Editor: Hye Jin
Triệu Tiểu Tuệ không phải là một cô bé nhút nhát, chỉ tại Tư Ninh Ninh trong lòng mấy đứa nhỏ như là thần tiên vậy, được ôn nhu hỏi thăm, cô bé đỏ mặt, ấp a ấp úng nỗ lực nói từng chữ rõ ràng, tránh mang theo khẩu âm địa phương để Tư Ninh Ninh không hiểu:
"Cô giáo, em đã học hết những gì cô dạy rồi! Em, em chỉ là ... chỉ là muốn hỏi cô giáo hôm nay cô có dạy cái gì mới không?"
Việc trẻ con nông dân ngày thường chạy nhảy lung tung, moi đất moi đá tay chân hơi bẩn chút đều là chuyện bình thường, Tư Ninh Ninh phát xuống những tờ giấy, trừ Hòa Cốc bị chứng ám ảnh cưỡng chế ra giữ gìn tờ giấy sạch sẽ, ngay cả Sớm Mầm cũng không thể nào tránh nổi.
Làm cô ngạc nhiên đó là tờ giấy trong tay Triệu Tiểu Tuệ được bảo quản rất tốt.
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Triệu Tiểu Tuệ, mấy cái củ cải nhỏ cũng cùng nhau nói: "Cô giáo, cô giáo chúng em cũng vậy!"
Tư Ninh Ninh quét ánh mắt, mỗi một khuôn mặt nhỏ đều ánh lên sự nghiêm túc và khát vọng, khó có thể bỏ qua, nhưng đáng tiếc, hôm nay đi ra ngoài cô không chuẩn bị điểm kiến thức mới cho bọn nhỏ.
"Ừm ..." Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút rồi nói, " Mấy ngày nay cô hơi bận, không có thời gian để sắp xếp những kiến thức mới …”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống thất vọng, Tư Ninh Ninh suy nghĩ một hồi, tiếp tục nói: "Có một cái gọi là ôn cũ biết mới, ý tứ đó là ôn tập tri thức cũ thì mới có thể thể hội kiến thức mới."
Đám củ cải nhỏ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tư Ninh Ninh, rất là chờ mong.
Tư Ninh Ninh khẽ cười cười, mi mắt cong cong: "Quá đoạn thời gian nữa đội sản xuất chúng ta thành lập ban xóa mù chữ, đến lúc đó chính thức bắt đầu giảng bài, mọi thứ đã dạy lúc trước đều sẽ kiểm tra lại, đến lúc đó tất cả các em cũng phải tham gia? Biết cái gì là lớp trưởng không?"
"À ..." Đám củ cải nhỏ lắc đầu: "Không biết ạ!"
"Lớp trưởng chính là người phụ trách lớp học, phụ tá của giáo viên, chủ trì công tác hàng ngày của lớp học, đồng thời là tham mưu cùng trợ thủ của giáo viên."
"Các bạn học chung một lớp, giống như xã viên vậy, lớp trưởng giống như đội trưởng đội sản xuất, giáo viên ... ừm giống như đại đội trưởng vậy."
Củ cải nhỏ ban đầu không hiểu lắm, nhưng nghe xong ví dụ sau thì lập tức hiểu ra, hai tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, phấn khởi nói: "A lớp trưởng là quan ạ!"
"Chà ..." Tư Ninh Ninh dừng lại một lúc: "Cũng xem như là như vậy đi."
Thời điểm không có trường học cùng ban xóa mù chữ, Tư Ninh Ninh nguyện ý dẫn đường mấy đứa nhỏ, dưới tình huống này, mỗi một chữ nhận thức được đều là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng một khi đã thành lập trường, lớp dạy chữ thì đọc sách, viết chữ, hiểu đạo lý đó là nhiệm vụ chính. Phương pháp dạy học cần phải có điểm khác biệt nhất định, để nâng cao sự hăng hái của các em học sinh, thỉnh thoảng phải đặt ra các mục tiêu để kích thích tính cạnh tranh.
Nghĩ về điều đó, Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Lớp trưởng không chỉ là thành tích phải tốt, các phương diện khác cũng phải ưu tú, mấy ngày nay chị không có thời gian dạy các em, các em cũng phải tự mình học tập, ôn tập, đến lúc đó tranh thủ giành chức lớp trưởng ha.
"Vâng!”
