Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 252 - Chương 252: Bắt Đầu Nhuộm Vãi

Chương 252: Bắt Đầu Nhuộm Vãi Chương 252: Bắt Đầu Nhuộm Vãi

Editor: Hye Jin

Nhóm thanh niên trí thức chọn màu, Tư Ninh Ninh gật gật, trưng dụng hai cái chậu rửa mặt, lấy vỏ quả lựu trong bình gốm ra, một chậu thêm phèn xanh vào, một chậu thêm phèn chua.

Sau khi bỏ phèn vào hai chậu khuấy đều, màu của dung dịch nhuộm cũng thay đổi, dung dịch nhuộm bằng phèn xanh trở nên sẫm màu hơn và có cảm giác xám đen, còn dung dịch nhuộm bằng phèn chua có màu vàng nhạt, có chút giống như mật ong.

Hiện tại muốn nhuộm màu vàng chỉ có mỗi Tưởng Nguyệt, cho nên Tư Ninh Ninh đem vải của cậu ấy ra trước, vắt khô nước giũ nhiều lần rồi bỏ vào chậu ngâm, tránh để nhuộm xong sẽ bị để lại dấu vết.

Theo sau y cách đó đặt vải của Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa vào chậu nước phèn xanh theo cách tương tự, Tư Ninh Ninh xoay người tiếp nhận vải dệt trong tay Tống Thư Hãn bỏ vào ngâm trước, chờ đến 5 đến 10 phút có thể cho vào dung dịch để nhuộm màu.

Cái bếp nhỏ đặt trước cửa chính, sau lưng ở chính ngọ phơi nữa ngày, Tư Ninh Ninh mồ hôi nhễ nhại, cô lau mồ hôi trên trán, dùng lòng bàn tay làm quạt, phải đứng dậy đi tới chỗ râm mắt chỗ bậc thang ngồi xuống.

Tưởng Nguyệt nghiêng đầu chớp mắt: "Này, này liền xong rồi?"

Từ Thục Hoa và những người khác cũng mờ mịt, ánh mắt đồng thời nhìn về Tư Ninh Ninh chờ được giải đáp nghi hoặc.

Hai má của Tư Ninh Ninh bị ánh mặt trời làm cho ửng hồng, hai tay quạt quạt, nụ cười bất lực: "Nào có nhanh như vậy được? Cần ngâm lại để một thời gian."

Tưởng Nguyệt biểu tình heo héo, uể oải thất vọng ngồi xuống bên cạnh cô: "Vậy buổi chiều có kết quả, tớ không phải là người đầu tiên chứng kiến rồi."

"Cũng không nhất định đâu, các cậu ăn cơm trước đi, chờ nghỉ trưa xong xuôi nghỉ trưa xong có thể thấy được."

Còn tùy vào tình hình màu cụ thể, nếu màu không ưng ý thì lúc đó sẽ phải nhuộm lại, có thể sẽ phải nhuộm lần thứ 3 hoặc thứ 4. Trong trường hợp đó, phỏng chừng chiều này cũng chưa ra được kết quả.

Tưởng Nguyệt như gà con mổ thóc gật gật đầu.

Mang ba cái chậu đến chỗ râm mát trên bậc thang, Tưởng Nguyệt ngồi xổm ở bậc thềm, ăn khoai tây buổi sáng hấp chín, ngoài việc cho thỏ ăn, Tưởng Nguyệt nhận thêm công việc trông coi mấy cái chậu nhuộm vải.

Tư Ninh Ninh buồn cười lắc đầu.

Mấy thanh niên trí thức khác cũng đi ăn, Tư Ninh Ninh ăn sớm, cũng không muốn ngủ trưa, lần đầu mang theo dao chẻ củi đi ra phòng sau chặt tre trở về.

Cá và tôm trong không gian đang phát triển tốt, Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ sẽ làm một cái rổ dùng như là lưới đánh cá.

Loại chuyện này thường cô sẽ chạy đến phiền toái Hoắc Lãng, cơ mà Hoắc Lãng bên kia cô nhờ khắc những vật nhỏ, hơn nữa anh ấy còn chuyện bận rộn riêng mình, không có khả năng 24h đợi lệnh của cô được. Cô ngượng ngùng không muốn gây thêm phiền phức nên tính tự mình đan rổ thử xem sao.

Nghĩ đến liền làm ngay.

Tư Ninh Ninh lưu loát chặt tre, vào nhà cầm lưỡi cưa, cây tre thành những đốt tre dài khoảng hai thước.

Sau khi cưa các khớp tre, bước tiếp theo là tách các dải tre, Tư Ninh Ninh không có kinh nghiệm cũng chưa từng thấy người khác làm việc đó bao giờ.

Đầu tiên là dùng dao chẻ củi chia cây tre thành hai phần, sau đó lặp lại việc chia thành hai phần cho đến khi cây tre chẻ thành những dải rộng bằng ngón tay.

Tư Ninh Ninh cũng ngồi trong bóng râm, nhặt những sợi tre và chia chúng thành hai, chẻ ra những dải tre mỏng và dẻo, như vậy càng dễ để đan sọt.

Thành công ra mấy dải tre, đôi mày cau có của Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng kéo dài ra, vừa mới thở dài nhẹ nhõm chưa được 20s nữa thì phải "rít" lên một tiếng.

Dải tre vót ra cực kỳ sắc bén, bởi vì để tre càng mỏng một tay phải giữ chặt, vừa rồi dao chẻ củi dùng sức, tay bên này cũng theo bản năng dùng sức, liền kia một chút ngón tay bị cắt ra một vết thương, rất sâu, máu tươi ào ạt chạy ra, thực mau nhỏ xuống dưới đất.

Tư Ninh Ninh giật mình, tưởng chỉ là đau nhưng không ngờ máu chảy ra nhiều như vậy.

Lập tức cái gì cũng không nghĩ, thả dao chẻ củi xuống, mút chặt vết thương chạy lại bên giếng.

Mạc Bắc còn chưa đi chợp mắt ngủ trưa, Tư Ninh Ninh bận rộn ngoài cửa, hắn ngồi trong phòng chính, nghiêng đầu ôm má xem.

Tư Ninh Ninh đột nhiên bỏ chạy, Mạc Bắc vẫn cảm thấy kỳ quái, vừa đứng dậy đi tới cửa liền thấy trên mặt đất có vài giọt máu đỏ tươi, Mạc Bắc mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Cau mày đi đến bên giếng, Tư Ninh Ninh đang đổ nước trong xô ra để rửa vết thương.

Mạc Bắc không tiện thân cận quá, cho nên đứng phía xa xa, thả chậm thanh âm: "Cậu muốn làm cái gì?"

“Ai?”

Âm thanh đột ngột khiến Tư Ninh Ninh giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, Mạc Bắc đang đứng ở bên góc kia đang nhìn cô.

"À vốn muốn đan một số đồ vật .... có chút đánh giá cao chính mình."

Tư Ninh Ninh cười cười, cúi đầu tiếp tục rửa sạch vết thương, giọng điệu có chút tự giễu chính mình.

Mạc Bắc đi đổ đầy một xô nước cho Tư Ninh Ninh: "Nếu là đan bằng tre, có lẽ tớ có thể."

Ngón tay cái trên cơ bản đã cầm máu, Tư Ninh Ninh lo lắng cây tre vừa rồi có vi khuẩn bụi bẩn lưu lại, vừa nhéo miệng vết thương, vừa nghe lời Mạc bắc thì tò mò ngẩng đầu lên: "Cậu đã từng đang rổ sao?"

"Không có.”

"Bất quá hẳn là không khó."

“Hmmm … vậy chúng ta thử xem?” Tư Ninh Ninh nghĩ tới đây, có lẽ cô sẽ không làm được việc này, nếu không tìm đến Hoắc Lãng, có lẽ phải đi tìm chú thím trong đội nhờ giúp đỡ, nếu Mạc Bắc giúp cô không cần chạy vào đội.

Ngượng ngùng đứng dậy, nghiêng đầu nói với Mạc Bắc nhấn mạnh: "Chúng ta thử xem, không được thì thu tay lại! Không thể được phân cao thấp với mình được, tre rất sắt cắt vết thương rất sâu."

“Được.” Mạc Bắc gật đầu, hơi nhướng mày hai mắt đối diện nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu rất đau sao?"

"À? Cũng, cũng còn tốt đi!"

Tư Ninh Ninh lắp bắp một hồi, lời cô nói chỉ là lo lắng Mạc Bắc sẽ gặp tình trạng y như cô, còn chuyện cô có đau hay không thì lúc mới bị cắt thì đâu, cơ mà bây giờ đã dịu đi rất là nhiều rồi.

Hai người đi lại cạnh nhau, Mạc Bắc lại hỏi : "Chỗ cậu còn i-ốt không? Lau vết thương đi. Mùa hè nóng nực, vết thương có thể bị viêm nếu không được xử lý cẩn thận."

Tư Ninh Ninh vùi đầu gật gật đầu: "Tớ biết rồi một lát liền làm."

Nói chuyện giữa chừng, ánh mắt lặng lẽ nghiêng nghiêng ngó Mạc Bắc một cái.

