Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Không Biết Tự Tin Ở Đâu Ra

Chương 251: Không Biết Tự Tin Ở Đâu Ra Chương 251: Không Biết Tự Tin Ở Đâu Ra

Editor: Hye Jin

Ở trước cửa nhà cô vừa mới xây một cái bếp đơn giản bằng gạch, Tư Ninh Ninh thả cái chậu gốm lên đó, hai tay đè đè thử xem có vững chắc hay không, phía sau sườn bên kia truyền đến thanh âm nói chuyện đứt quảng, quay đầu vừa thấy bóng dáng thanh niên trí thức trở về.

Tưởng Nguyệt ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã nhìn thấy Tư Ninh Ninh đã chạy thật nhanh tới, kích động nhào nhào vào người Tư Ninh Ninh: "Có phải muốn nhuộm vải không? Bây giờ luôn hả?"

"Ừm ..."

"A a a a tớ lập tức đi lấy vải."

Từ Thục Hoa, Tống Tiểu Vân và những người khác cũng nhanh chóng đi theo vào nhà, ba nam thanh niên trí thức đứng sau Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh tự làm một cái bếp nhỏ, thả cái nồi lên, ngạc nhiên vô cùng: "Ai, thanh niên trí thức Tư, cậu còn biết nhuộm vải à ?!"

"Cũng không phải là biết, chính là trước kia đọc qua sách, đây là lần đầu tiên thực nghiệm."

Lý Lăng Nguyên gật đầu: "Ồ! Hóa ra là như vậy nga!"

Nhìn thấy đám người Tưởng Nguyệt đi ra, trên tay cầm theo vải vóc, chàng khờ ngô nghê gãi gãi cái ót: "Các cậu mua vải đâu á?"

Từ Thục Hoa và những người khác đều nhìn Tư Ninh Ninh, bình tĩnh giải thích: "Là Ninh Ninh lần trước đi vào huyện ở cửa hàng bách hóa trong huyện mua được, phân cho bọn tớ được một ít."

Lý Lăng Nguyên gật đầu, nghe Tư Ninh Ninh bên kia không dư bao nhiêu vải, thở dài cảm khái: "Đáng tiếc thật, tớ chẳng biết khâu khâu vá vá, bằng không cũng mua một ít."

Lý Lăng Nguyên vừa dứt lời, liền nhìn thấy Mạc Bắc ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Còn dư lại bao nhiêu vải, tớ muốn mua."

Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh hơi nhăn lại, mờ mịt mà nhìn Mạc Bắc.

“Ngốc khờ.”

Bên kia, Tống Thư Hãn cười mắng Lý Lăng Nguyên, đi theo sau Mạc Bắc cúi người xuống bên kia Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, tớ cũng muốn."

Tư Ninh Ninh lại quay đầu nhìn Tống Thư Hãn, lông mày nhíu chặt hơn: "Hai câu, biết may quần áo sao?"

"Đương nhiên là không biết, cơ mà có thể thỉnh các đồng chí nữ hỗ trợ a."

Tống Thư Hãn đẩy mắt kính quay về phía mấy cô gái phía sau."

Tưởng Nguyệt trong lòng rùng mình, sợ Tống Thư Hãn tìm tới Tống Tiểu Vân, đem tâm tư cháy tro tàn lại lần nữa bùng cháy, vội vàng tiến lên một bước: "Tớ giúp cậu!"

“Cảm ơn.” Tống Thư Hãn mỉm cười gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn Tư Ninh Ninh: “Thanh niên trí thức Tư à.”

Tư Ninh Ninh "chậc chậc" nhẹ một tiếng, gật gật đầu: "Vậy được rồi."

Lý Lăng Nguyên cũng nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng vung tay lên: " Chà, thanh niên trí thức Tư kia, cậu còn nhiều ít a, tớ tớ nữa, tớ cũng muốn, có được không?"

Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật: "Nếu mà mỗi người không muốn nhiều lắm ... ừm chắc là đủ chia đi."

Một đám người cơm cũng không ăn, thúc giục Tư Ninh Ninh cắt vải.

Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác ngoài việc dẹp bỏ công việc đang làm, đi vào phòng và mở mùng ra, hơi nghiêng người về phía trước để mở cái rương mây, lấy ra sợi dây len và phần vải còn lại, đóng mùng, lại ngồi xổm người rút chậu rửa mặt dưới giường ra, đưa cho Tưởng Nguyệt: "Vỏ quả lựu ở bệ cửa sổ, cậu lấy thả vào bình gốm, đổ nước vào cái chậu này, lát sẽ ngâm nhuộm vải trong này, đun nóng trước xong tớ tới."

“Được rồi!” Tưởng Nguyệt cầm lấy chậu rửa mặt, cái bím tóc sau đầu quay quay, Tống Tiểu Vân ôm khoai tay đi theo phía sau: "Tớ cũng đi!"

