Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Chuyện Cái Mùng

Chương 246: Chuyện Cái Mùng Chương 246: Chuyện Cái Mùng

Chương 24 :

Editor: Hye Jin

Mạc Bắc lấy cái dao chẻ củi mà Tống Thư Hãn vừa sử dụng, đem chặt phần đầu không chịu được trọng lực chặt bỏ.

Nghĩ đến mùng là dạng lưới, sợ cây tre bị xước làm hư mùng, hai cây tre được Mạc Bắc cẩn thận dùng dao chẻ củi mài qua một vòng, cắt bỏ hết những phần có thể nhô ra, xử lý xong rồi mới đưa cho Tư Ninh Ninh: "Cần hỗ trợ không?"

"Hả?"

Mạc Bắc nhắc lại: “Ý tớ là, cậu có cần tớ giúp lắp thanh chống để mắc mùng không?"

Tư Ninh Ninh kẹp hai cây tre ngang eo: "Không cần, đóng đinh vào thôi tớ tự mình có thể làm được, cảm ơn."

“Không có việc gì." Mạc Bắc lắc đầu: “Nếu cậu cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào hãy nói với tớ."

“Được rồi.” Tư Ninh Ninh đáp lời, ôm cây tre vui vẻ bước vào nhà, vừa vào cửa liền xoay người: “Lý Lăng Nguyên, cho tớ mượn cái búa trong tay cậu dùng một lát.”

"Được rồi thanh niên trí thức Tư, Tống Thư Hãn và tớ bây giờ cắt tóc cho nhau tạm thời không có dùng, cậu cứ cầm lấy dùng đi, để ở chỗ rào tre đó a."

"Được rồi!"

Tư Ninh Ninh bước ra nhặt lấy cây búa..

Hôm qua Mạc Bắc đến đội mượn cái bàn bào, Triệu Hoành Binh biết bọn họ mua gỗ ở bãi phế liệu, quay lại đóng bàn, sợ bọn họ không đủ đinh nên đào hết nhà ra thêm một phen cho bọn họ.

Cầm bốn cái đinh trở về phòng, Tư Ninh Ninh từ trong bao tải đổ ra cái mùng, Tưởng Nguyệt vừa rồi đang trêu chọc con thỏ bên ngoài, nghe động liền đi theo vào nhà: "Tớ còn đang tự hỏi hôm qua cậu mua cái gì, một cái túi bự ... Này mùng này tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Mặc dù đang hỏi, nhưng Tưởng Nguyệt vẫn hành động tới nhấc cái cọc tre dựa vào tường để Tư Ninh Ninh đóng đinh, vừa giúp đỡ vừa không ngừng lảm nhảm: "Không phải cái nhan muỗi mà cậu làm dùng khá tốt sao? Cậu còn lãng phí cho cái này làm gì?"

Tư Ninh Ninh cười haha, không có trả lời về vấn đề tiền bạc: "Tớ muốn đóng đinh, phải động bên tường kia hai cái, cậu cuốn chăn gối của cậu lại trước đi? Tránh để làm bẩn mất đồ của cậu."

"Ừm, cậu xem làm đi."

"Được a!"

Lúc đầu, Tư Ninh Ninh không có kỹ năng đóng đinh, hai chiếc đinh cong vòng, không thể đóng được vào bề mặt gạch được, dứt khoát lui, đem cái đinh đóng ở khe giữa những viên gạch cho dễ găm vào trong.

Mùng thông thường cần có 4 cọc tre, 2 cọc dài và 2 cọc ngắn, chiếc dài để đỡ trọng lượng lên tường, cái ngắn để căng mùng ra.

Tư Ninh Ninh ngại phiền chỉ chọn hai cái cọc dài, treo ở đầu và cuối giường mà thôi.

Sau khi mùng đều được luồn qua hết, để mùng không bị biến dạng, Tư Ninh Ninh đã dùng dây gai quấn các dải vải ở hai đầu và buộc lại bằng những sợi dây buộc cố định.

Dựa theo các bày biện, cây gậy tre chỉ có thể nằm ngang như cái giá, cọc tre căn bản không treo lên được, bị dính vì cây tre đóng đinh ghim vào tường mất rồi.

Tưởng Nguyệt lau mồ hôi nói: "Làm sao bây giờ? Bận rộn nữa ngày? Không công rồi?"

Cây gậy hiện tại đang mang hết trọng lượng của cái mùng, Tưởng nguyệt vừa rồi phối hợp với Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt nâng gậy tre mấy lần liên tiếp, chưa kể trên trán đầy mồ hôi, lưng cũng gần như mồ hôi nhễ nhại.

