Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh xua tay cơ mà Hoắc Lãng đang đi phía trước, không nhìn thấy động tác của cô đành phải mở miệng: "Chuyện này lòng em hiểu rõ."
Có rất nhiều loại cỏ mà gia súc ăn được. Tư Ninh Ninh không biết tất cả chúng, xác thật là nhận biết được một ít, nơi nào mà cần sai sử Hòa Cốc?
Còn đối phó với sự lười biếng thì có nhiều cách để ngăn chặn và hướng dẫn để đứa nhỏ đi về đúng đường, không cần một hai phải lựa chọn cách mà Hoắc Lãng nói.
Công việc cắt cỏ tuy không nặng nhọc, đúng là có nhiều trẻ em trong đội sản xuất làm nhưng Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy không an toàn lắm, nếu có rắn hay thứ gì đó, trẻ con không hiểu biết nhiều, bị rắn cắn còn cấp nhiều phiền toái.
Hoắc Lãng không nóng không lạnh "ừm" một tiếng, đang đi thì nhớ tới cái gì đó dừng lại bước chân, nghiên sang một bên móc ra một cái giầy dầu dơ hề hề, so với cái bao phèn chua nhỏ hơn một nửa.
“Đây là?”
"Thuốc điều trị dạ dày và bài tiết của gia súc dùng được cho gia súc, cừu, lợn, thỏ, trâu bò, trộn với nước hoặc trộn với cỏ rồi cho gia súc ăn, một hai ngày là có thể chuyển biến tốt đi."
Hoắc Lãng nhìn chằm chằm gương mặt Tư Ninh Ninh: "Lương viện sĩ đưa cho em, cảm ơn vì bình dưa ngâm."
Tư Ninh Ninh đứng hình mất mấy giây là vui mừng quá đỗi: "Xem đi, xem đi, Lương viện sĩ đã bị em cảm hóa rồi."
Hoắc Lãng mang về tin tức cơ bản Tư Ninh Ninh đều biết, cơ bản không giúp ích gì, nhưng cái này thì khác, có cái dược này tâm tư treo lơ lửng coi như thật sự rơi xuống.
Không sợ thỏ ăn không đủ lo, mà sợ chúng bị cho ăn linh tinh, thanh niên trí thức không biết nuôi thỏ, một khi sơ suất ảnh hưởng đến về đường tiêu hóa, thật sự sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng, không chừng chết không còn lại một con.
Tư Ninh Ninh cất thuốc đi, một lúc lâu sau trong lòng tràn ngập vui sướng, ngẩng đầu hỏi Hoắc Lãng: "Anh còn chưa nói phèn chua bao tiền đâu? Này hai việc đều là em nhờ anh hỗ trợ làm việc, anh giúp em đại ân vốn là nên cảm ơn anh, cũng không thể chiếm tiện nghi của anh."
Hoắc Lãng khẽ thở dài, đành phải nói thật: "Mười xu."
Tư Ninh Ninh nhéo nhéo túi tiền, trong túi trống rỗng, hoàn toàn không có cảm giác được có cái gì, thật sự xấu hổ vô cùng: "Em hôm nay ra cửa không mang theo tiền, ngày mai anh kêu Hòa Cốc mang theo hộp cơm sang đây, em đã đáp ứng anh làm nấm báo mưa."
"Còn có thịt lợn rừng hôm trước, mấy hôm trước Hòa Cốc không sang bên chỗ em ăn cơm, em sợ thịt hỏng rồi nên đắp một lớp muối ... Ngày mai em thái thịt nấu một bát mì, đến lúc đó bảo Hòa Cốc mang về cho anh, anh không cần nấu cơm."
Tư Ninh Ninh lảm nhảm một hồi, nhất thời nghĩ đến cái gì kẹt cứng, liền liếc mắt nhìn xung quanh hỏi: "Hòa Cốc và Sớm Mầm đâu? Anh không mang bọn họ trở về?"
Thật không thể tưởng tượng được, Hòa Cốc và Sớm Mầm chỉ mới lớn có tí tẹo, ném ở huyện căn bản chẳng thể tự chăm sóc bản thân được.
Vậy chỉ có một khả năng.
“Anh lại nói dối em!” Tư Ninh Ninh nắm lấy vạt áo của Hoắc Lãng, “Hôm nay anh không đưa bọn nhỏ đi vào huyện đúng không?"
Sợ cô nương ngã xuống, Hoắc Lãng đành phải chậm bước lại: "Đi đường nhìn dưới chân."