Tư Ninh Ninh đem tấm vải ra ngoài giũ tấm vải ra: "Đây là vải chất liệu vải lanh, ấn giá cả bình quân 3 xu 8 một thước, các cậu muốn bao nhiêu."

"Chao ôi ... Lý Lăng Nguyên gãi gãi đầu: "Làm một bộ quần áo tốn bao nhiêu vải nhỉ?"

"Cũng tùy thuộc là dạng này. Khổ (rộng) của tấm vải này là 110. Theo vóc dáng của đồng chí nữ thì một thước có thể may được thân áo, đồng chí nam thì không đủ, cậu muốn may áo thì phải chừng 2 thước."

Lý Lăng Nguyên gật đầu nói: "Vậy thì tớ lấy hai thước!"

Tống Thư Hãn tiếp lời: "Phiền toái thanh niên trí thức Tư, tớ cũng muốn hai thước."

"Được rồi.” Tư Ninh Ninh gật đầu rồi quay sang Mạc Bắc đang ngồi đối diện nhìn cô: “Còn cậu thì sao?"

“Bốn thước.”

Tống Thư Hãn đầu tiên liếc nhìn Tư Ninh Ninh, sau đó nhướng mày nhìn Mạc Bắc: "Cậu tính toán làm hai cái áo thay đổi?"

Mạc Bắc nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Ninh Ninh nắm được thông tin rồi, tay chân lanh lẹ bắt đầu đo đạc vải dệt, để cho Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn kéo dài hai bên, Tư Ninh Ninh cầm kéo cắt từ đầu đến đuôi: "Đây là hai thước."

Sau đó, bằng cách tương tự, tấm vải nhanh chóng được cắt ra, Tư Ninh Ninh cuộn lại cuộn vải nhỏ còn lại để trở về phòng, Mạc Bắc đột nhiên ngăn cô lại: "Tư Ninh Ninh."

"Hả?"

Mạc Bắc chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng rực: "Tớ ... tớ có thể nhờ cậu làm quần áo giúp tớ được không?"

“Hả?” Tư Ninh Ninh ngạc nhiên hai mắt trợn thật to.

Ủy thác cô á?

“................”

Cô chính là gà mờ mà, là dạng cùi bắp ấy! Có biết làm đâu!

Tư Ninh Ninh lúng túng nhéo nhéo xấp vải, Từ Thục Hoa ra khỏi bếp, Tư Ninh Ninh thấy người tới ynhư vị cứu tinh: "Tớ, tớ không am hiểu cái này ... Cậu ... Nếu không cậu hỏi Thục Hoa đi."

Từ Thục Hoa vừa mới cắn một miếng khoai tây thì đột nhiên bị điểm tên, nghẹn một cục, nỗ lực nuốt khoai tây xuống, ngây người hỏi : "Gì? Hỏi tớ cái gì?"

"Mạc Bắc tìm người hỗ trợ may quần áo. Tớ không thể, cậu được không? Cậu nếu được thì ..."

Tư Ninh Ninh còn chưa kịp nói xong, Từ Thục Hoa khua tay: "Ôi không không không, tớ không làm được."

Từ Thục Hoa cũng là xấu hổ ngượng ngùng không thôi: "Các cậu gom vải vụn đóng giày thì tớ còn giúp được, làm quần áo tớ thật không được."

Từ Thục Hoa mua hai thước vải, chính là suy nghĩ làm hai cái băng nguyệt sự, còn lại lưu trữ, để xem mùa đông bên này lạnh hay không. Nếu mà lạnh á thì cân hắc làm đôi giày vải chắc chắn để đi cho ấm chân.

Cho dù có biết may quần áo, Từ Thục Hoa cũng chỉ làm cho mình mặc thôi, làm cho bản thân chắp vá còn được, làm cho người khác, cô không có cái dũng khí kia a.

Huống chi người đang nhờ vả làm quần áo đây là, Mạc Bắc.

Chuyện quan trọng nhắc lại nhiều lần, là Mạc Bắc. Cậu ấy thuộc về dạng lãnh đạo, cơ mà tính cách quá lãnh, Từ Thục Hoa cảm thấy cậu ấy không phải thực tốt ở chung, tránh cho xấu hổ, Từ Thục Hoa cũng không muốn nhấc lên quan hệ với Mạc Bắc.

Thành thật mà nói, Từ Thục Hoa cảm thấy cho dù cô sẵn sàng nguyện ý hỗ trợ, Mạc Bắc cũng sẽ không nhìn trúng đâu a.

"A cái này …” Tư Ninh Ninh lắp bắp kinh hãi, đột nhiên cảm thấy xấu hổ thật sự.

