Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Đũa Này Không Thể Há Mồm Cắn Em Được

Chương 250: Đũa Này Không Thể Há Mồm Cắn Em Được Chương 250: Đũa Này Không Thể Há Mồm Cắn Em Được

Editor: Hye Jin

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của Hòa Cốc sụp đổ ngay lập tức, đôi mắt đỏ bắt đầu rớt nước mắt, thằng bé cố gắng cắn chặt môi để nước mắt không được rơi xuống.

Hòa Cốc luôn nhớ những gì nó đã hứa với Tư Ninh Ninh.

Nó là tiểu nam tử hán, nó sẽ không tùy tùy tiện tiện mà khóc nhè, bởi vì Tư Ninh Ninh đã nói qua, nước mắt giải quyết không được giải quyết được gì.

Hòa Cốc cắn môi, ngồi ngay ngắn nhìn cái chén trên bàn, tay áo dụi dụi mắt, lau lau trán, nắm chặt đôi đũa, nỗ lực nếm thử đồ ăn trong chén, chính là ....

Đôi đũa gần như chạm vào mép cái chén vài lần, cuối cùng run run rẩy rẩy thu trở về.

Hòa Cốc hoảng loạn, không nhịn được nữa thút tha thút thít rồi nức nở òa khóc lên: "Không được, em không được, Tư Ninh Ninh em không được."

Tiểu gia hỏa quay đầu, khóe mắt treo nước mắt, vừa mới một màn cái trán đã đổ một tầng dày đặc mồ hôi, lúc này theo nước mắt lăn dài.

Tư Ninh Ninh trái tim mềm nhũn từ lâu rồi, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Trong lòng cô hiểu, nếu hiện tại cô mềm lòng, thì Hòa Cốc cả đời sẽ suy trì cái dáng vẻ này.

Bàn tay ở dưới bàn chậm rãi giơ lên, Tư Ninh Ninh tuy rằng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, không hề thân hòa như thường ngày, ngược lại ẩn ẩn nghiêm túc cùng nghiêm nghị: "Cái này đều là chuyện nhỏ, em có thể làm được, xem em không phải chán ghét cái đũa này sao? Em đã cầm được nó rồi không có gì kỳ quái phát sinh đúng không?"

"Cái chén cũng y như vậy."

Tư Ninh Ninh đẩy cái bát lại gần Hòa Cốc: "Em có tin tưởng chị không? Tin tưởng chị thì thử lại một lần."

Hòa Cốc đầu tiên gật đầu, được Tư Ninh Ninh trấn an, đem ánh mắt chuyển hướng lên cái bàn, tuy là gật đầu rồi nhưng cực kỳ do dự.

Tư Ninh Ninh không khỏi nghĩ, chuyện này ra khỏi miệng cô nói ra, Hòa Cốc đã tràn đầy phản kháng và do dự, nếu đổi người khác tới, Hòa Cốc sẽ chỉ có sự cực đoan kháng cự.

Nghĩ vậy, cô ấy tiếp tục an ủi và động viên: "Chị cam đoan với em, chén đũa khác nhau không làm ảnh hưởng em ăn cơm, tuyệt đối không há mồm cắn vào ngón tay của em, tới đi, chúng ta thử một chút ..."

Sớm Mầm vẫn luôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý, vẫn luôn để ý sắc mặt của anh hai, nhìn anh hai sắc mặt cực kỳ kém, Sớm Mầm mím môi nhìn Tư Ninh Ninh cầu xin: "Chị ... ơi"

Tư Ninh Ninh cau mày, liếc mắt sang một ái, ít nhiều mang theo sự nghiêm khắc hiếm có: "Sớm Mầm em tự mình ăn cơm đi."

Sớm Mầm bị dọa, cúi đầu không dám nói chuyện.

Tư Ninh Ninh áy náy với Sớm Mầm, cô là không có biện pháp, tình huống hiện tại của Hòa Cốc đã thực khó giải quyết, cô không thể để những yếu tố khác ảnh hưởng đến tâm tư của Hòa Cốc.

Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt và lại nhìn về phía Hòa Cốc, cô gật đầu khích lệ, Hòa Cốc nghẹn ngào đến run cả vai, tay áo xẹt qua trán lấm tấm những vết ướt. Nó không dám nhìn kỹ cái chén trước mặt, chọt chọt đũa vào trong, nhắm mắt cho vào trong miệng.

Vừa đưa một miếng nấm tre vào miệng, vị nấm tre, vị nước lèo tươi mát, Hòa Cốc ngạc nhiên khi thấy mình không muốn nôn như trước nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Cốc sững sờ, nó từ từ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt cười cười ôn nhu của Tư Ninh Ninh, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tư Ninh Ninh: "Chị không có lừa em đúng không?"