“Bọn họ thường đến tìm em, em coi trọng hai đứa nhỏ không chê phiền chứ còn những thanh niên trí thức khác thì sao?"
Đưa Tư Ninh Ninh băng qua mương trở lại đường cái trở lại tổ sản xuất, Hoắc Lãng trầm ngâm nói tiếp: "Hiếm khi thanh niên trí thức nghỉ ngơi, bọn họ lại đi sang làm ầm ĩ không thích hợp."
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, phản ứng tự nhiên cũng hiểu ra chân tướng, cơ mà ngoài miệng vẫn là cải lại: "Chỉ là hai đứa nhỏ ... lúc trước anh gửi thịt sang bọn họ cũng có ăn."
"Chỉ nghĩ đến chỗ tốt, những chuyện khác không chút dính vào, nào có chuyện gì tốt như vậy?"
"Được rồi, thông cảm lẫn nhau, em cũng vừa lúc nghỉ ngơi một chút."
"Hừm ..." Tư Ninh Ninh khịt mũi, oán trách, hận sắt không thành thép: "Em nếu sợ phiều toái cái này, sợ phiền toái cái kia còn cấp đồ vật tinh quý thế làm cái gì?"
“Đều là chiếu cỗ lẫn nhau." Lông mày Tư Ninh Ninh hơi nhăn lại, đôi môi hồng đào khẽ mím lại tỏ vẻ không hài lòng: “Hoắc Lãng, anh là người thông suốt, anh biết em đang nói cái gì, có phải hay không?"
“Ừ.” Hoắc Lãng nhẹ nhàng đáp lại: “Lần sau xảy ra chuyện như thế này, trước tiên nói với em."
“Thật sự?" Tư Ninh Ninh không mấy tin tưởng lắm.
Hoắc Lãng buồn cười gật đầu: "Thật đấy!"
Trong lúc nói, hai người đã đến ngã ba đường, đến tận giờ phút này Tư Ninh Ninh vẫn không tin Hoắc Lãng, cô dừng lại, nhướng mày biểu tình cường thế: "Anh bảo đảm?"
Cô đã gián tiếp bị lừa vài lần, lần này, cô một hai phải nhận được lời bảo đảm từ miệng Hoắc Lãng mới cam tâm."
"Được rồi, anh bảo đảm."
Nhìn thấy cô gái nhỏ kiều khí bá đạo, hắn thở dài gật đầu, ngữ điệu mơ hồ bảy phần nuông chiều ba phần bất lực: "Lần này nói thật, không gạt em.""
“Thế thì được!” Tư Ninh Ninh hài lòng, khóe mắt cong lên một nụ cười nhẹ, từ sau lưng Hoắc Lãng nhảy ra, chạy dọc chỗ ngã ba nói vài câu, một lát sau quay toàn thân lại: "Chính miệng anh bảo đảm, anh đừng quên đó a! Trở về đi, em cũng đi trở về!"
Nói xong, Tư Ninh Ninh lại quay người bỏ chạy.
Hoắc Lãng đứng ngay tại chỗ, nhìn về phía bím tóc cô gái nhỏ nhảy nhót, bất giác lắc đầu cười cười ngây ngốc, xoay người về nhà.
...
Tư Ninh Ninh trở lại nhà thanh niên trí thức, hàng rào tre xung quanh khu đất trồng rau đã được làm hơn một nửa, được làm bằng những cây tre dày.
Thanh niên trí thức lúc này phân công lao động rất hợp lý. Một người làm sạch các cành bên của cây tre, người kia cưa cây tre trên đầu giá và cưa nó thành hai đoạn, và người khác chịu trách nhiệm di chuyển cây tre đã xẻ sang bên cạnh của mảnh đất trồng sau, bao quanh nó, từng cây một đóng vào đất trồng rau.
Dư lại một phần nhỏ, hôm nay hẳn là hoàn thành.
Tư Ninh Ninh đang nhìn nhìn bỗng nhiên nghe được giọng nam nhẹ nhàng truyền đến: "Đã trở lại."
Tư Ninh Ninh nhìn ra xa hàng rào, gặp Mạc Bắc vừa mới cưa một cây tre, không hẹn mà gặp đối diện mắt nhau: "Cậu gửi thư về rồi?"
Nhìn thấy mái tóc dài và hơi bồng bềnh của Mạc Bắc đã biến thành đầu đinh 3 phân chuẩn xã viên, Tư Ninh Ninh đặc biệt ngạc nhiên: "Ở trấn có tiệm cắt tóc à?"