Cô không biết tự tin đến từ đâu, cô luôn cho rằng Từ Thục Hoa giỏi chuyện này, không nghĩ sẽ thành cái dạng kết quả này.

Mạc Bắc cứ nhìn Tư Ninh Ninh, nhưng so với vừa rồi, lông mày nhăn lại, hắn cảm nhận được Tư Ninh Ninh đang kháng cự.

Bầu không khí bế tắc, giằng co, Mạc Bắc và Tư Ninh Ninh không lên tiếng, lúc này Tống Tiểu Vân vào phòng đặt hộp cơm, Từ Thục Hoa dự định làm người điều giải không khí, vội ngăn Tống Tiểu Vân lại, muốn để Tống Tiểu Vân tiếp nhận chuyện này, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Khi biết ban đầu Tống Tiểu Vân còn vui vui, vừa nghe là làm quần áo cho Mạc Bắc ánh mắt chuyển hướng Lý Lăng Nguyên: "Tớ, tớ bận làm cho Lý Lăng Nguyên rồi."

Lúc trước bị Mạc Bắc trừng mắt một cái trong lòng Tống Tiểu Vân, Mạc Bắc đã trở thành ác lang rồi, cô mà chịu nhấc lên quan hệ với Mạc bắc mới có quỷ á.

Mạc Bắc từ nhỏ đã luôn được coi là một tồn tại xuất sắc, giờ lại bị đẩy đi khắp nơi, hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác bị ghét bỏ, đồng thời mặt mũi cũng tràn đầy cảm giác bất kham.

Mạc Bắc càng nhíu chặt hơn, đôi môi của mím chặt lại, nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, ánh mắt càng thêm mất mát, thất vọng.

Bầu không khí còn xấu hổ hơn trước đó nữa!

Làm Mạc Bắc xấu hổ không thể nào xuống đài được, vừa rồi cô từ chối, bởi vì làm quần áo ở phương diện này cô cũng chỉ mới bắt đầu nghiên cứu.

Lần này, chính mình làm thí nghiệm, nào có thể không biết xấu hổ là hố người khác.

Cơ mà hiện tại, nếu cô ấy không thể hiện rõ lập trường của mình, không thể được.

Tống Thư Hãn tâm tư thông thấu. Thấy Mạc Bắc lúng túng, hắn tính đá ra cái bậc thang, pha trò đem chuyện này cho qua đi, mà còn chưa nói thì Tư Ninh Ninh đổi ý: "Tớ, tớ thật sự không am hiểu, nhưng nếu mà cậu không ngại thì tớ có thể thử xem. Trước làm một bộ trước, nếu cậu cảm thấy không thể thì tớ làm bộ còn lại cho cậu."

“Được.” Mạc Bắc cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng trong khoảng thời gian ngắn thay đổi, tâm tình cũng tốt lên phần nào.

Tống Thư Hãn hơi hơi ngây người, phản ứng lại cười cười, thu tâm tư lại đem vải trong tay cuốn lại, đổi chủ đề: "Thanh niên trí thức Tư, cậu nhuộm vải thành màu gì? Nếu là thích hợp có thể mang bọn tớ theo được không?"

"Được a!"

Tư Ninh Ninh cười cười, trở về phòng thả vải vào rương mây, lấy ra vải đã chuẩn bị từ trước: "Có hai loại vật liệu phù hợp để nhuộm, nếu các cậu muốn nhuộm thì có thể nhuộm thành màu nâu hoặc là màu xám."

“Vậy là được rồi, cái màu này sáng quá, loay hoay mau bị bẩn."

Vừa nói chuyện đám người Tống Thư Hãn đi theo Tư Ninh Ninh ra khỏi cửa.

Nồi gốm trên bếp nhỏ trước cửa đang sủi bọt, màu vỏ lựu đã sôi trào ra, lúc này nước trong nồi có màu caramel hơi mờ mờ, dưới ánh nắng mặt trời có chút giống như nước coca.

Ngày hôm qua đám người Mạc Bắc chặt tre làm hàng rào, rất nhiều nhánh còn sót lại, định dùng phơi khô làm củi đốt.

Tư Ninh Ninh ngẫu nhiên nhặt một cành tre, rũ sạch bụi rồi khuấy trong chậu: "Nguyên liệu tớ đang có bây giờ nhuộm thành hai màu vàng nhạt, là màu của ngọn cỏ non và một màu là màu nâu vỏ cây, các cậu muốn nhuộm thành màu gì?"

Hơi dừng một chút cô bổ xung thêm: "Tình huống bình thường thì, có thể bị dính cả hai màu, rốt cuộc có ra màu được hay không hiện tại khó mà nói được."

"Tớ muốn nhuộm màu nâu!"

"Tớ cũng vậy!"

"Tớ cũng vậy, muốn màu nâu!"

"Tớ muốn nhuộm màu vàng."

Bình Luận (0)
Comment