Hòa Cốc nhìn khuôn mặt hiền lành của Tư Ninh Ninh và chậm rãi gật đầu lí nhí trả lời: "Vâng."

Tư Ninh Ninh tiếp tục động viên: "Vậy thì ... hôm nay ăn hết chén này đi. Chờ ăn xong có khen thưởng."

“Ồ .... vâng." Hòa Cốc đồng ý, cũng không có vì cái gì gọi là khen thưởng kia.

Nó nghi ngờ có phải vì vừa rồi nhắm mắt lại không nhìn thấy cái chén, nên không có cảm giác sắp nôn ra, không hiểu tại sao trong lòng thằng bé có một loại dự cảm.

Thằng bé cảm thấy, có lẽ thực sự giống như những gì Tư Ninh Ninh đã nói ...

Lúc này đây, hắn có thể.

Hòa Cốc nuốt xuống cổ họng trượt lên trượt xuống hai lần, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp ngồi thẳng dậy cầm đũa lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện vẻ cam chịu, nhưng lần này, không hề nhắm mắt kháng cự.

Tư Ninh Ninh lặng lẽ ngồi sang một bên, nhìn Hòa Cốc ăn xong một bát mì, cô hơi khom người lau vết ướt trên khóe miệng Hòa Cốc, cong mắt khen ngợi: "Giỏi lắm, lại bước ra được một bước nữa, Hòa Cốc chân chính là tiểu nam tử hán."

Hòa Cốc ngước nhìn Tư Ninh Ninh, cánh môi mấp máy không nói gì, dựng thẳng người phảng phất như đáp lại lời Tư Ninh Ninh: "Chị nói không sai, em là tiểu nam tử hán."

Ánh mắt Hòa Cốc chuyển hướng về cái chén không thẳng bé mới ăn xong, trong lòng cảm giác thật kỳ diệu, giống như thật sự không có gì ghê gớm?

Tầm mắt dừng ở cái chén sứ thô dày, Hòa Cốc lần đầu tiên cảm thấy nhìn nó có chút thuận mắt, càng là như vậy, trong lòng nó càng mê mang, trước kia hắn sợ hãi cái gì đâu?

Hòa Cốc đang nghĩ ngợi thì Tư Ninh Ninh đã đứng dậy, quay trở lại phòng mò mẫm một hồi, trên tay còn cầm thêm hai cục xà phòng mini đựng trong túi nhựa trong suốt, khi cô trích trữ đồ dùng vệ sinh cá nhân được tặng, đại khái kích thường chỉ bằng một phần ba xà phòng bình thường.

Ngoài phần thân xà phòng rất sạch sẽ, trắng tinh, đóng gói là bao nilon đơn giản, lấy ra không có vấn đề gì, ở niên đại này cửa hàng bách hóa đều bán xà phòng đứng trong hộp giấy, hoặc là trong bao nilon, thoạt nhìn còn chính quy hơn một chút.

Tư Ninh Ninh đưa cho mỗi đứa nhỏ một cái, cười cười: "Hai em biểu hiện đều không tồi, đây là khen thưởng."

Hòa Cốc ôm cục xà phòng thơm, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là xà phòng thơm, ừm ... Nó tương tự như xà phòng, dùng để rửa tay và rửa mặt, hoặc tắm rửa cũng được, dùng xong trên người sẽ có mùi hương thơm thơm nhè nhẹ."

Hòa Cốc a ô một tiếng, suy tư gì đó, còn Sớm Mầm thì chớp mắt hỏi: "Chị ơi, cái này không dùng để giặt quần áo được ạ?"

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu kiên nhẫn giải thích: "Tác dụng chính của nó là làm sạch da, giặt quần áo sẽ kém hơn chút ... Ừm, ngày thường giặt quần áo dùng xà bông dùng để giặt đồ hoặc là bồ kết vẫn tốt hơn."

Sớm Mầm gãi đầu, nghe mà đầu nhỏ của cô bé phải choáng váng: “Hóa ra xà bông cũng có nhiều loại như vậy."

"Đúng vậy, về sau đội sản xuất thành lập trường học xóa mù chữ, các em phải học tập chăm chỉ, về sau đi ra bên ngoài nhìn thế giới bên ngoài, em sẽ phát hiện ra thế giới này rất là lớn, việc lạ gì cũng có."

Tư Ninh Ninh kiên nhẫn diễn giải, mở rộng kiến thức, làm hai đứa nhỏ mắt sáng rực rỡ, gật đầu lia lịa vâng dạ rất có lực.