Tưởng Nguyệt đề nghị : "Sao không gọi nam thanh niên trí thức vào xem làm như thế nào?"

“Đừng làm phiền bọn họ, chuyện này chúng ta tự mình giải quyết.” Tư Ninh Ninh đứng trên ván giường, cũng có chút ngột ngạt, nhíu mày một hồi, sau đó nhảy xuống ván giường bắt đầu lục lọi.

Tưởng Nguyệt lười biếng một hồi, ngồi ở trên giường thở phì phò, cả người lười biếng ánh mắt đi theo Tư Ninh Ninh: "Giải quyết, giải quyết như thế nào?"

Tư Ninh Ninh đào một vài sợi dây gai có độ dài khác nhau, ném hai sợi dây cho Tưởng Nguyệt. Cô ngồi trên giường của Tưởng Nguyệt và bắt đầu buộc và quấn đầu còn lại của cây sào tre: "Đem cái đầu cây sào tre giữ một cái dải rút."

Tưởng Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được Tư Ninh Ninh ý tứ. Bắt tay vào làm ngay.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu liếc Tưởng Nguyệt ánh mắt khen ngợi, ghẹo ghẹo cô bạn cùng phòng: "Tưởng Nguyệt, cậu a, đầu óc xoay chuyển càng ngày càng lẹ."

Tưởng Nguyệt lúc đầu còn nghiêm túc nghe Tư Ninh Ninh nói, nghe được một nửa, khóe miệng giật giật, trừng mắt: "Có phải cậu loanh quanh lấy thủ đoạn mềm dẻo đâm tớ à? Cậu cho rằng tớ nghe không hiểu?!?"

Tư Ninh Ninh bật cười lắc đầu: "Không, lần này là sự thật."

"Hừm, đừng nói lời dễ nghe, tớ không tin."

Tưởng Nguyệt khẽ khịt mũi, trong miệng nói ra vẻ không tin, nhưng đôi mắt lại cong lên ý cười.

Có người giúp đỡ, toàn bộ quá trình kỳ thật diễn ra rất nhanh.

Chồng mùng lên tốt xong đem ranh mép dùng chiếu bên dưới chằn lại, Tư Ninh Ninh còn nằm trên giường cảm thụ một chút.

Cái mùng chống muỗi này có giá năm tệ cộng với phiếu công nghiệp mua trong cửa hàng bách hóa, giá thực sự không hề rẻ, về phương diện chất lượng thật không thể chê, ngửa đầu hướng tới cửa sổ nhìn vài lần, mùng mắt dày đặc, cho nên phương diện tầm nhìn bị ảnh hưởng đôi chút, thậm chí gió còn không vào được ....

Tư Ninh Ninh âm thầm lựa chọn để hay bỏ, và cuối cùng quyết định giữ lại cái mùng.

Buổi tối ngủ chiếu cũng không có quá nóng, và Tư Ninh Ninh so với việc nóng, cô càng không chịu nổi việc không có sự riêng tư, đây cũng là lý do gì mà cô ưu tiên lựa chọn mùng màu trắng.

Thoải mái nằm một hồi, nghĩ đến cái gì, Tư Ninh Ninh lại lật người đứng dậy, vội vàng mang giày chạy về phía giường của Từ Thục Hoa ở liền kề .

Tưởng Nguyệt bị hành động của cô làm cho sửng sốt: "Lúc kinh lúc rống, cậu làm cái gì?"

"Mùng dày quá nên cản hết gió, tớ thử xem chỗ của Thục Hoa nơi này, nhìn xem có bị cản gió hết không.

Vừa nói chuyện, Tư Ninh Ninh đã ngồi bên cạnh giường của Từ Thục Hoa.

Ôi trời ơi, không riêng gì cản gió mà ánh sáng cũng kém.

Tư Ninh Ninh thở nhẹ một hơi, lông mày nhăn lại thì Từ Thục Hoa bước vào, hai bàn tay ướt sũng: "Ai mùng này, mua lúc nào vậy?"

Cái mùng quá mức lộ liễu, Từ Thục Hoa vừa vào phòng đã nhìn thấy, quay đầu lại nhìn thấy Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt biểu hiện kỳ lạ, Từ Thục Hoa ngây người gãi đầu: "Các cậu làm sao vậy, nhìn như có chuyện gì khó nói hả?"

“Không có vấn đề gì to tát đâu.” Tư Ninh Ninh cười bất lực giải thích ngắn gọn vấn đề rồi hỏi: “Thục Hoa, chúng ta đổi vị trí đi, tớ dịch vào bên trong, cậu ngủ ở chỗ của tớ."

