Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Mục Tiêu Rõ Ràng

Chương 254: Mục Tiêu Rõ Ràng Chương 254: Mục Tiêu Rõ Ràng

Editor: Hye Jin

Cô lại ném khẩu súng lục vào cái bao, suy nghĩ một hồi, Tư Ninh Ninh quay đầu lại hỏi Hoắc Lãng: "Khi mọi người đi xem phim điện ảnh, anh cũng đi sao? Có muốn đi cùng nhau không? "

Đại khái xem như là lời mời đi.

Tuy nhiên, Hoắc Lãng hô hấp hơi dừng lại: "Lần này không được. Mấy đội sản xuất nên người rất là nhiều, khả năng còn có người của đại đội khác lại đây xem náo nhiệt. Ý tú của đại đội trưởng là duy trì trật tự."

“… Ừm, vậy được rồi!” Ninh Ninh khẽ thở dài “ừm” kéo dài, mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Hoắc Lãng đem cái biểu tình mất hứng của Tư Ninh Ninh thu hết vào trong mắt, hắn từ chối lời mời đầu tiên của con gái người ta càng áy náy, suy nghĩ một lát: "Tháng sau thanh niên trí thức lại nghĩ, nếu em muốn chúng ta có thể đi sang công xã Hồng Kỳ, đội sản xuất thứ 7 để xem."

“Là đại đội lần trước anh đi săn lợn rừng kia à?"

“Ừm.” Hoắc Lãng gật gật đầu, khàn giọng giải thích: “Lần trước anh có nói với em, bên kia có nghề phụ, mùa này vừa lúc đài sen thu hoạch."

Nhìn ánh mắt mong đợi của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng cố ý dừng lại .

Tư Ninh Ninh cau mày, đấm đấm vai Hoắc Lãng: "Tiếp tục nói nha, như thế nào dừng rồi?"

Hoắc Lãng nhướng mày cười cười, trêu chọc một hồi, người chuẩn bị tức giận mới phun ra điểm mấu chốt: "Đài sen tùy tiện hái."

“Thật sao!?” Tư Ninh Ninh đột ngột đứng phắt dậy, nắm chặt tay giơ về phía trước: "Đi, nhất định phải đi! Cho dù có việc phải làm cũng phải dành thời gian đi."

Hoắc Lãng cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái bừng bừng hưng phấn dậm chân, một lúc sau hắn đứng dậy liếc nhìn vào bên trong chuồng heo, thấy bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, quay người lại nói với Tư Ninh Ninh: "Vậy thì anh đi trước, em thu thập đồ về nhà nghỉ ngơi đi."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, Hoắc Lãng xoay người bước đi, vừa nghĩ tới điều gì đó, cô lại ngăn người lại: "Đúng rồi, Hoắc Lãng!"

"Hả?"

"Hòa Cốc tóc dài rồi. Nếu anh không có thời gian dẫn em ấy đi ra ngoài cắt tóc, ngày mai bảo thằng bé sang chỗ em, em cắt tóc cho Hòa Cốc."

"Được!"

Nhìn Hoắc Lãng rời đi, Tư Ninh Ninh tâm tình rất tốt, ngâm nga ca hát, cười hì hì kết thúc công tác xoay người trở về nhà thanh niên trí thức.

Một lát nữa những thanh niên trí thức khác mới quay lại, Tư Ninh Ninh tranh thủ đi vào không gian, cầm theo khẩu súng lục khắc gỗ mà Hoắc Lãng vừa làm cho cô.

Mục tiêu của Tư Ninh Ninh rất rõ ràng, súng lục khắc gỗ dùng để hù người.

Tránh khi trở lại trấn bị người theo dõi.

Tất nhiên, nếu muốn hù người thì còn phải làm thêm một bước.

Tư Ninh Ninh mang theo hai thứ vào phòng tắm, chặn bồn rửa mặt trong phòng tắm, đeo găng tay cao su và mở nắp lọ mực, lấy bàn chải nhỏ rửa sạch rồi nhúng vào trong mực, từng chút bôi đều lên khẩu súng lục gỗ.

Cây súng này chi tiết đều làm rất tinh tế, cơ mà chẳng thể đem nó ra để đối đầu với ai được.

Nếu thực sự gặp phải tình huống, cô khả năng sẽ giả vờ lộ ra một chút, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì sẽ cân nhắc một vài việc.

Rốt cuộc, những nhà buôn chân chính trong lòng đều sẽ có nghi kỵ, có thể lấy ra được đồ tốt như vậy, có thể là người bình thường, không có lai lịch sao?

Lại có súng yểm trợ, thực dễ dàng khiến người chủ quan lầm tưởng rằng hậu trường của Tư Ninh Ninh là một tấm sắt.

Mực rất nhạt màu, có những chỗ lốm đốm loang màu, cô phải phủ vài lần mới xong.

Sau khi chải xong, cô đặt nó lên bậc thềm sân sau cho khô, kế tiếp phải đợi xem có quyết định thao tác thêm một bước nữa hay không?

Mắt nhìn thấy con gà mái không có trong ổ, Tư Ninh Ninh vào phòng nhanh chóng thu dọn bồn rửa mặt và vết mực nhỏ trên mặt đất, súc non nửa chén gạo lần nữa đi vào sân sau.

Thêm nước, thêm đồ ăn cho gà, Tư Ninh Ninh tiến sát đến chuồng gà.

Thoạt nhìn, không phát giác được điều gì, nhưng mà quan sát kỹ vào cô thấy quả trứng gà phía đầu to đã có phương hướng mở trứng chui ra, lần sau vào không gian hẳn là thấy được gà con lông xù nho nhỏ đáng yêu rồi.

Lúc trước cô lật trứng không đúng cách, không biết có ảnh hưởng đến tỷ lệ nở của gà con không?

Tư Ninh Ninh nhướng mày do dự, lo lắng rằng gà sau khi nở sẽ không thể đến được chén gạo, cô cầm chén gạo lại gần ổ ấp gà mái, đào hố chôn xuống dưới đất.

Quá bận rộn, sau khi sắp xếp trong không gian xong cô mới nhớ đến đám vải nhuộm đang phơi ngoài kia. Ra khỏi không gian kéo vải dệt sang cái bàn chính ngồi xuống.

Vải lanh mịn mỏng nhẹ, mùa hè mau khô, Tư Ninh Ninh cất nó vào phòng gần cửa sổ để hong gió mới vào không gian.

Nguyên liệu này tuy rẻ, cũng không phải là khó đoạt được, rốt cuộc cô vẫn sợ có người lợi dụng sơ hở không có người sấn vào trong phòng.

Tư Ninh Ninh tự cắt áo phông theo kích thước của mình, dựa theo thiết kế lúc trước, trước kia chưa từng làm nên đặc biệt cẩn thận, chờ cắt xong hết rồi thì mấy cô vài vừa lúc trở về.

Từ Thục Hoa nóng nực đến nhe răng trợn mắt, cởi mũ rơm ra, đứng ở cửa nơi có gió thổi qua, quạt quạt: “Cậu cắt ra hết rồi à? Đã nhuộm xong rồi?"

Tưởng Nguyệt treo cái mũ rơm trên tường, đầu tiên đi làm về là xem con thỏ, nghe Từ Thục Hoa nói xong liền vội vàng chạy lon ton tới chỗ cái bàn lớn: "Ai nha, cái màu sắc này! Sao khác cái thùng thuốc nhuộm thế? Dịu dàng ghê á!?"

Tưởng Nguyệt cầm lấy tay áo bị Tư Ninh Ninh cắt ra, ướm ướm lên người khoa tay múa chân: "Màu này tớ mặc vào có hợp da không, không bị đen hơn chứ?"

Lúc trước Tư Ninh Ninh nói nhuộm màu vàng, cô nghĩ tương đối trừu tượng, cho là màu vàng tươi chút, có lẽ khá sáng, cơ mà không có a.

Bản thân vải bố chất liệu vải mỏng nhẹ, màu vàng nhạt nhu nhu, thật đúng gãi trúng chỗ ngứa mà, loại màu sắc ôn nhu.

Tưởng Nguyệt mê mang nhìn thoáng qua, không đợi Từ Thục Hoa cùng những người xung quanh trả lời, nhanh chóng bày tỏ thái độ: "Đen thì đen đi! Có đen cũng nhận! Tư Ninh Ninh, đây là của cậu, của tớ đâu? Của tớ ở nơi nào rồi?"

"Đều tha về từng giường của các cậu rồi."

Tưởng Nguyệt nhảy nhót tót ngay vào phòng, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân theo sau.

“A a a a! Tư Ninh Ninh, tớ liền biết cậu có thể làm mà!"

"Thật không sai!"

Theo đó khoảng 20s truyền đến những lời khen ngợi của Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa.

Trái lại Tống Tiểu Vân quay đầu liếc nhìn Tưởng Nguyệt đang hưng phấn nhảy nhót xoay vòng, miệng chua lòm bẹp bẹp.

Màu nâu xám, ừm đúng là có tốt ... chỉ là màu vàng nhạt trông đẹp hơn quá nhiều.

Cơ mà vải đã nhuộm rồi, chẳng có cách nào để sửa được nữa

Tống Tiểu Vân chỉ biết nắm chặt tay tự an ủi: Không sao đâu, không sao đâu! Màu tối thì chống ố, làm việc nặng có thể mặc! Cũng khá tốt! Huhu.

Tư Ninh Ninh cắt vải xong, dự bị để đó hôm nào quay vào không gian, dùng máy khâu để hoàn thành công việc, cho nên cô cất tấm vải đi.

Từ Thục Hoa thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho bữa tối, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân không chịu ngồi yên, mượn kéo của Tư Ninh Ninh và bắt đầu cắt vải.

Tư Ninh Ninh sau khi cho thỏ ăn xong thì chống cằm ngồi xem: "Các cậu tính toán may cái gì."

Tống Tiểu Vân nói: "Tớ làm áo ngắn, vải này mỏng, hiện tại có thể mặc, quá thêm đoạn thời gian trời vào thu mặc tròng bên ngoài cũng được."

Tưởng Nguyệt tiếp lời: "Tớ vốn là muốn ưu tiên làm băng nguyệt sự, cậu nói là nhuộm vải tớ chỉ muốn tham gia náo nhiệt thôi à ... Bây giờ đẹp quá, nguyệt sự tớ luyến tiếc làm quá."

Tư Ninh Ninh chống cằm cười thành tiếng: "Này vải này to mà, làm xong hai cái nguyệt sự, dư lại còn đủ cho cậu làm quần áo."

“Chờ tớ cắt xong rồi nói chuyện đi! ” Tưởng Nguyệt mím môi vặn vẹo cổ, tâm tình đắc ý: “Trước tiên tôi sẽ cắt may một thân áo tay dài, một thân áo tay ngắn, nếu còn thừa mới làm nguyệt sự."

"Sao cậu không nói là cậu cắt hết tay áo dành cho mùa đông luôn?"

"Tớ nhật cũng nghĩ vậy á, kia cũng đủ á."

"Cậu còn biết đến vấn đề đủ hay không sao? Tớ còn cho rằng cậu không biết."

Tưởng Nguyệt "chậc" một tiếng , trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh: "Lại bẩn thỉu tớ có phải hay không?"

Tư Ninh Ninh hihi haha cười híp mắt.

Nam thanh niên trí thức chạng vạng tối cơm nước nấu xong xuôi mới trở về, cùng mang về tới mang theo ba bó củi thật to.

Tống Thư Hãn giải thích: "Củi to không được nhặt, còn những cái quá mỏng không thể đốt được nhiêu cả. Buổi chiều tan tầm ngày mai bọn tớ lại đi nhặt."

Tư Ninh Ninh gật đầu .

Trước khi Từ Thục Hoa bưng thức ăn lên bàn, Tưởng Nguyệt bắt đầu đo đạc kích thước nam thanh niên trí thức để may quần áo.

"Chiều rộng vai của Mạc Bắc là 49, Lý Lăng Nguyên là 47 và Tống Thư Hãn là 46.

"Vòng eo là 86, 88, 82."

Bàn tay ghi kích thước của Tư Ninh Ninh khẽ dừng lại: "Vẫn thứ tự như trước sao?"

“Đúng vậy.” Tưởng Nguyệt gật đầu.

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trong quyển tập: "Cậu tiếp tục đi."

Tưởng Nguyệt gật đầu, tiếp tục đo, lúc đo vòng ngực cho Lý Lăng Nguyên còn phun tào mấy câu: "Cậu như thế nào mà lớn lên đấy nhỉ? Nhìn thì cũng khá tinh tế đó mà trên dưới đo ra đều to hơn người ta."

"Nè! Cậu có biết nói chuyện hay không? Là đồng chí nam, chẳng phải đồng chí nữ. Chẳng lẽ muốn giống đồng chí nữ trước ngực thêm hai cái trống cơm à?"

"Ui da! Này! Đừng đừng, đừng đánh đừng đánh nữa, tớ sai rồi, không nói nữa, không dám nói nữa."

Lý Lăng Nguyên vừa dứt lời đã bị một đấm hung ác của Tưởng Nguyệt vào đầu, ôm đầu bỏ chạy: "Tớ thu hồi, lời nói vừa rồi thu lại, thu lại a a a a a a a a a!"

Bình Luận (0)
Comment