Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Có Thể Gặp Được Cậu, Thật Là Tốt Quá

Chương 247: Có Thể Gặp Được Cậu, Thật Là Tốt Quá Chương 247: Có Thể Gặp Được Cậu, Thật Là Tốt Quá

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh hiểu ra, biết hành động của mình khiến Tưởng Nguyệt nhớ lại hồi ức năm đó, cô ngồi vào bên cạnh Tưởng Nguyệt, nhẹ giọng trấn an: "Đôi mắt của quần chúng nhân dân rất nhạy bén, bị cử báo thì như thế nào? Cứ để cho bọn họ đến điều tra thôi, luôn sẽ có một ngày, khi đó tất cả mọi người đều sẽ biết, ta là trong sạch, ta là bị người oan uổng."

Tư Ninh Ninh vỗ vỗ mu bàn tay của Tưởng Nguyệt: "Cho nên, cậu hiểu chưa? Tưởng Nguyệt?"

“Thật vậy chăng?” Tưởng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, hai mắt đỏ hoe.

Tư Ninh Ninh kiên định gật đầu: "Đương nhiên."

Tư Ninh Ninh tự gọi mình là "ta", lời nói ra là để dẫn đường, cổ vũ tinh thần cho Tưởng nguyệt, để cậu ấy đối với sinh hoạt phía trước nhiệt tình, yêu thương kiên trì mà tiếp tục.

Kiên trì cho đến khi oan sâu được rửa, cái ngày thoát khỏi cái mũ quy chụp kia.

“Tớ có thể gặp được cậu, thật là tốt quá." Tưởng Nguyệt đột nhiên ôm lấy Tư Ninh Ninh, cằm đặt ở trên vai Tư Ninh Ninh, giọng điệu thất vọng mang theo một tia u sầu phiền muộn: “Cậu biết không Tư Ninh Ninh? Đúng cũng được mà sai cũng được, một khi đụng phải thứ này, chúng ta như chuột chạy ngoài đồng, bị người đuổi theo đòi đành đòi mắng, không có chốn dung thân."

"Không có người giống như cậu, biết được thân phận của tớ rồi cũng không ngại còn cổ vũ tớ, an ủi tớ."

"Tớ thật là ngốc, cậu tốt như vậy mà tớ ban đầu còn cứ nhắm vào cậu ..."

Càng nhớ lại chuyện quá khứ, Tưởng Nguyệt càng xúc động, càng nói đến mặt sau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống .

Tưởng Nguyệt cảm thấy thực sự có lỗi, bởi vì Tư Ninh Ninh thực sự tốt.

Tưởng Nguyệt thậm chí không dám tưởng tượng nếu cô luôn cố chấp chính kiến của mình, luôn nhằm vào Tư Ninh Ninh, bỏ lỡ người tốt như vậy thì tình cảnh hiện tại của cô sẽ phát triển thành cái dạng thế nào?

“Những chuyện đó đều là của quá khứ, không phải lỗi của cậu.” Tư Ninh Ninh cụp mi , lông mi dài rũ xuống, dày như một chiếc quạt nhỏ, ôn nhu vỗ vỗ lưng Tưởng Nguyệt.

Trong lúc an ủi, cô không cho Tưởng Nguyệt có thời gian suy nghĩ lung tung: "Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể hy vọng phát triển theo chiều hướng tốt, dù kết quả cuối cùng có ra sao, chúng ta cũng phải yêu bản thân và cuộc sống của chính mình, cậu hiểu không?”

“… ừm.” Tưởng Nguyệt ủ rũ gật đầu, đứng thẳng khỏi vòng tay của Tư Ninh Ninh, nắm chặt tay lại xốc lại tinh thần chiến đấu: "Nhà tớ chỉ còn lại mỗi mình tớ và em trai, tớ nhất định sẽ kiên trì đến cuối cùng, nhìn xem kẻ chân chính ác nhân phải chịu trừng phạt thích đáng!"

Tư Ninh Ninh gật đầu cười: "Được rồi, sửa sang lại tâm tình đi, tớ đi trả lại cái búa."

Tư Ninh Ninh đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm rời khỏi phòng, khuôn mặt tươi sáng của cô đột nhiên biến mất, lông mày mảnh mai che đi một chút u sầu.

Xét về phương diện cuộc sống, Tư Ninh Ninh là người lạc quan và sống thiên về chủ nghĩa lãng mạn, nhưng sự giáo dục tinh tế mà cô được nhận làm cho cô hiểu rõ cái gì gọi là "hiện thực", cho nên đối đãi với mọi người, ngẫu nhiên Tư Ninh Ninh sẽ có những quan điểm bất đồng.

