Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 248: Trồng Nấm

Chương 248: Trồng Nấm Chương 248: Trồng Nấm

Editor: Hye Jin

Đầu tiên, Tư Ninh Ninh lục trong hộp quà được tặng khi mua đồ và tìm thấy hai chai thủy tinh có cái nắp là cao su mềm, lấy thêm hai cái bình thủy tinh ra tới để dự phòng, tiếp tục tìm kiếm.

Nguyên liệu thu thập được thật là già trẻ lớn bé, chẳng có bao nhiêu thứ đựng trong chai lọ thủy tinh. Tư Ninh Ninh dạo quanh đống vật tư hơn nửa tiếng đồng hồ, ngay chỗ đặt khu ăn vặt miễn cưỡng tìm được một cái bình thủy tinh đựng kẹo trái cây.

Nói là bình đựng kẹo, thực chất chỉ là một cái hộp thủy tinh nhỏ trong suốt.

Đếm các loại nấm, Tư Ninh Ninh lấy ba hộp, tìm một hộp cơm bằng nhựa rửa sạch, cho kẹo về, sau này mang ra không gian cho Hòa Cốc, Sớm Mầm cùng mấy đứa nhỏ trong đội ăn.

Vật để đựng đã chuẩn bị sẵn sàng, Tư Ninh Ninh bắt đầu chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Bình thủy tinh và hộp nhựa tròn nhỏ, nấu một nồi nước sôi, cho vào đun để tiệt trùng ở nhiệt độ cao.

Khoảng thời gian đó, Tư Ninh Ninh lau sạch mặt bàn, dùng bông nhúng thuốc khử trùng lau sạch, sau đó dùng cồn lau lại một lần.

Để ngăn chặn vi sinh vật trong hơi thở thở ra trong quá trình hoạt động có thể gây nhiễm vi khuẩn, cô mang khẩu trang.

Giống như các công việc trước đó, tiêu độc đôi tay, rồi dùng cồn lau mặt bàn một lướt, rồi lấy bông tẩm cồn khác, nhẹ nhàng lau lên bề mặt một vài cây nấm. Lúc đó vừa vặn nước bên kia vừa sôi.

Tư Ninh Ninh dùng bông tẩm cồn lau sạch đũa, sau đó dùng đũa chuyển chai lọ bình các kiểu dời đến mặt bàn đã được khử trùng nhiều lần, kiểm soát độ ẩm một chút, tiêu độc hai tay lần nữa, Tư Ninh Ninh lấy cồn sát trùng chai lọ bình lần thứ hai.

Chiết xuất sợi nấm thực sự không khó, chỉ cần làm tốt những việc cần chú ý là được, nhưng không thể phủ nhận rằng công việc của này thực sự rất nhàm chán.

Khử trùng chai lọ và đợi cồn bay hơi hết, Tư Ninh Ninh khử trùng nhíp, sau đó dùng bông tẩm cồn lau sạch nắp nấm một lần nữa, sau đó mở nắp thịt dày ra, dùng nhíp gắp một phần nhỏ của nấm lên. Cho nó vào chai, đặt nhíp xuống, nhanh chóng đóng nắp cao su.

Đôi môi đỏ mọng dưới lớp mặt nạ hơi hé mở, Tư Ninh Ninh thở ra, bằng cách này, một phần sợi nấm đã được chiết xuất ra.

Đặt chiếc lọ sang một bên, Tư Ninh Ninh tiếp tục chiết xuất sợi nấm của những cây nấm khác với các bước tương tự, chỉ khác là chiếc hộp đựng ở phía sau đã được thay thế bằng một chiếc hộp nhỏ, vì miệng hộp là dạng trượt xoắn ốc. Cô lo lắng rằng niêm phong không đúng vị trí, cho nên cô đã thêm một bước bổ sung trong quá trình hoạt động, đó là bọc nó bằng một lớp bọc nhựa tiệt trùng khi niêm phong, rồi mới vặn cái nắp.

Một hồi bận việc xong đã hai tiếng trôi qua. Ninh Ninh tháo khẩu trang ném vào thùng rác, lau mồ hôi, xoay người rửa mặt trước vòi nước, mới phát hiện mình trong tay mình đang cầm cái giẻ lau.

Chán ghét ném giẻ vào trong chậu, Tư Ninh Ninh mệt không muốn dọn dẹp không gian, tính toán chờ lần tới vào rồi nói tiếp.

Sau khi hạ quyết tâm, Tư Ninh Ninh cầm một vài cái lọ nhỏ đi nghiên cứu, xé lấy vài tờ giấy viết lên trên đó tên từng loại nấm, dán lên từng bình tương ứng, lần tới vào không gian quan sát không đến mức trộn lẫn.

