.

Không đơn thuần là thị lực tốt, là do Tư Ninh Ninh mặc quần áo rất đẹp.

Màu xanh lục nhẹ nhàng, toàn bộ đội sản xuất thứ ba, chỉ có Tư Ninh Ninh là có quần áo màu đó, và chỉ có cô ấy mới có thể mặc loại quần áo cực kỳ tươi sáng và rực rỡ đó.

Trong lòng không biết cảm giác như thế nào, cảm giác không thể giải thích được, Hoắc Lãng đột nhiên xoay người bước đi, hắn vốn là đang đi đường lớn, chớp mắt chui vào khu rừng nhỏ, một đường chạy thật nhanh lên bờ ruộng, lại đi vòng vòng thêm một chút, trượt xuống triền núi chưa đầy hai phút người cách thật xa kia đã ở trước mặt Tư Ninh Ninh.

“Em đi đâu vậy?” Hoắc Lãng hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào đôi môi tím tái của Tư Ninh Ninh.

Do ăn dâu tằm nên môi tím rịm, Tư Ninh Ninh không để ý tới cái này, trên mặt còn dính lại.

Thấy Hoắc Lãng nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm, Tư Ninh Ninh mới ý thức được, đưa tay lên xoa môi, lại nhìn xuống, thấy trên mu bàn tay có hai vết tím sẫm, sắc mặt lập tức nhăn lại xấu hổ: "Em đến chỗ ruộng đậu nành bên kia, em thấy có cây dâu tằm bên đó, hôm nay không có việc gì nên sang đó hái, lúc này hắn cũng đã chín rồi ...."

Những lời nửa thật nửa giả, sợ Hoắc Lãng hỏi lại, Tư Ninh Ninh đổi chủ đề nói: "Đừng nói đến em, nói về anh! Anh tại sao đột nhiên trượt xuống từ trên sườn núi vây? Đi nhanh vậy không sợ nhánh cây đập mạnh vào mặt."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh nhăn lại, ánh mắt nhìn từ trên xuống nhìn Hoắc Lãng, giống như đang kiểm tra xem Hoắc Lãng có bị cành cây làm bị thương hay không, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Hoắc Lãng im lặng một hồi, ngay sau đó móc ra một cái bọc nhỏ đưa cho Tư Ninh Ninh: "Phèn xanh và phen chua đều mang được một ít về."

“Thật sao!” Tư Ninh Ninh kinh ngạc đến vui vẻ, vội vàng cầm lấy gói nhỏ giấy dầu, Hoắc Lãng xoay người đi về phía trước cô lon ton chạy theo sau: "Cái này tốn bao nhiêu tiền."

Phèn xanh có màu xanh nhạt, bọc nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, có một nửa là phèn trắng và nửa là phèn xanh, tuy không nhiều nhưng tuyệt đối đủ dùng.

“Phèn chua không đáng tiền.” Hoắc Lãng nhẹ giọng lảng sang chuyện khác: "Thư đã đưa sang cho Lương viện sĩ bên kia, cô ấy không có giấy bút hồi âm cho em nên nhờ anh thuật lại."

Tư Ninh Ninh còn đang suy nghĩ hỏi người phèn bao nhiêu tiền, ngay lập tức dời đi sự chú ý: "Lương viện sĩ nói cái gì?"

"Lương viện sĩ nói thỏ rất dễ nuôi, không chỉ ăn lá củ cải, rau sam mà còn ăn cả lá và cây non cũng ăn."

"Cô ấy còn nói nếu tính toán nuôi con thỏ, phải trước tiên chuẩn bị đồ ăn mùa thu và mùa đông. Con thỏ con lớn mau, càng lớn ăn uống càng lớn, mùa đông lạnh bên ngoài không có cỏ."

“Ừm, ừm.” Tư Ninh Ninh gật đầu một cái nữa: "Tưởng Nguyệt bên đó đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị, con thỏ chuyện này nhất trí toàn bộ thanh niên trí thức nuôi, ai cũng thực để bụng."

Hoắc Lãng “ ừm " nhẹ một tiếng: "Lương viện sĩ có nói cỏ cho trâu bò con thỏ đều ăn được, phơi khô cỏ cũng được ... Nếu em không nhận biết được mấy loại thỏ đó, ngày thường Hòa Cốc đi tìm em, em bảo bọn nhỏ đi cắt ... Hai đứa còn nhỏ, phải nên rèn luyện, miễn cho lớn lên dưỡng thành kiều khí, tính tình lười biếng, về sau không dạy dỗ được."

Bình Luận (0)
Comment