“Haizz, không cần.” Từ Thục Hoa xua tay: “Giăng mùng thôi mà, có gì khó đâu chứ, chỉ là đơn giản thôi, cần gì lãng phí thời gian như vậy.”

Sau khi nói xong, Từ Thục Hoa nhìn Tư Ninh Ninh rồi lại nói: "Nhưng Tư Ninh Ninh, bây giờ cậu có mùng rồi, chiếc chiếu đã đóng đinh vào tường không cần dùng nữa sao? Nếu không cậu cho tớ mượn dùng đi, quay đầu lại nếu cậu cần dùng tớ sẽ rửa sạch trả lại cho cậu."

Tư Ninh Ninh sửng sốt một hồi, hay tay xoắn suýt: "Tớ tính hủy đi."

Thật ra vừa rồi Tư Ninh Ninh cũng nghĩ tới phương diện này, nhưng cô luôn cảm thấy có chút khó khăn khi nói ra những lời này, bây giờ Từ Thục Hoa chủ động đưa ra ý kiến chứng tỏ cậu ấy có ý đồ với cái này.

Đương sự đã tỏ vẻ nguyện ý rồi, Tư Ninh Ninh còn cái gì mà do dự nữa.

Mùng đã giăng lên rồi, gỡ đi thì phiền, Tư Ninh Ninh dứt khoát tháo tấm chiếu kia xuống, đưa cho Từ Thục Hoa.

Lúc tháo dỡ cái chiếu ra, mặt áp tường có rất nhiều tro bụi, khi Tư Ninh Ninh đưa chiếc chiếu cho Từ Thục Hoa, cô không nhịn được mà khuyên nhủ: "Cái này cẩn tẩy một chút, tro bụi thật nhiều, có mùi nữa."

Tư Ninh Ninh rất thích sạch sẽ, chiếu nằm đối diện với cô thường ngày đi ngủ đều lau trước nên rất sạch sẽ, Từ Thục Hoa nằm lên ngủ sẽ không làm dơ bẩn quần áo, cơ mà mặt dán lên chiếu vẫn có thể ngửi được mùi tro bụi thật là nặng.

“Không có việc gì, tớ đi đánh một chậu nước, dùng sức cọ vài lần là được." Từ Thục Hoa hớn hở vẫy tay, vừa nói vừa rút chậu rửa mặt dưới đáy giường ra nhanh chân bước ra khỏi nhà.

Cậu ấy không chê, cho nên Tư Ninh Ninh cũng không nói nhiều.

Tưởng Nguyệt vừa rồi đang dọn giường cũng không nói gì, sau khi Từ Thục Hoa rời đi, mới quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Cái chiếu kia nếu là mua cũng tốn cả mấy chục xu ... cậu bằng lòng cho không?"

"Cậu tình tớ nguyện, ở chung một cái mái hiên, mọi người cùng giúp đỡ lẫn như! Có cái gì là luyến tiếc."

Tư Ninh Ninh kiểm tra một hồi, thấy bên trong mùng không còn muỗi, phần mép mùng cô đè chắn dưới chiếu, cứ như vậy buổi tối đi ngủ sẽ không còn lo lắng việc vị muỗi quấy rầy nữa.

Còn chủ đề đang nói với Tưởng Nguyệt có luyến tiếc hay không, lỗ lãi gì đó, Tư Ninh Ninh thật không có mấy cảm giác, hoặc là đổi một phương thức mà nói, hai người nguyện ý cô cảm thấy giá trị.

"Gia đình cậu điều kiện tốt, nhưng phải đề phòng người khác ..." Tưởng Nguyệt bĩu môi, gia đình cô đã trải qua một số chuyện không hay nên cô luôn thấy Tư Ninh Ninh "tài đại khí thô" khiến cô bất an. "Nếu ai đó thực sự ghen ghét cậu hay gì đó, đến lúc đó cử báo cậu làm sao bây giờ?"

Nghe đến đây nửa đường, Tư Ninh Ninh khóe môi giật giật, vốn còn tính chọc cậu ấy: Nếu mà cậu cẩn thẩn và mẫn cảm í, cậu ấy không nên đem chuyện xảy ra trong nhà nói cho cô nghe, nên gắt gao giấu đi mới đúng."

Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Tưởng Nguyệt đột nhiên trầm xuống, động tác tay của Tư Ninh Ninh chậm lại nửa nhịp, vừa quay lại đã thấy Tưởng Nguyệt ngồi ở bên giường cúi đầu, vẻ mặt bất an, giống như bị ký ức ám ảnh lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment