Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Có Phải Yêu Cầu Của Tớ Nhiều Quá Không?

Chương 253: Có Phải Yêu Cầu Của Tớ Nhiều Quá Không? Chương 253: Có Phải Yêu Cầu Của Tớ Nhiều Quá Không?

Editor: Hye Jin

Mạc Bắc đặt cái giỏ tre sang một bên, nhấc cái dao chẻ củi bắt đầu có động tác.

Hắn lấy một dải tre chẻ thành bốn đến năm sợi tre mỏng như que củi, rồi chọn một vài sợi tre chồng lên mặt đất đang xen với nhau, nháy mắt cái đáy của cái sọt đã ra hình ra dạng.

Lo lắng bị rời rạc ra, Mạc Bắc nắm chặt cái đáy sọt, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với lúc trước, khi cái đáy đã đan đến một kích thước nhất định, hắn bắt đầu đan vòng lên, dần dần đường cong hiện ra.

Chính vào lúc này, Mạc Bắc ghim những sợi tre mảnh còn sót lại vào những khoảng trống đã đan để cố định lại, miệt mài tiếp tục đan sọt.

Lúc đầu, Tư Ninh Ninh ôm gối muốn “ăn dưa”, lâu dần chuyển thành động tác ngưỡng mộ hai tay chống má nhìn Mạc Bắc: “Đây thật sự là lần đầu tiên cậu đan sọt sao? Tớ sao thấy cậu không giống? Còn rất có tư thế."

Mạc Bắc lúc đan sọt không cẩn thận như Hoắc Lãng, nhưng là người mới, Tư Ninh Ninh cảm thấy cậu ấy đủ lợi hại rồi.

Ít nhất là ngộ tính cao, điểm này không thể nghi ngờ.

"Còn tốt."

Mạc Bắc trông thì đạm nhiên, cơ mà lưng thì thẳng tắp, tựa hồ tâm tình không tồi, lời nói cũng nhiều lên, bắt đầu trò chuyện với Tư Ninh Ninh: "Tớ chưa từng thử bao giờ, nhưng đã tính toán qua."

Tư NinhNinh gật đầu, chớp chớp mắt, nghi hoặc: "Cậu đã tính toán qua?"

“... Ừm. ” Mạc Bắc gật đầu, cụp mi xuống, lại tập trung vào việc đan sọt: “Trước kia thường xuyên vẽ vừa rồi đánh giá giỏ tre trong đầu tiềm thức hiện lên hình ảnh, đại khái có thể ước lượng ra kích thước, cho nên tương đối nhanh hơn."

Mạc Bắc nói như vậy, Tư Ninh Ninh đại khái hiểu hiểu, chắc là giống với thiết kế bản vẽ không khác nhau lắm.

Trước mắt không có chủ đề gì khác, cho nên cô tiếp tục cái chủ đề này để tán gẫu thêm vài câu: "Cậu từng học qua vẽ tranh?"

"Cũng không tính là vẽ tranh, vẽ với vẽ tranh có sự khác nhau?"

“Khác biệt?” Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, vẽ và vẽ tranh không giống nhau sao? Hình như giống nhau mà nhỉ?

Như thể nhận thức được những nghi ngờ của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc giải thích: "Bản đồ, bảng biểu cùng với kiến trúc, tớ vẽ là những cái này."

Quay đầu đối diện với ánh mắt càng ngày càng khó hiểu của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc khẽ nhướng mày cười hờ hững: "Là ý người trong nhà."

Nếu để mà nói, hắn không thích, thậm chí còn kháng cự.

Đây cũng là lý do chính khiến Mạc Bắc đồng ý với Mạc Nam Duyên, thay thế Mạc Nam Duyên xuống nông thôn.

Hắn tuy rằng không thích, hiện tại xem ra cũng không phải chuyện xấu, nếu không hắn cũng sẽ không xuống nông thôn, cũng sẽ không gặp được Tư Ninh Ninh.

Nghĩ nghĩ, Mạc Bắc nhìn nghiêng về phía Tư Ninh Ninh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nở nụ cười nhẹ như nắng xuân đầu tiên sau sau đông: "Tuy rằng không vẽ những thứ khác, nếu là những thứ không phức tạp thì cũng có thể vẽ được. Nếu ..."

“Nếu cậu có yêu cầu, hoặc là yêu thích có thể tìm tớ."

Thanh âm của Mạc Bắc không được tự nhiên cho lắm: "Tớ thử xem có thể vẽ ra được không."

Tư Ninh Ninh chỉ chăm chú lắng nghe, vốn chẳng nghĩ nhiều, cơ mà Mạc Bắc vừa đề nghị cô bỗng nhiên bắt đầu có một cái ý tưởng.

Vô thức túm lấy ống tay áo Mạc Bắc, đôi mắt dường như có những vì sao lấp lánh: "Nếu là như vậy, tớ thật sự có một việc muốn nhờ cậu."

“Là cái gì……”

“Chính là……”

"Lộc cộc .... lộc cộc...."

Mạc Bắc muốn hỏi, Tư Ninh Ninh định nói, nhưng hai người còn chưa kịp nói gì, một giọng nói càu nhàu đột nhiên vang lên sau lưng.

Hai người ngừng nói một chút, đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy trên mặt đất một ống tre tròn, Tống Tiểu Vân đang khom lưng ôm lấy mấy cái ống tre.

Mãi một lúc sau, Tống Tiểu Vân nhặt được hết cái ống tre, cái gì cũng không nói, thậm chí còn không thèm nhìn hai người, thần sắc cổ quái bước nhanh về phòng.

Mạc Bắc không quan tâm, ánh mắt lại rơi xuống Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh đối diện lẫn nhau, không đề cập đến chuyện vừa rồi lên tiếng thúc giục: "Đã đến giờ bắt đầu làm việc rồi, cậu mau đi thu thập một chút đừng đến muộn để bị trừ công điểm."

“Được thôi.” Lông mày sắc bén của Mạc Bắc khẽ nhăn lại, hắn liếc mắt nhìn về hướng phòng chính, vẻ mặt u oán khó tả: "Vậy thì tớ buổi chiều ...."

Nói được nửa đường, nhớ tới ngày hôm qua bọn họ đã thỏa thuận với đám người Lý Lăng Nguyên rằng chiều nay sẽ đi nhặt củi sau giờ làm, Mạc Bắc dừng một chút, cắm những sợi tre vào khe đan bên dưới, đưa cho Tư Ninh Ninh: "Phần còn lại giữa trưa tớ lại đan cho cậu."

Lo lắng Tư Ninh Ninh không để lòng, lúc rời đi sẽ tự mình làm, Mạc Bắc nhíu mày dặn dò: "Tớ tới làm."

"Tớ biết rồi, cậu đi đi."

Tư Ninh Ninh bất lực mỉm cười, trong lòng tự nghĩ: Có phải Mạc Bắc quá là để bụng rồi không? Chẳng lẽ là get được lạc thú nào đó rồi à?"

Lắc đầu để cắt ngang dòng suy nghĩ của bay loạn, Tư Ninh Ninh đặt chiếc sọt tre đã hoàn thành một nửa vào cửa chuồng gà, tiện đà ra cửa xem xét vải ngâm trong bồn.

Tư Ninh Ninh lần đầu tiên mò ra mảnh vải bên dưới của Tưởng Nguyệt, nó vừa mới lấy ra khỏi dung dịch thuốc nhuộm, màu vải hơi giống vải trắng tinh được nhuộm bằng i-ốt, tuy là màu vàng cơ mà không phải vàng, trông sao nhỉ? Hơi dơ dơ ................

Tim đập lệch một nhịp, đột nhiên có chút lo lắng.

Không phải là sẽ thất bại chứ?

Lúc này, Tưởng Nguyệt cùng những người khác từ trong phòng đi ra, "Tư Ninh Ninh, vải đã nhuộm xong chưa?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu chột dạ, thả lại vải vào trong chậu: "Còn chưa xong, có lẽ các cậu không thể chứng kiện được, trước tiên bắt đầu làm việc đi."

"A ..." Tưởng Nguyệt trông rất thất vọng, biểu cảm héo queo mà còn cách nào đâu chứ, chỉ có thể đi làm thôi.

Chờ căn nhà thanh niên trí thức chỉ còn một mình, Tư Ninh Ninh lật tay vào không gian moi ra một đôi găng tay cao su.

Mang găng tay vào, Tư Ninh Ninh liên tục chà xát, giống như giặt đồ, vò liên tục trong dung dịch thuốc nhuộm trong khoảng mười phút. Cô lại thêm 3-5 viên phèn chua vào, khuấy đều rồi vắt khô vải, thả lại vào, ở trong thau nước thêm phèn chua tiếp tục chà xát.

Phèn chua có thể được sử dụng làm chất nhuộm màu và nó cũng là một loại chất cố định màu, bước này sẽ rửa sạch chất lỏng thuốc nhuộm dư thừa trên vải, đồng thời có thể tăng độ bền màu tối, giảm sự bạc màu và phai màu của vải sau khi giặt đồ vài lần sau đó.

Tư Ninh Ninh nhào nhào chà chà, cô có thể nhìn thấy rõ ràng chất lỏng thuốc nhuộm dư thừa phân tán trong nước, mảnh vải ban đầu đen kịt bẩn thỉu, dần dần hiện ra màu vàng nhạt, hiệu quả không tệ.

Trái tim căng thẳng của Tư Ninh Ninh dần dần thả lỏng.

Đã làm đúng hướng, lấy vải dệt bên này giặt sạch xong rồi, cô lo lắng phèn chua không cố định màu đủ mạnh. cô lại đổi một cậu nước, thêm muối vào trong hòa tan, đem vải dệt vào vò mấy lần, lúc này mới yên tâm mà đem vải dệt đi phơi trên sào.

Lựa chọn nhuộm vải màu vàng, ngoại trừ Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh, những người khác thống nhất lựa chọn nhuộm thành màu nâu, vì ngại dơ.

Tư Ninh Ninh làm sạch vải trong chậu nhuộm phèn xanh, phát hiện phát hiện hiệu quả nhuộm màu không tốt, cũng không thể nói là không tốt, có lẽ vỏ lựu nhuộm bằng phèn xanh chỉ có thể nhuộm thành ra vậy. Cho nên khi thêm phèn xanh vào vải dệt hiện ra màu nâu xám. Màu này thì đỡ dơ hơn màu ban đầu một chút, chỉ là tổng thể không đẹp.

Sau khi xả và cố định màu, Tư Ninh Ninh lại cho vào chậu để nhuộm ngược, thời gian nhuộm ngược là 20 phút, sau khoảng 2 lần nhuộm ngược, vài lần xả lại, màu thật trên vải đã dần dần hiện ra.

Tư Ninh Ninh thấy vậy đã gần xong, cho vải qua nước có pha phèn chua và muối, vắt ráo nước, giũ lên rồi treo lên sào phơi, rửa qua mấy cái chậu rồi mang về nhà, Tư Ninh Ninh nằm dài trên bàn nhà chính, nghỉ ngơi trong chốc lát.

Buổi chiều đi đến chuồng heo bận việc, vừa đụng phải Hoắc Lãng đến đây.

Tư Ninh Ninh kỳ quái, từ chuồng heo đi ra: "Làm sao vậy?"

Hoắc Lãng lấy ra một vật từ trong sọt tre bên hông, ném cho Tư Ninh Ninh: "Đồ vật của em!"

“Này, này! ” Tư Ninh Ninh lắc tay mấy cái mới bắt được đồ vật, rũ mắt đánh giá, khuôn mặt nhỏ sáng lên: "Nhanh như vậy a?"

Tư Ninh Ninh cầm trong tay là một khẩu súng lục nhỏ, màu nâu nhạt, vân gỗ, chi tiết rất rõ ràng, nểu đổi thành màu đen, moi ra hù dọa nói là thật cũng có người tin.

Đúng vậy, lúc trước Tư Ninh Ninh ghé tai Hoắc Lãng là nhờ điêu khắc một khẩu súng.

"Kỹ năng điêu khắc của anh thật là tinh xảo, sao lại nói chỉ biết một chút?"

Tư Ninh Ninh đưa mắt thưởng thức cái súng lục, quay đầu trêu chọc Hoắc Lãng."

Hoắc Lãng vỗ vỗ ống quần của mình, đi tới tảng đá bự chỗ Hòa Cốc Sớm Mầm hay ngồi: "Trước kia từng sờ qua súng, có thể làm ra hình ra dáng cũng không có gì ngạc nhiên."

“Lời anh nói thật không có đạo lý." Tư Ninh Ninh đi tới đi lui ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lãng, cô gái nhỏ tâm tình cực tốt: "Chiếu theo cách nói này của anh, sinh hoạt hằng ngày đều sờ qua, kia chẳng phải là có thể điêu khắc càng tốt? Chưa kể là còn chưa tinh thông."

Hoắc Lãng nghẹn ngào không nói ra được, hơi nheo mắt liếc lại Tư Ninh Ninh, hắn phát hiện hắn không thể phản bác cô gái này được.

Bất quá nói vẫn phải nói.

Hoắc Lãng quay mặt thẳng nhìn bức tường cách đó mấy mét, cả khuôn mặt dịu lại: "Ngày đó đi vào huyện có tin tức, khoảng thời gian này huyện sẽ an bài chiếu phim điện ảnh, chờ trước mùa bận rộn ngày mùa đi qua phục vụ xã viên các đại đội, hẳn là không lâu sẽ đến nơi này."

“Hả?” Tư Ninh Ninh đang nghịch khẩu súng lục, động tác hơi khựng lại nghiêng đầu khó hiểu: "Chiếu phim điện ảnh?"

“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu, tiếp tục giải thích: “Mỗi năm đều có một đến hai lần, sau ngày mùa ở nông thôn không có việc gì vui, chỉ có chiếu phim điện ảnh mới để xã viên quây quần bên nhau, rất náo nhiệt."

"Đây là khen thưởng cơ sở cho xã viên sau ngày mùa bận rộn?"

"Ừm, đại khái như vậy."

Kia còn tính rất nhân từ a,

Tư Ninh Ninh gật đầu, hiểu ý.

Bình Luận (0)
Comment