Cô thở dài thườn thượt, tắm nhanh một cái, lau khô tóc rồi cắt một miếng dưa hấu, vừa ăn dưa hấu ướp lạnh, một bên muốn đi ra sân sau lật trứng, kết quả vừa mới mở cửa đã thấy gà mái nằm chình ình trong ổ.

Tư Ninh Ninh mắng mấy tiếng, muốn đem con gà này đuổi đi, cơ mà không dám làm bởi vì sợ kinh động gà mẹ làm vỡ hết trứng thì khổ. Với cả cô sợ bị mổ.

Sợ hãi xuất phát từ tâm lý, có thể bị mổ không đến nỗi đau lắm, nhưng cảm giác rất kỳ quái và đáng sợ, giống như côn trùng và giun đất hiển nhiên sẽ không cắn, cơ mà Tư Ninh Ninh vẫn sợ chết khiếp, cùng là đạo lý tương tự.

Mang lên cửa sau, Tư Ninh Ninh vừa đi về phía ruộng rau trước mặt vừa ăn dưa.

Mấy đám hoa trồng vào không gian lúc đó, đều còn sống, cành lá rất sung sức, không có dấu hiệu héo úa, nếu không phải do đất mới đào lên khỏi mặt đất còn tưởng chúng ngay từ đầu là lớn lên ở nơi đó vậy.

Điểm này đáng để vui mừng, đồng thời, Tư Ninh Ninh cũng có một dấu chấm hỏi trong lòng.

Rốt cuộc là cô may mắn, cô lựa chọn đều là những loại thực vật sống mạnh mẽ, rất dễ sống hay là không gian thực sự ẩn chứa tác dụng nâng cao tỷ lệ sống sót của thực vật mà cô ấy chưa từng phát hiện ra?

Tư Ninh Ninh không chắc lắm, bất quá vấn đề này tự nhiên đề ra cô nghĩ tới một ít việc.

Hôm qua cô không chỉ nhổ cây trồng vào để trồng mà còn có dăm cành nữa.

Nếu không gian có tác dụng nâng cao khả năng sống sót của cây trồng thì việc giâm cành hẳn là có thể nhìn rõ hơn đúng không?

Nghĩ vậy, Tư Ninh Ninh đi thẳng đến nơi cắm mộc tú cầu, kết quả nhận được là cành lá héo úa, trạng thái xác thật không bằng cây trồng trực tiếp vào trong đất.

Tư Ninh Ninh không có kinh nghiệm trong việc trồng trọt, trước mắt chỉ có xem lá cây mà thôi, cô chẳng nhìn ra được tốt xấu, tính toán chờ ngày mai lại vào xem.

Theo tỷ lệ thời gian, ở bên ngoài hai ngày, trong không gian đã gần sáu ngày trôi qua, nếu tình trạng của mộc tú cầu không có trạng thái tốt đẹp cơ bản là có thể xác vọng tử vong.

Tự nhiên ném vỏ dưa hấu vào trong chuồng lợn, Tư Ninh Ninh vào biệt thự rửa tay rời khỏi không gian, nằm lại trên giường, thao thao thức thức ngăn không được mà cân nhắc.

Bên ngoài hai ngày, trong không gian là sau ngày, ấp gà con là 21 ngày như vậy tính xuống dưới kia chẳng phải hai ngày tới sẽ có thể thấy được gà con nở rồi?

Tư Ninh Ninh một trận kinh ngạc.

Trước kia không quá cảm giác được chênh lệch khoảng cách thời gian trong ngoài không gian chênh lệch có bao nhiêu lớn, lúc này ấp gà con cảm giác giống như là trong nháy mắt, nhoáng một cái cái gì cũng chưa kịp quản, gì cũng chưa kịp làm, gà con chuẩn bị thoát xác ra ngoài!?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tư Ninh Ninh chân thành cảm nhận được không gian của mình thật là nghịch thiên, cứ như vậy, cũng không cần chờ lâu lắm, nhiều nhất một hai ngày có thể nhìn thấy được sự biến hóa của sợi nấm.

Trong lòng nhớ thương Tư Ninh Ninh lăn qua lăn lại ôm chăn bông, mê man ngủ thiếp đi.

Đêm nay, Tư Ninh Ninh nằm mơ một giấc mộng, trong giấc mộng lung tung rối loạn, trong chốc lát trứng gà bị đập xếp thành ngọn núi, trong chốc lát trước mắt mọc ra một cái nấm khổng lồ, cái nấm còn uốn éo bá đạo trước mặt cô mà đề ra yêu cầu, nói cái gì mà nấm chỉ thích xào thịt, không tiếp thu các cách làm khác ....