Mạc Bắc vẫn luôn lưu ý đến Tư Ninh Ninh, và động tác nhỏ của cậu ấy tự nhiên lọt vào tầm mắt của hắn, trong lúc nhất thời thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì?”

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Tớ phát hiện ra khoảng thời gian cậu xuống nông thôn, cậu biến hóa rất là nhiều."

"Biến hóa?"

Mạc Bắc hít một hơi, có điểm không phản ứng kịp.

"Trước kia cảm thấy cậu nói quá ít, không dễ thân thiết, hiện tại nhìn lại ...." Bước lên bậc thang chỗ ngạch cửa, Tư Ninh Ninh khẽ cười một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Mạc Bắc chinh lăng một chút, trong giây lát, hắn cảm giác mình đã nắm được một loại thông tin nào đó, nhưng dường như anh không nắm bắt được gì, chỉ đang mơ mơ hồ hồ đoán chừng.

Mạc Bắc muốn miệt mài theo đuổi dò hỏi Tư Ninh Ninh đến cùng, mà cho đến khi người đã vào phòng rồi, chờ người lần thứ hai ra khỏi phòng, trong tay đã cầm thêm một cái hộp nhôm nhỏ màu xanh lục. Đi hai bước ở bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương.

Mạc Bắc muốn hỏi lại thì đã lỡ mất thời cơ rồi.

“Ai……”

Mạc Bắc khẽ thở dài, tạm thời chỉ có thể thu hồi lại suy nghĩ, ngồi vào vị trí mà Tư Ninh Ninh đã ngồi trước đó, nhấc cái dao chẻ củi vót tre.

Hộp nhôm nhỏ mà Tư Ninh Ninh lấy ra thực chất là bông cồn được tẩm thuốc sát trùng rồi, còn cái lọ nhỏ màu xanh đậm là i-ốt. Cô đã hủy đi bao bì cũ rồi, tùy tiện tìm cái bình nhỏ bỏ i-ốt vào.

Tư Ninh Ninh vừa mới lấy bông gòn khô nhúng vào iốt để sát trùng vết thương, cô nghe thấy Mạc Bắc thở dài, quay đầu lại, đã thấy cậu ấy đang ngồi chỗ của cô lúc này, đang vót tre.

Tư Ninh Ninh sốt ruột: “Đừng vội làm, cậu chờ tớ."

Sau khi lau vết thương hai lần và vặn chặt nắp lọ i-ốt, Tư Ninh Ninh ngồi xổm bên cạnh Mạc Bắc, dùng ngón tay cái cầm một cây tre lên, giải thích: "Loại này cạnh rất sắc, cậu phải cẩn thận."

"Ừm ..."

Tư Ninh Ninh để những thứ sơ cứu vết thương trên bàn, chính là phòng cho tình huống ngoài ý muốn phát sinh, thế mà bất ngờ tre trong tay cô không chịu nghe lời, vậy mà trong tay Mạc Bắc đã được xử lý một cách thỏa đáng.

"Cậu làm thật tốt a."

Trong lòng cô thật kinh ngạc.

Trên thực tế, cả Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc đều chưa từng làm bất cứ việc gì như chẻ tre và đan rổ. Những dải tre mà họ vót ra liên tiếp chỉ là một nửa thành phẩm, căn bản không đủ tiêu chuẩn, chính là không có biện pháp, hai người đều là tay mơ, ngốc nghếch cười ngây ngô.

Vót xong tre rồi, Mạc Bắc nói: "Tớ nhớ cậu hay đeo một cái sọt, mang lại đây xem một chút."

“Được.” Tư Ninh Ninh vội vàng đi lấy.

Cuối cùng, đưa cái sọt tre giao vào trong tay Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh người Mạc bắc, bắt đầu giải thích suy nghĩ của mình: "Tớ muốn làm một cái sọt, ừm ... Loại có thể bắt được tôm cá, hình dạng như cái đồng hồ cát, cậu biết không? Kiều tôm cá đi vào được nhưng không ra được ấy."

Lải nhải một hồi, Tư Ninh Ninh cằm để đầu gối, nghiêng mặt nhìn Mạc Bắc: "Yêu cầu của tớ có phải quá nhiều không? Đây là lần đầu tiên cậu đan sọt."

“Không sao.” Mạc Bắc khẽ lắc đầu, đánh giá cái sọt mà Tư Ninh Ninh hay mang: "Để tớ nhìn một cái."

Tư Ninh Ninh thấy cậu ấy nghiêm túc nên không lên tiếng quấy rầy.

Bình Luận (0)
Comment