Niên đại này có tiệm cắt tóc quốc doanh, bất quá lần trước đi thị trấn cô không thấy được.
Mạc Bắc sờ sờ đầu: "Gửi thư ra vừa vặn gặp thợ cắt tóc, thuận đường nhờ."
Tư Ninh Ninh gật đầu, tò mò hỏi: "Thợ cắt tóc có thể lén cắt tóc kiếm riêng hả? Không có người ngăn cản sao?"
"Cái này không tính, tớ đã hỏi qua, đó là chỉ tiêu của đội sản xuất, an bài học tay nghề chỗ tiệm cắt tóc ra, cắt tóc ngoài phố thu tiền thu phiếu trở về nộp lại đội sản xuất, đến lúc đó được đổi công điểm."
“Thì ra là như vậy."
Chỉ là vừa nghe Tống Thư Hãn ở một bên thở dài: "Đáng tiếc, ngày hôm qua chúng ta đi thị trấn không có bắt gặp."
Tống Thư Hãn tháo kính ra lau mồ hôi trên trán, thuận thế vuốt tóc che mắt, một lúc sau mới đeo kính trở lại sống mũi, nheo mắt lại. mỉm cười với Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, tớ nhớ hình như cậu có cái kéo phải không? Có thể cho tớ mượn dùng chút được không? Tóc dài thật vướng víu, bọn tớ tính toán tự mình cắt."
“Được.” Tư Ninh Ninh do dự gật đầu, một hồi mới cau mày nghi ngờ: "Các cậu có thể tự mình cắt được không?"
Tống Thư Hàng cười cười: "Hẳn là được đi, dù sao cũng đâu phải cô nương, không yêu cầu đẹp, không quá khó coi là được."
Tư Ninh Ninh không thèm rối rắm nữa, vào phòng đặt đồ xuống, mở khóa cái rương mây rồi bắt đầu quay cuồng.
Tống Tiểu Vân nhìn thấy liền hỏi: "Ninh Ninh, cậu tìm cái gì? Mới về mà cũng không thấy cậu nghỉ ngơi một lát?"
"Tống Thư Hãn bọn họ muốn mượn kéo cắt tóc, tớ lấy cho bọn họ."
Nói xong đã lấy ra được túi kim chỉ, Tư Ninh Ninh lấy ra được cái kéo nhỏ.
Cái sọt nhỏ lần trước cô mang về từ Hoắc Lãng luôn ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường, bởi vì hiện tại không có chỗ cho bộ may vá nên Tư Ninh Ninh không nghĩ dời đồ sang.
Lần này, tình cờ dùng đến, cô ném bộ may vá vào trong cái sọt nhỏ đặt ở trên giường: "Kim chỉ tớ để trên bàn, vè sau các cậu cần dùng thì tự mình lấy, dùng xong nhớ cuốn lại bỏ vào chỗ cũ là được, đặc biệt kim đừng có ném lung tung, cẩn thận ánh sáng trong phòng không được tốt lại đâm phải thì không tốt."
“A, được!” Tống Tiểu Vân gật đầu cười cười, đi theo phía sau Tư Ninh Ninh đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Tư Ninh Ninh đưa cây kéo cho Tống Thư Hãn, thấy trên mặt đất cành tre đã chặt hết rồi, cô lại nhớ đến một sự kiện: "Tre còn dư không? Có thể cho tớ hai cây được không?"
Dưới đất có hai cây, một đống ở giữa đã cưa để đóng xuống đất làm hàng rào, bên kia là tre vừa mới chặt đi hết những khúc chiết.
Tư Ninh Ninh xắn tay áo ngồi xổm xuống trước cái cây tre, cánh tay mảnh khảnh vươn ra chọn tre, rất có tư thế nào chuyện đại sự.
Mạc Bắc đang phụ trách cưa tre, thấy Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, đặt hết công việc đang làm, thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Cậu muốn tre làm gì?"
“Tớ hôm qua mua mùng chống muỗi, muốn chọn hai cây tre chắc một chút để làm sào treo mùng."
Mạc Bắc biết phải làm sao, duối tay dài giúp đỡ lấy ra hai cây tre có kích thước tương đương nhau: "Cái này là có thể."
Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn về phía tay Mạc Bắc, sau khi định kích thước, cảm thấy ổn rồi định đưa tay ra tiếp nhưng Mạc Bắc lại tránh ra một bên không có đưa cho cô.
“Chờ một chút.”