Đám củ cải nhỏ hai mắt sáng lấp lánh, rất là khao khát: ""Cô giáo ơi, chúng em trở về, hôm nay nhất định sẽ đọc lại mười lần!"""
"Em cũng vậy!"
Tư Ninh Ninh vui vẻ phất phất tay: "Đi đi."
Củ cải nhỏ cười hi hi ha ha xếp thành một hàng dài đi về, bỏ lại chỗ chuồng heo bên này Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc và Sớm Mầm.
Hòa Cốc phồng má, hơi mím miệng nghiêng đầu nhìn Sớm Mầm, sau đó nhìn Tư Ninh Ninh hỏi: "Tư Ninh Ninh, vậy chúng em cũng không có sao?"
"Có các em."
Tư Ninh Ninh điểm điểm chóp mũi Hòa Cốc, từ sọt lấy ra quyển tập cùng bút chì đã chuẩn bị từ trước: "Từ hôm nay, hai em viết chữ lên tập để luyện chữ, biết không?"
Tư Ninh Ninh vẫn chưa phải là giáo viên của đội sản xuất, nên cô dạy thêm kiến thức cho Hòa Cốc và Sớm Mầm không phải là thiên vị gì cả, hoàn toàn bởi vì ba người quan hệ thân cận, hằng ngày thời gian bên nhau nhiều, thuận tay dạy bọn nhỏ.
Nhưng tình trạng này chỉ là bây giờ, khi lớp dạy chữ chính thức được mở và thành lập lớp, Tư Ninh Ninh phải xử lý mọi việc một cách công bằng.
Hòa Cốc và Sớm Mầm gật đầu: “Ồ!”
Hòa Cốc nâng niu, vuốt nhẹ bìa cuốn tập đã cuộn lên, Sớm Mầm ở bên cạnh mở trang đầu tiên ra, cầm quyển vở ngước cái khuôn mặt tròn nhỏ khó hiểu hỏi: "Chị ơi, sao chị lại viết mỗi chữ một phần thế ạ?"
“Hả?” Tư Ninh Ninh cúi người xuống, nhìn thấy ngón tay Sớm Mầm đang chỉ vào đâu, cô cười cười cười nói: “Đó là chữ viết tên của em, lúc em viết chữ dựa theo những trình tự này mà viết ha."
Sớm Mầm chậm rì rì "à" một tiếng, suy nghĩ có vẻ là đã hiểu, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ "Trần Sớm Mầm" ở đầu dòng đầu của quyển tập, một lúc sau mới ngẩng cái khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười trẻ con non nớt hồn nhiên: "Đây là tên của em."
Bên kia Hòa Cốc phát hiện ra chữ trong vở của mình khác với Sớm Mầm, trong lòng ngầm hiểu rồi, giữ chặt tay của Tư Ninh Ninh: "Tư Ninh Ninh, đây có phải là tên em không?"
“Đúng vậy, là tên của em.” Tư Ninh Ninh vỗ đầu Sớm Mầm, đảo mắt mỉm cười gật đầu.
So với Sớm Mầm, biểu hiện của Hòa Cốc bình thường hơn, chỉ nhìn chằm chằm vào ba ký tự trên cuốn tập, Hòa Cốc đưa cuốn sổ cho Tư Ninh Ninh: "Chị cũng đem tên của chị viết đằng sau đi, Tư Ninh Ninh, em muốn học viết tên của chị nữa."
Hòa Cốc banh khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc.
Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc cũng không nghĩ nhiều, cầm bút lật quyển vở, trở trang thứ ba viết ba chữ: "Tư Ninh Ninh".
Sớm Mầm ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh viết chữ, cô bé cũng đưa vở sang: "Chị ơi em cũng muốn nữa."
“Được rồi!” Tư Ninh Ninh cười cười, vui vẻ viết tên mình ở đằng sau.
Hòa Cốc và Sớm Mầm đang ngồi trên tảng đá quen thuộc viết chữ, Tư Ninh Ninh bắt đầu cho heo ăn, quét chuồng heo, một lát sau Hòa Cốc ngẩng mặt lên hỏi: "Tư Ninh Ninh, chờ chị làm giáo viên rồi, có phải không cần tới nơi này làm việc nữa đúng không?"
“Chà … rất khó nói. ” Tư Ninh Ninh suy nghĩ: "Để xem tới lúc đó đội trưởng an bài giáo viên như thế nào."
Vừa mới bắt đầu kiến thức dạy học đều là những kiến thức cơ sở, tương đối đơn giản, thời gian học một ngày hẳn là sáng và chiều mỗi buổi bốn tiết.