Lấy Tưởng Nguyệt làm ví dụ, ở thời đại này có một số lượng lớn người đã từng phải chịu cảnh tương tự, cuối cùng thì rất ít người có thể quay trở lại.

Mà cái được gọi là may mắn, chờ đến khi quay đầu, mở rộng chính nghĩa, người thì đã già, người đã chết hoặc là trải qua thê tử ly tán, nhân sinh đã không có khả năng làm lại từ đầu, vậy thì đến lúc đó có ý nghĩa gì?

Tất nhiên, đây chỉ là một số suy nghĩ của Tư Ninh Ninh với tư cách là người ngoài cuộc, như cô đã nói, cho dù kết quả cuối cùng của sự việc là gì, cô ấy cũng hy vọng rằng Tưởng Nguyệt có thể sống tốt.

Thôi không thể nghĩ được nữa, quá tang tóc, ảnh hưởng tâm trạng.

Tư Ninh Ninh lắc đầu , đem búa đặt ở bên cạnh những thanh tre ghép thành từng mảng hàng rào: "Lý Lăng Nguyên, cái búa để nguyên vị trí cho cậu."

Lý Lăng Nguyên trên cổ quấn cái túi da rắn, ngồi trước cửa nhà thanh niên trí thức, Tống Thư Hãn cầm một chiếc kéo nhỏ, đang cắt tóc cho Lý Lăng Nguyên cơ mà tư thế thì .... kỳ lạ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên làm việc này, Tống Thư Hãn vừa rồi nắm lấy một sợi tóc của Lý Lăng Nguyên, dùng kéo cắt sạch cắt đến cái ót của cậu ấy trọc đi mất một khoảng.

Tống Tiểu Vân ở một bên bật cười, Lý Lăng Nguyên phát hiện ra đang bận mà mắng Tống Thư Hãn ngập đầu, hoàn toàn không có nghe thấy lời nói của Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh không để ý lắm, cô đi tới bàn đu dây bên kia ngồi xuống, xuyên qua khe hở giữa những bóng cây nhìn đám người bên trong đùa giỡn, trong lòng cô từ từ bình tĩnh trở lại.

Nếu có thể cứ như vậy tiếp tục sinh hoạt, vậy thật khá tốt.

Ở thành phố lớn phồn hoa phức tạp, Tư Ninh Ninh đã sống qua rồi, không hề có hứng thú, nông thôn thời đại này lạc hậu hơn nông thôn thế kỷ 21, nhưng nếu cải thiện thật tốt, chưa chắc không thể trở thành "thế ngoại đào nguyên."

Tư Ninh Ninh thực sự trân trọng sự ổn định và yên bình như thế này.

...

Trời sắp tối rồi, nam thanh niên trí thức còn đang bận hoàn thiện hàng rào, nữ thanh niên trí thức thì từng người bận rộn việc riêng của mình.

Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt đang giặt quần áo bên giếng. Từ Thục Hoa tuần này mới đến lượt nấu ăn. Lúc này cậu ấy đang rửa rau bên giếng. Tư Ninh Ninh có lẽ là người nhàn nhã nhất, hai tay đang nắm chặt bàn đu dây, mũi chân chĩa xuống đất câu được câu không nghe thấy mọi người bàn tán:

"Con ve sầu các cậu biết ăn không? Khoảng thời gian trước trời mưa á tớ thấy thật là nhiều chui ra khỏi mặt đất .... Ở quê nhà tớ có người ăn cái này, tớ cũng từng thử qua rồi, hương vị còn có thể, nói chung là rán lên cũng có mùi thịt. Các cậu nếu dám ăn, sẵn đang nóng, dễ bắt."

"Ăn chứ, sao lại không ăn? Ở quê bọn tớ cũng có ăn cái này, tớ lúc trước đã muốn nói, sợ các cậu sợ hãi nên không đề cập đến."

Lý Lăng Nguyên ở một bên đang làm việc, một bên duỗi cổ sang hóng chuyện: "Này, này, thanh niên trí thức Từ, cậu và thanh niên trí thức Tư thực sự rất giỏi a. Bây giờ thanh niên trí thức nấu ăn là hai cậu bao thầu rồi."

“Ha hả, này……”

Từ Thục Hoa cười muốn nói gì đó, nhưng Tưởng Nguyệt đã kịp ném cái ánh mắt xem thường sang phía chân trời đằng kia: "Đúng vậy, nữ đồng chí bên chúng ta đều có khả năng vậy đó! Đồ ăn đều được an bài thỏa đáng, các cậu nam đồng chí có phải cũng nên hỗ trợ chút không ấy? Tớ nói với các cậu, củi lửa phòng củi nhà chúng ta đã sắp cạn đáy rồi."