Trong mộng Tư Ninh Ninh trừng mắt to nhỏ với cái nấm, thẳng đến sáng sớm tỉnh lại, thái dương đã lên tới đỉnh đầu, đầu co giật dữ dội, vô cùng đau đớn.

Tống Tiểu Vân đánh răng xong trở về, bưng chậu rửa mặt liền nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang ngồi ở bên giường xoa xoa thái dương, tò mò hỏi: "Sao vậy? Có phải ngủ mùng không quen đúng không?"

“Kia thật không đúng." Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Chính là nằm mộng cả đêm, chốc nữa liền tốt rồi, cậu nhanh rửa mặt ăn cơm đi, chốc lát làm việc trễ sẽ bị trừ công điểm."

“Ừ.” Tống Tiểu Vân gật đầu, xoay người rời khỏi phòng: “Ninh Ninh, người ta hay nói ban ngày nghĩ gì ban đêm nằm mơ thấy cái đó, cậu đừng chỉ khuyên bọn tớ, ngày thường chính cậu cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi, suy nghĩ nhiều quá."

“Được rồi.” Tư Ninh Ninh gật đầu, nghĩ thầm có lẽ gần đây cô ấy thực sự nhớ thương việc trồng nấm quá nhiều, nhớ thương kinh khủng, việc ấp gà con cũng vậy, cô gần nhất chỉ nghĩ đến nhiều nhất là hai cái chuyện này.

Nhanh chóng thay quần áo và giặt giũ, Tư Ninh Ninh mang ra bữa sáng chuẩn bị đánh chén, Từ Thục Hoa các cậu ấy đã chuẩn bị ra cửa rồi.

Vừa ngồi xuống bàn, đang nghĩ đến việc nhuộm vải, Tư Ninh Ninh mở miệng nói: "Tiện thể, đồ vật để nhuộm tớ đã chuẩn bị đủ rồi, tính toán hôm nay giữa trưa bắt đầu nhuộm vải, các cậu ai muốn nhuộm vải đến lúc đó về sớm một chút .... Nếu là chưa về, trước tiên đem vải dệt cho tớ đi, tớ tự làm."

Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa lần lượt gật đầu đồng ý, chỉ nói một chữ "được", chỉ riêng Tưởng Nguyệt phản ứng dữ dội hơn, bổ nhào lên người Tư Ninh Ninh: "Tớ tớ tớ, tớ đến lúc đó phải xem cậu làm thế nào, Tư Ninh Ninh, cậu giữa trưa nhất định phải đợi tớ đó nha! Tớ nhất định sẽ về sớm."

Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu đáp lại: "Được ."

Sau khi Từ Thục Hoa và những người khác rời đi, Tư Ninh Ninh đem nồi niêu rửa sạch, dọn dẹp quét tước một hồi, sau đó về phòng cầm bút và vở mua từ Cung tiêu xã, chuẩn bị hai phần.

Tư Ninh Ninh gọt bút chì, xách lồng thỏ trên bậc thềm vào nhà, đeo sọt tre cùng ấm nước quân dụng, đi về phía đội sản xuất.

Vốn là tính xin nghỉ một hôm để đi một chuyến vào thị trấn, xác nhận tin tức với Đầu Khỉ, cơ mà nghĩ đến hôm qua mới vừa nghỉ xong, hôm nay xin nghỉ thì không tìm được lý do thỏa đáng, cô đành gác lại, quá hai ngày nữa rồi lại nói.

Ngay khi đến chuồng heo, Tư Ninh Ninh phát hiện không chỉ có Hòa Cốc và Sớm Mầm đang đợi ở đó, mà cả những củ cải hay đi theo cô học chữ đều đợi ở chỗ đó.

Vừa nhìn thấy cô, đám nhóc tì ùa lên: "Cô giáo, cô giáo ơi!"

“Chậm rãi từ từ, đừng xô đẩy, cẩn thận té ngã.” Hai tay Tư Ninh Ninh buông đồ đang cầm xuống, lòng bàn tay làm dấu đè đè xuống, đi tới trước mặt một củ cải gần nhất, cười cười ôn nhu: "Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?"

Bị hỏi chuyện là một cô bé tên là Triệu Tiểu Tuệ, 11 tuổi, tuy là bé gái lớn tuổi nhất trong đám nhóc tì, nhưng bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, cao chỉ có 1m3 hơn chút, vừa đến ngực Tư Ninh Ninh thôi.

"Không, không phải cô giáo …

Bình Luận (0)
Comment