Bài giảng sẽ rải rác, phần lớn thời gian là để bọn trẻ tự đọc và viết, Tư Ninh Ninh cảm thấy mình có thể xử lý được, nhưng nếu Triệu Hoành Binh muốn cô độc diễn mà nói, chuồng heo bên kia hẳn không rảnh làm rồi.
Tất nhiên, nói cách khác, nếu chia lớp học cho hai giáo viên dạy, chia thành ngữ văn và toán học thì tình huống sẽ khác.
"Cho dù chú Triệu Hoành Binh sắp xếp hai giáo viên, chị cũng có thể không tới nơi này, nơi này thật là dơ còn hôi hám như vậy."
Hòa Cốc mặt mày nhăn lại: "Chị ngày thường không phải thích sạch sẽ sao không chê nơi này?"
Hòa Cốc hỏi Tư Ninh Ninh có chê hay không, thực tế là chính bản thân mình ghét bỏ.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Hòa Cốc đã được cải thiện nhiều, trong lòng kỳ thật vẫn để ý đến những cái đó.
Con ngươi của Tư Ninh Ninh khẽ nhấp nháy dưới hàng mi dài, để ý đến chi tiết, cô chỉ cười cười, cái gì cũng không nói thế nhưng trong lòng không khỏi suy ngẫm.
Cô thường hướng dẫn Hòa Cốc thoát khỏi những trở ngại tâm lý, đều là áp dụng những phương pháp nhẹ nhàng, hiện giờ Hòa Cốc đã thích nghi với hoàn cảnh, cô đã có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Tư Ninh Ninh hạ quyết tâm, nhìn thấy Hòa Cốc và Sớm Mầm không có hộp cơm trong tay, lường trước Hoắc Lãng đã quên nói, Tư Ninh Ninh cũng không giận, hạ mệnh lệnh cho hai củ cải về nhà lấy hộp cơm, cô thừa dịp không người thu dọn chuồng heo sạch sẽ.
Chờ Hòa Cốc và Sớm Mầm mang hộp cơm trở về, Tư Ninh Ninh vừa thu dọn xong, cả ba người dắt tay nhau đi về phía nhà của thanh niên trí thức.
Nấm tre ở thanh niên trí thức đã được phơi khô hơn nữa rồi, khi ăn cần ngâm nước, để tiết kiệm thời gian Tư Ninh Ninh đợi trong khi Sớm Mầm và Hòa Cốc đang cho thỏ ăn ngoài cửa, cô lén vào không gian lấy ra một ít.
Sau khi sửa sạch, nấu chung với nấm báo mua cùng thịt heo rừng.
Tư Ninh Ninh tại chỗ chia thành ba phần, cô cùng Hòa Cốc Sớm Mầm mỗi người một phần.
Khi dọn cơm cho Hòa Cốc, Tư Ninh Ninh đã thay đổi thói quen, đổi thành chén đũa chỗ căn nhà thanh niên trí thức, là chén sứ thô và đôi đũa cũ.
Không có gì ngạc nhiên, ngay khi đặt bát đũa xuống trước mặt Hòa Cốc, mặt Hòa Cốc nhăn lại biểu tình ngay lập tức: "Tư Ninh Ninh, đây không phải là chén của em, em muốn hộp cơm của chị."
"Không được."
Tư Ninh Ninh lắc đầu rất dứt khoát: "Từ hôm nay trở đi, chỉ cần em đến nhà thanh niên trí thức ăn cơm, đây là chén đũa của em."
"Em không thích cái chén này ..." Niềm vui sướng khi nhận được tập vỡ đã qua đi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cứ lắc đầu ngoầy ngoậy: "Chén không nên như thế này, nó ít nhất phải bóng loáng mới được."
"Tư Ninh Ninh, em không muốn, chị đổi cho em được không?"
Bàn tay nhỏ bé của Hòa Cốc cầm đũa lên, chọc vào những vết sưng nhỏ màu nâu trên thành bát sứ dày, nhìn Tư Ninh Ninh với đôi mắt đỏ hoe, cố gắng thuyết phục Tư Ninh Ninh thay đổi quyết định.
Tư Ninh Ninh khẽ cau mày, khẽ thở ra một hơi, ngay khi Hòa Cốc nghĩ cô sẽ thay đổi quyết định, cô lại ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Hòa Cốc rất dứt khoát: "Không được."