Lúc trước bàn nhau phân công lao động, hiện tại nữ thanh niên trí thức bên này ngoài nấu cơm, rồi ngẫu nhiên mang nấm, rau dại về, đã vượt qua sự sắp xếp ban đầu lâu rồi.

Ngược lại, Tưởng Nguyệt cảm thấy nam thanh niên trí thức không làm nhiều việc bằng nữ thanh niên, rất nhiều thời điểm các phương diện các cậu ấy đều có sẵn.

Về những vấn đề khác, Lý Lăng Nguyên có thể cùng Tưởng Nguyệt trao đổi vài lời, chứ Tưởng Nguyệt nói lời này, Lý Lăng Nguyên thật sự vô pháp phản bác.

Lý Lăng Nguyên gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hai ngày nghĩ mọi người cùng nhau lên trấn mua đồ ... Hiện tại thanh niên trí thức cũng đi mua đồ, rồi lại làm hàng rào, lần tới nghỉ .... Không, ngày mai tan tầm tớ liền đi nhặt củi lửa! Nhất định luôn!"

Cuộc sống của những thanh niên trí thức ngày càng ổn định, công lao lớn nhất quả thật thuộc về nữ thanh niên trí thức, thế nhưng muốn trải qua ngày lành thì phải cùng nhau cố gắng, không thể chỉ dựa vào mỗi nữ thanh niên trí thức.

Tưởng Nguyệt nói không sai, bọn họ hẳn là lên hỗ trợ nhiều nữa.

Có lẽ là Lý Lăng Nguyên còn tính là thức thời, Tưởng Nguyệt chỉ hừ nhẹ một tiếng, không giống như trước đây cứ luôn nắm cái đầu của cậu ấy, quay sang nói cười với đám người Tống Tiểu Vân.

Lý Lăng Nguyên thở phào nhẹ nhõm, Tống Thư Hãn đã ôm đống cây tre đã cưa đôi ra đi tới.

Đặt cây tre xuống, Tống Thư Hãn đẩy kính cười: "Oan gia, tớ tới giúp cậu."

Lý Lăng Nguyên lau mồ hôi trên trán, nhìn Tống Thư Hãn nói không nên lời: "Cái gì mà là oan gia? Đi đi đi!"

“Tớ cũng không nói cậu là oan gia của tớ đâu a." Tống Thư Hãn cười cười, nhặt một hòn đá đóng đinh cái bè tre bên cạnh Lý Lăng Nguyên: “Ngày mai ba người chúng ta cùng nhau đi.”

“Đi chỗ nào?”

"Đi nhặt củi về cho các bạn nữ nấu cơm, nói cậu khờ thật không oan uổng cậu chút nào mà."

"Này, tôi nói Tống Thư Hãn nhà ngươi, muốn đánh nhau không?"

Một ngày kết thúc trong tiếng vui đùa ầm ĩ.

Buổi tối, Ninh Ninh không buồn ngủ cho lắm, cô không ngừng suy nghĩ về nấm, sau khi mọi người đã ngủ say, cô mới lật người bước vào không gian.

Gieo trồng nấm cần yêu cầu khuẩn loại, mà khuẩn loại đang trong giai đoạn phát triển, nếu muốn trồng thử nghiệm nấm, Tư Ninh Ninh phải bắt đầu từ bước đầu tiên là chiết xuất sợi nấm từ nấm tươi.

Cho dù đó là quá trình chiết xuất hay vật chứa sợi nấm chiết xuất ra cuối cùng, đều cần phải giữ vô khuẩn, minh bạch điểm này, Tư Ninh Ninh vừa tiến vào không gian liền bắt đầu xuống tay làm công tác chuẩn bị.

Trước đó, bởi vì nghĩ là sinh tồn ở mạt thế, cô trữ nhiều nhất là dược phẩm, khử trùng và cồn có không ít.

Cầm bộ sơ cứu y tế, đặt một xô lớn thuốc khử trùng và cồn lên chiếc bàn đá hoa giữa nhà bếp, Tư Ninh Ninh chống tay lên hông, nhìn chằm chằm vào những thứ trên bàn một lúc, sau đó quay người đi ra khỏi bếp để tiếp tục lục lọi tìm kiếm đồ vật.

Còn thiếu chút đồ.

Cần một hộp đựng sợi nấm ....

Để thuận tiện cho việc quan sát, kỳ thật dùng ống nghiệm thủy tinh sẽ càng tốt hơn, hiện tại không có, Tư Ninh Ninh chỉ có thể tìm những thứ khác thay thế.

Bình Luận (0)
Comment