Tư Ninh Ninh mỉm cười, nhanh chóng ăn hết chén mì, nhanh chóng mở hộp cơm do Hòa Cốc mang đến, cho tất cả mì trong nồi bỏ vào hộp cơm.

Cầm cái hộp cơm, Tư Ninh Ninh lo lắng hai đứa nhỏ sẽ chạy nhảy, đổ ra sẽ bị bỏng hai đứa nhỏ liền ở bên giếng tìm sợi dây gai, cột lại như hình cái bánh để tiện cho Sớm Mầm xách: "Cái này mang về cho anh cả các em, chuồng heo bên kia không có chỗ ngồi, buổi chiều hai em ở nhà viết chữ, viết tên của mình ba trang, viết xong ôn lại những gì chị dạy trước đó ha."

Sớm Mầm ngây thơ hỏi: “Ba trang là bao nhiêu ạ?”

Tư Ninh Ninh mở quyển vở ra, chỉ chỉ: "Đây là một mặt, đây là một trang, em hiểu chưa nè?"

"Em hiểu rồi ạ! Hai mặt là một trang!"

“Đúng vậy, giỏi quá” Tư Ninh Ninh nhéo nhẹ vào mặt Sớm Mầm, vẫy vẫy tay hai đứa nhỏ: "Hai em về đi."

Hai đứa nhỏ chào tạm biệt rồi leo xuống bàn đi về.

Khi anh ấy chuẩn bị đi ra ngoài, Hòa Cốc vịn cái cửa quay đầu: "Tư Ninh Ninh!"

"Hả?"

Hòa Cốc ngây thơ gãi cái ót: "Chị thật giỏi! Em đã không còn sợ nữa.”

Nghe Hòa Cốc nói cô không còn sợ hãi nữa, Tư Ninh Ninh ngẩn ngơ, đưa tay vuốt đám tóc lòa xòa sau vành tai, xua tay, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Không phải chị, là em rất tuyệt."

"Em mặc kệ, chính chị rất là tuyệt!"

Hòa Cốc ném lại một câu rồi nhảy chân sáo trở về.

Thân hình nhỏ bé bước ra khỏi mái hiên và lao mình vào ánh nắng, đôi mắt to đen như quả nho cong thành nếp gấp nhỏ, hai đứa nhỏ vui vẻ cười đùa, gương mặt Hòa Cốc bé bỏng nở nụ cười vui vẻ và rạng rỡ chưa từng thấy. .

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, thậm chí còn nhanh hơn dự kiến rất nhiều.

Thật tốt a!

Thanh âm trẻ con nhỏ dần, tiếng chim kêu ngoài nhà, tâm trạng của Tư Ninh Ninh chuyển từ cảm giác mất mát sang nhẹ nhõm, cuối cùng lộ ra ý cười.

Nhanh chóng thu dọn bàn và bếp, trước khi những thanh niên trí thức khác trở lại, Tư Ninh Ninh đến đội để hỏi Trần Liên Mễ mượn một cái chậu gốm.

Phút cuối mượn đồ, Tư Ninh Ninh bưng cái chậu gốm mới bước được nửa bước ra khỏi viện, quay đầu nhìn Trần Liên Mễ đang giặt quần áo trong sân, nói: "Thím ơi, cái chậu gốm này của thím không vội dùng thím cho cháu nha! Lần tới cháu vào trấn mua cái mới về trả thím ạ."

Trần Liên Mễ xua tay: "Một cái chậu gốm có giá trị gì? Cháu cầm dùng đi, chờ dùng xong trả lại cho thím là được rồi, nào đáng mua trả lại."

"Này ..." Tư Ninh Ninh nhoẻn miệng cười, trông cực kỳ ngoan ngoãn: "Thím ơi, nói thật chậu này cháu mượn về để để nhuộm vải, nhuộm vải cần dùng một số chất, cháu không yên tâm dùng cái chậu này, đến lúc đó ở dưới đen như mực khẳng định không có biện pháp trả lại cho thím."

"Ôi, thanh niên trí thức Tư, cháu biết nhuộm vải à?”

Trần Liên Mễ ngạc nhiên mà kinh hô lên, xua xua tay: "Không quan trọng, cháu nha, mang về dùng đi, cái chậu này gác ở đây không dùng, cũng chỉ có ngày tết thì lấy xuống bỏ chút đồ vào thôi, không có việc gì."

Trần Liên Mễ cường điệu không có vấn đề gì, cứ mãi từ chối thì giống làm kiêu quá, Tư Ninh Ninh nghĩ nhĩ, dứt khoát cảm ơn mang cái chậu gốm về nhà.

Bình Luận (0)
Comment